Môn Thần

Chương 203: Giết Người Cướp Của



Chương 203: Giết Người Cướp Của

Khi vầng ánh sáng đỏ từ trận pháp làm nhòe đi mọi tầm nhìn, Lê Nhật chỉ kịp nghe tiếng của Thỏ Đẫm Máu nói gấp:

“Đại ca hãy bình tĩnh, đệ sẽ tìm huynh.”

Lê Nhật chỉ mỉm cười gật đầu, xem ra hắn đã điệu thấp đến mức cả tiểu đệ cũng không tin tưởng nữa rồi.

Trận pháp bỗng rực sáng, ánh sáng đỏ như máu tỏa ra khắp không gian. Chỉ trong tích tắc, tất cả Môn Thần biến mất, bị hút vào vòng xoáy khổng lồ như những mảnh lá nhỏ giữa cơn cuồng phong.

Lê Nhật cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng, như thể bị xé ra từng mảnh. Trong giây lát, bóng tối bao trùm, và giọng nói lạnh lẽo của Xích Hồn vang vọng trong ý thức hắn:

“Ngươi trưởng thành hơn rất nhiều rồi. Tâm tính sâu như vực thẳm không đáy.”

Đó cũng là lúc trận pháp biến mất, Lê Nhật bị tách ra, hắn không biết những người khác đang ở đâu.

Hắn đang đứng giữa một hồ nước đen ngòm, rộng lớn không thấy bờ. Mặt nước tĩnh lặng nhưng lại phản chiếu một màu đỏ u ám từ bầu trời phía trên, như một vết rách khổng lồ trên nền vũ trụ.

Tiếng gió thổi qua khe đá ở đâu đó rất xa, mang theo âm thanh như tiếng rên rỉ của những linh hồn bị mắc kẹt. Không khí lạnh đến mức khiến làn da tê dại. Hắn bước một bước trên mặt nước, tiếng nước bắn lên hòa cùng tiếng vọng mơ hồ, như thể ai đó đang thì thầm từ tận sâu dưới lòng hồ.

“Đó chẳng phải là học từ ngươi sao?” Lê Nhật truyền ý niệm giao tiếp với Xích Hồn, ít ai biết được, Xích Hồn hiện tại chính là v·ũ k·hí danh chấn Thái Cổ Chi Chiến, từng g·iết qua vô số thần linh. “Đừng nhiều lời nữa, có khách đến rồi.”

Đột nhiên, mặt hồ dậy sóng. Từ trong làn nước đen đặc, một bàn tay xương xẩu thò lên, bám lấy chân hắn. Cái lạnh từ bàn tay ấy truyền qua da thịt, nhưng Lê Nhật chỉ dửng dưng không phản ứng, hắn nói:

“Hừ, chỉ là ảo giác cỏn con, định hù dọa ai?”

Theo một cái hừ lạnh của hắn, bàn tay ma quái đó cũng biến mất, đồng thời từ phía xa, trên mặt hồ, lăn tăn từng gợn sóng nhỏ, u ám một vẻ quỷ dị khó lường.

Hai bóng người lao đến, mang theo sát khí đè nặng không gian. Một kẻ to lớn như một tảng nham thạch sống động, thân thể tỏa ra hơi nóng bỏng rát, mỗi bước chân đều khiến mặt đất rung chuyển. Kẻ còn lại thì nhỏ bé hơn, nhưng lại nhanh nhẹn như một tia chớp, vuốt sắc lóe lên dưới ánh sáng đỏ rực của bầu trời, và đôi mắt vàng rực như ánh lửa âm ỉ trong đêm tối.

Lê Nhật đứng yên tại chỗ, không hề có ý định lùi lại. Đôi mắt hắn bình tĩnh nhìn về phía chúng, như đang đo lường khoảng cách và tốc độ.



“Vừa đến đã muốn gây sự. Xem ra sống trên đời này, nhỏ yếu đúng là tội lớn nhất.”

Hắn thầm cảm thán, giọng nói nhỏ đến mức chỉ mình hắn nghe được.

Hắn đã để ý từ lúc còn ở trong trận pháp, ánh mắt đầy mưu mô của chúng luôn dán chặt vào hắn. Điều khiến hắn băn khoăn chính là cách mà chúng vẫn ở cùng nhau khi trận pháp đã tách mọi người ra. Rõ ràng, đây không phải là sự trùng hợp.

“Ha ha ha, phàm nhân, thấy bọn ta đến mà không chạy?”

Kẻ nhỏ bé bật ra tiếng cười âm hiểm, giọng nói the thé như dao cứa vào tai.

Hình dạng của hắn thật quái lạ, như một sự lai tạp giữa người và chim. Lông đen phủ khắp cơ thể, nhưng đôi cánh lại teo nhỏ đến kỳ quặc, không hề đủ để bay. Cái sừng trên trán nhọn hoắt phát ra ánh sáng xanh u tối, và vuốt của hắn dài, sắc như những lưỡi dao. Lê Nhật quan sát kỹ, nhưng chẳng thể đoán nổi hắn thuộc loài chim nào.

Lê Nhật vẫn giữ vẻ bình thản, ánh mắt không chút dao động, như thể hoàn toàn không bị áp lực trước hai kẻ đang bộc lộ sát khí nặng nề. Với một điệu bộ từ tốn, hắn khẽ nhún vai, thản nhiên đáp:

“Sao ta lại phải chạy? Chẳng phải chúng ta đều là Môn Thần sao? Các vị thấy ta lẻ loi, cô độc, muốn đến giúp đỡ ta, đúng không?”

Lời nói của hắn vang lên như một trò đùa, nhưng ẩn sau đó là sự khích bác nhẹ nhàng, đủ để làm hai kẻ quái dị dừng lại trong giây lát. Rồi như nhận ra sự nực cười trong câu nói của hắn, cả hai phá lên cười sằng sặc.

“Giúp đỡ ngươi?”

Tiếng cười của chúng như muốn xé rách không gian. Tên khổng lồ có thân hình như kết tinh từ kim loại nóng chảy và nham thạch gầm lên, giọng nói khàn đặc như tiếng đá va vào nhau:

“C·hết đến nơi mà còn ngây thơ như vậy. Ngươi nghĩ Cuồng Huyết Ngọc Thố sẽ bảo vệ được ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, bọn ta đã đưa hắn đi xa vạn dặm rồi. Hắn giờ ở nơi mà nếu không có khả năng phi hành liên tục, sẽ chẳng ai đến được trong vài giờ. Nơi này... chỉ có chúng ta và cái mạng hèn mọn của ngươi thôi!”

Nghe vậy, Lê Nhật nhún vai một cách bất cần, ánh mắt thoáng lộ vẻ thất vọng.

“C·hết tiệt, thì ra là vậy.”

Hắn buột miệng cảm thán, giọng điệu như một đứa trẻ vừa nhận ra mình bị lừa một cách đáng thương. Mặt hắn chuyển sang biểu cảm mếu máo đầy kịch tính, sự u buồn trong ánh mắt đủ khiến trái tim bất kỳ thiếu nữ nào cũng tan chảy.

Với bộ dạng yếu đuối như kẻ đối diện với c·ái c·hết mà buông xuôi, hắn khẽ nói:



“Vậy là… kế hoạch câu giờ, chờ cứu viện của ta tiêu rồi. Các ngươi thật quá ác độc. Giờ ta phải làm sao đây? Hay là, trước khi g·iết ta, các ngươi từ bi hỷ xả, nói cho ta biết nơi đây là đâu có được không?”

Câu nói đầy vẻ tuyệt vọng ấy lại khiến hai kẻ đối diện cười ngặt nghẽo. Tên nhỏ bé có hình dạng nửa người nửa chim đập đôi cánh ngắn của mình, giọng nói the thé vang lên:

“Ha ha ha! Ngươi đúng là một tên ngu ngốc thú vị. Xem ngươi đáng thương như vậy, bổn thần cũng mềm lòng mà thành toàn cho ngươi một chút. Nghe đây, nơi này gọi là Hắc Huyết Hồ. Nó vẫn thuộc Hỗn Mang Chi Địa, nhưng là phần không gian chỉ có Môn Thần mới vào được. Hiểu chưa?”

Lê Nhật gật gù, đôi mắt thoáng hiện vẻ đăm chiêu, rồi lại tỏ ra hết sức hiếu kỳ mà thở dài nói:

“Thì ra là vậy, xem ra, Hắc Huyết Hồ này chính nơi chôn của ta rồi. Xin hỏi hai vị, Huyết Tinh phải tìm ở đâu đây?”

Tên người đá rõ ràng đã mất kiên nhẫn, tiếng gầm của hắn như những tảng kim loại lớn ma sát vào nhau, nói bằng giọng chói tai và đầy uy h·iếp:

“Ngươi ngốc đến mức nào? Sắp c·hết rồi còn hỏi vấn đề đó làm gì?”

Lê Nhật nghe vậy, làm vẻ mặt như vừa giác ngộ, vỗ tay lên trán và chán nản thở dài nói:

“Ờ hen, vị Môn Thần đẹp trai này nói đúng thật. Ta đúng là đồ ngốc. Mấy chuyện này cần gì phải hỏi cho mất thời gian...”

Hắn đột nhiên ngừng lại, đôi mắt ánh lên sự sắc lạnh và tàn nhẫn khiến không gian xung quanh như trầm xuống. Một nụ cười nhàn nhạt nhưng đầy ý vị xuất hiện trên môi hắn.

“... Trực tiếp moi ra từ linh hồn của các ngươi là biết rồi.”

Lời nói vừa buông, mặt hồ dưới chân hai gã Môn Thần bỗng dậy sóng dữ dội. Trước khi chúng kịp hiểu chuyện gì xảy ra, những sợi xích đỏ rực từ trong hồ bắn thẳng lên như những con rắn khổng lồ, lao tới trói chặt cơ thể chúng.

“Cái gì...”

Tên người chim thốt lên kinh hãi, nhưng câu nói của hắn bị chặn đứng khi một trong những sợi xích xuyên thẳng qua thân thể hắn, mang theo một tiếng rít chói tai.



Xích Thể với thân hình được tạo nên từ những sợi xích đỏ thẫm, như được rèn từ máu và lửa, dần dần trồi lên khỏi mặt hồ. Nó tỏa ra một thứ khí tức tà ác, như ma quỷ từ vực sâu ngàn dặm, đôi mắt đỏ rực vô hồn nhìn chằm chằm vào hai n·ạn n·hân của nó.

Hai cánh tay của Xích Thể, được hình thành từ những bó xích xoắn vào nhau, đâm xuyên qua cơ thể của hai gã Môn Thần, kéo linh hồn của chúng ra khỏi thân xác. Trong khoảnh khắc, ánh sáng Thần Lực còn sót lại của chúng tan biến. Dù linh hồn bị Xích Thể nuốt chửng, gương mặt chúng vẫn còn giữ nguyên vẻ ngơ ngác, như không tin nổi c·ái c·hết của mình lại đến nhanh đến vậy.

Lê Nhật đứng từ xa, đôi mắt lạnh lùng, không chút xót thương. Hắn cất giọng đầy khinh miệt:

“Muốn g·iết người c·ướp c·ủa, thì cũng phải chuẩn bị tâm lý bị người khác g·iết. Ta không có Thần Lực, nhưng tiểu đệ của ta...”

Hắn ngừng lại, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm, rồi nhấn mạnh từng chữ:

“... lại chính là sát thần. Một kẻ chuyên cắn nuốt linh hồn thần linh. Môn Thần cắc ké như các ngươi, thật không biết lượng sức mình.”

Sau khi nuốt gọn linh hồn của hai gã xấu số, Xích Hồn trong trạng thái Xích Thể quay sang nhìn Lê Nhật. Từng sợi xích trên người nó rung lên như thể bất mãn, giọng nói khàn đục và đầy vẻ chế giễu vang lên trong đầu hắn:

“Ai là tiểu đệ của ngươi hả? Đúng là được mẻ lại còn gáy to. Lần sau liệu mà cẩn thận hơn đi. Giờ thì... tiếp lấy.”

Xích Hồn chỉ nói như thế, nhưng không tỏ ra chút thái độ nào khác, nó quăng hai cái xác cho Lê Nhật.

Thì ra ngay từ khi phát hiện hai gã Môn Thần đằng đằng sát khí mà đến, Lê Nhật đã chỉ huy Xích Hồn thoát ly, ẩn sâu dưới làn nước đen ngòm.

Một nơi không thể sử dụng thần thức như Hỗn Mang Chi Địa, việc ám toán trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Đặc biệt là với hai gã ngu ngốc khinh địch như vừa rồi.

Vẻ mặt Lê Nhật lạnh băng mà nói sau khi đã tiến hành kiểm tra nhanh qua một lượt:

“Chỉ là Môn Thần vị diện Sơ Cấp lại ngạo mạn đến như vậy, thân xác cũng không được tu luyện đàng hoàng. Hoàn toàn là cậy nhờ Thần Lực được truyền lại mà huênh hoang… hừ, đúng là rác rưởi.”

Cơ thể hai gã Môn Thần vừa mất đi linh hồn, vẫn còn sót lại lượng Thần Lực dồi dào nhưng không có ai điều khiển. Thừa cơ hội này, Lê Nhật nhếch môi, bàn tay giơ ra trước, những tia năng lượng đỏ đậm từ người hắn lan tỏa vào xác của chúng.

“Dẫn Động Thuật.”

Từng luồng năng lượng cuồng bạo truyền vào hai cái xác, những t·iếng n·ổ nhỏ nhưng dồn dập vang lên từ bên trong cơ thể chúng, phá hủy từng mảnh thân thể. Chỉ trong nháy mắt, hai thân xác ấy hóa thành bột phấn, tan biến hoàn toàn trong không khí.

Từ đống bột đó, hai món đồ nhỏ sáng rực rỡ rơi xuống, bị Lê Nhật thu lấy, đôi mắt lấp lánh nhìn hai chiếc Chìa Khóa bạc trong tay mình. Chúng được khắc những hoa văn tinh xảo, phát sáng dịu nhẹ.

“Chìa Khóa...”

Hắn cười nhạt, không chút do dự, đưa tay thu cả hai vào Thế Giới Ý Thức của mình, để chúng an vị trong góc tĩnh lặng chờ thời cơ sử dụng.