Không gian và thời gian lúc này như dừng lại, đêm thì lạnh thấu xương, thông qua kính hồng ngoại Lê Nhật vẫn còn thấy được bóng dáng Tom co giò chạy thụt mạng.
Thế giới xung quanh hắn đột nhiên quay cuồng, mọi hình ảnh chồng chất lên nhau, nhòe đi trong những cơn chóng mặt như những đợt sóng vỗ liên hồi. Đầu óc Lê Nhật trở nên mờ mịt, rồi một cơn đau nhói như hàng ngàn mũi kim đâm sâu vào da thịt. m thanh của xương vỡ vụn răng rắc như tiếng gỗ khô bị bẻ gãy vang lên trong đầu hắn, kéo hắn trở lại với sự thật tàn bạo.
Thì ra, hắn đã bị con hổ khổng lồ vồ lấy từ lúc nào không hay. Nửa người Lê Nhật nằm trong miệng hổ, đầu ngửa ra sau. Hàm răng sắc bén cắn chặt, hơi thở tanh hôi xộc thẳng vào mũi hắn. May có bộ giáp mặc bên trong, hắn mới thoát khỏi việc bị xé đôi.
Một luồng suy nghĩ điên cuồng bắn lên đại não!
“Tại sao lại như vậy… tại sao, tại sao? Không phải ta đã điên cuồng huấn luyện sao? Mỗi ngày chỉ ngủ hai giờ, hầu như không buông lỏng một phút giây nào. Máu xác sống ta cũng đã uống. Kể cả đã học theo các nhân vật trong truyện tranh, mặc giáp nặng để cơ thể không ngừng chịu sức ép… Chỉ với một mong muốn lớn nhất là trở nên mạnh hơn. Nhưng sao lại đau đớn quá vậy, không phải chỉ cần không ngừng cố gắng sẽ thành công sao? Ta đã cố lắm rồi, còn phải cố thế nào nữa đây?”
Mặc kệ mọi thứ, từ suy nghĩ không cam tâm cho đến những cú vùng vẫy vô ích của Lê Nhật, con hổ khổng lồ Montes Valoris vẫn một hơi nuốt trọn hắn vào bụng. Nó ợ lên một cái rõ to, xong có vẻ như đã no nê, nó chẳng màng đến Tom đang chạy mất hút sau mấy rặng cây. Nó gầm lên đắc ý, khuấy đảo không gian xong cũng phi thân lên mấy ngọn cây đại thụ mà biến mất.
“Sợ quá, mẹ ơi, cha ơi…”
“C·hết thế này sao?”
“Thật không cam tâm!”
Lê Nhật hết suy nghĩ này lại đến suy nghĩ khác, thân xác của hắn cứng đờ rồi, ý định cho nổ tung mấy quả lựu đạn bên hông lúc này cũng đã buông bỏ, không thể nào cử động nổi một đầu ngón tay. Mặc cho cơ thể bị vô số cơ của con quái thú co bóp, đang trôi chậm rãi đến bao tử của nó. Ý thức của hắn dần lụi tàn, rất mau chóng đầu óc đã trở nên mê muội.
“Êm ái quá!”
“Thì ra c·ái c·hết dễ chịu đến như vậy, không cần phải cố gắng nữa rồi!”
“Mình có được lên thiên đàng không nhỉ, chắc không đâu, mình chưa làm gì tốt cả.”
“Địa ngục sẽ trông thế nào? Không biết ở địa ngục có mấy con quái vật giống vậy không?”
Lê Nhật lịm đi trong vô số câu hỏi ngu ngơ, có thể do dịch tiêu hóa của con hổ khổng lồ, cũng có thể do hắn đã bỏ cuộc rồi, không biết nữa nhưng cứ thế hắn phó mặc tất cả.
Không biết đã qua bao lâu nhưng hắn chợt có lại ý thức, phải chăng do năng lực tự khôi phục khiến hắn chưa thể c·hết ngay được? Lại thêm câu hỏi nhưng đáp án thì không, lúc này cơ thể đã tê cứng, không còn cảm giác, chẳng biết được đã bị tiêu hóa đến phần nào của cơ thể. Bóng tối là thứ duy nhất hắn cảm thấy và nhìn thấy.
"Ước gì có thể một lần nữa nhìn thấy ánh sáng! Ước gì…"
"Muốn nhìn thì mở mắt ra đi đồ ngu." Tiếng nói thánh thót đáp lại, không biết từ đâu nhưng nghe rất gần.
"Thật sao, tôi có thể mở mắt ra sao?"
Lê Nhật lan man tự nói, ánh sáng ban ngày từ trên kẽ lá xuyên qua, ấm áp chiếu lên mặt.
Hắn chậm rãi ti hí đôi mắt mơ hồ, đầu óc quay cuồng. Một cái đầu sói khổng lồ đang dần dần áp sát mặt hắn, cái mũi sói khịt khịt, nhe hàm răng sắc bén như dao cạo.
"Quái thú."
Lê Nhật phản xạ tự nhiên hét lớn, hai tay và chân không ngừng đẩy trên mặt đất, cả người lùi ra xa.
Khoan đã, hắn không c·hết sao? Và lúc này trời đã sáng. Trước mắt hắn, một con sói khổng lồ không thua gì con hổ biến dị Montes Valoris đang đứng đó, đôi mắt vàng vẫn đang chăm chú nhìn, làm trái tim Lê Nhật như c·hết lặng đi.
Con sói này đứng bằng hai chân, cái đầu với chiếc mõm dài đầy răng nanh, không sai con sói này có rất nhiều răng nanh, mọc lỉa chỉa trông rất quái gỡ. Hai cánh tay lực lưỡng với móng vuốt sắc bén đang nắm một miếng thịt to, bộ lông màu bạc còn nhuộm đỏ máu nhầy nhụa. Tình huống gì đây? Con hổ biến dị đâu, sao lúc này lại trở thành người sói?
Người sói cao hơn hai mét không hề để ý đến Lê Nhật, chỉ tập trung xé từng miếng thịt từ xác con hổ và đưa vào mõm đầy răng nanh. Rồi nó quay lưng, ngồi xổm xuống, tiếp tục ngấu nghiến phần còn lại một cách thô bạo.
Chỉ lúc này Lê Nhật mới nhận ra, đằng sau lưng người sói là xác của con hổ biến dị khổng lồ Montes Valoris, nội tạng vương vãi khắp nơi.
Cảnh tượng hiện tại tương phản rõ rệt. Bên phía Lê Nhật là một không gian rừng cây buổi sáng thơ mộng với ánh sáng xuyên qua tán lá và gió nhẹ đung đưa. Ngược lại, bên kia, con sói lông bạc đang gặm nhấm thịt hổ trong cảnh tượng kinh dị, máu me be bét và mùi tanh hôi nồng nặc. Đột nhiên, con sói nôn thốc tháo, rồi cơ thể nó dần thu nhỏ, lớp lông bạc biến mất, để lộ một làn da trắng như thuỷ.
"Haruka? Là cô có phải không?" Lê Nhật căng thẳng từng nhịp thở, mạnh miệng hỏi.
Nhưng cô gái vừa từ con sói lông bạc biến thành không trả lời, tay chân co quắp lại, có vẻ như đang rất mệt và đau đớn, hơi thở hổn hển, nôn liên tục.
Lê Nhật bị che khuất tầm nhìn, nhất thời không biết phải làm thế nào. Tình hình cô gái có vẻ không ổn lắm khiến hắn cũng nao núng không thể suy nghĩ nhiều, lập tức tiến tới xem xét, đây không phải lúc để giữ thuần phong mỹ tục.
Lê Nhật chạm vào người cô gái mà hắn nghĩ là Haruka, nóng rang, cơ thể cô nàng nóng hừng hực, khắp người đều là đường cong hút mắt, hấp dẫn đàn ông, đúng là tuyệt phẩm nhân gian.
Hai chú thỏ trắng to hơn bàn tay liên tục phập phồng khiến cho Lê Nhật không thể nào mà không bị cuốn ánh mắt vào đó, tuy nhiên khi nhìn đến gương mặt thì hắn hoảng hồn.
Đôi mắt xinh đẹp của Haruka không thể bù đắp cho chiếc mõm sói từ phần mũi trở xuống. Mặc dù không kinh dị như con sói bạc, nhưng cũng đủ khiến bất kỳ ai hoảng sợ. Đây hẳn là lý do cô luôn đeo khăn che mặt.
Lê Nhật dần hiểu ra, dị năng của Haruka là biến thành người sói. May mắn là cô đã biến ngay trong bụng hổ, cứu hắn một mạng. Hắn hình dung cảnh con hổ nặng hơn bảy trăm kilogram bị phá tung từ bên trong và cảm thấy rùng mình.
Lê Nhật lúc này chật vật với quần áo rách rưới do dịch tiêu hóa của hổ, và chỉ còn ba quả lựu đạn, một con dao găm và một hộp sơ cứu nhỏ. Mừng rỡ nhớ ra, hắn mở hộp và thấy ba viên thuốc màu vàng nhạt. Hắn cho một viên vào miệng Haruka. Chỉ ít phút sau, thuốc phát huy tác dụng, cơ thể Haruka dần ổn định và hết co giật.
Nơi này cảnh tượng quá mức phô trương, mùi máu tanh sớm muộn cũng thu hút mấy con thú biến dị xung quanh tìm đến. May mắn nhờ có năng lực tự hồi phục, sức khoẻ Lê Nhật đã dần trở lại thời điểm tốt nhất nhưng hắn vừa thoát khỏi cửa địa ngục, sẽ không dám mạo hiểm khinh suất thêm một lần nào nữa.
Tận sâu trong lòng hắn đang rất cảm ơn ông trời, cảm ơn Haruka đã cho hắn thêm một mạng để làm lại từ đầu. Cũng thầm cảm ơn chiếc áo giáp một trăm mười lăm kilogram quy đổi được, nếu không phải nhờ có nó đêm qua hắn đã bị con hổ cắn nát nhừ thân thể, dù cho năng lực hồi phục có mạnh mẽ thêm cũng cầm chắc c·ái c·hết. Mọi thứ ngu ngu ngơ ngơ lại trùng hợp cứu hắn, đúng là chó ngáp phải ruồi.
Lê Nhật bồng Haruka đang không mảnh vải che thân lên, nhanh chóng di chuyển ra khỏi khu vực, lúc này hắn đã mất phương hướng, lạc mất đoàn và không thể nào nhớ nổi đường trở lại trại.
Cứ di chuyển và tìm một nơi ẩn nấp là chính. Khoảng hai ba giờ đi mãi chẳng tới đâu, Lê Nhật đành phải dừng lại ở một hốc cây sâu chừng bốn mét, kiểm tra kỹ rồi đặt Haruka vào đó. Lấy những cành cây phủ kín che lại, hắn ở bên ngoài quan sát và canh gác xem có con thú biến dị nào tìm đến hay không.
Quả nhiên lo lắng của Lê Nhật không phải là dư thừa. Mùi máu tanh trên cơ thể hắn và Haruka nhanh chóng thu hút một đàn linh miêu biến dị. Chúng trông giống mèo nhưng hung tợn hơn nhiều.
Những con linh miêu có thể hình to gấp đôi mèo rừng, bước chân rón rén, không còn râu mép mà chỉ có một cái mõm trơn nhũi. Từ mõm đến mang tai là một vết nứt liền mạch, hàm răng sắc bén lồ lộ ra ngoài, trông thật gớm ghiếc.
"Tới đây lũ khốn…"
Lê Nhật hét lên, dao găm trong tay thủ thế, mặc dù thể lực đã khôi phục nhưng mấy cái xương sườn vẫn còn đau mỗi khi cử động mạnh.
Dị năng của hắn quả đúng là không có tác dụng với xương. Giờ phút này cái gì mà hành động bí mật, cái gì mà đừng gây động tĩnh lớn hắn quẳng đi đâu cả rồi, giữ mạng rồi tính.
Không đợi lâu, hai con linh miêu biến dị từ hai phía khác nhau đồng loạt lao đến, vuốt sắt và răng nhọn nhắm ngay cổ Lê Nhật. Nhờ có sự phòng bị từ trước, hắn chủ động cho hai con quái thú cắn trúng, mặc kệ v·ết t·hương tuôn máu hắn tranh thủ lấy từng giây tung ra hàng loạt cú đâm nhắm vào cổ họng của một con trong số đó.
Con linh miêu b·ị đ·âm nhiều nhát đến độ cái đầu muốn đứt lìa vẫn loạng choạng lùi về sau, đi một đoạn rồi mới gục xuống. Con còn lại định chạy nhưng đã bị Lê Nhật tóm lấy sau ót, lại là liên hoàn đâm, lần này hắn quyết đoán hơn nhắm ngay đỉnh đầu, mấy vết đâm không ngọt, có cú còn hụt nhưng tổng thể thì hiệu quả là cái đầu con linh miêu tan nát ra nhiều mảnh.
Lê Nhật chọn cách chiến đấu chịu đấm ăn xôi, lấy thân thể có khả năng hồi phục nhanh của mình ra làm mồi nhử, chỉ cần sát thương không chí mạng hắn có thể đánh kiểu này cả ngày cũng được. Giết được hai con linh miêu biến dị một cách khá dễ dàng, tự tin trong lòng hắn tuôn trào hơn bao giờ hết.
“Chúng mày chỉ có vậy thôi hả?"
Lê Nhật lại hét lên, khí thế ngút ngàn. Đàn linh miêu có vẻ như đang dè chừng con mồi, nhưng không phải chúng sợ, lũ này dường như đang có một chiến lược săn mồi nào đó. Cái miệng dài tới mang tai trông như vết nứt của chúng không ngừng phát ra những âm thanh khè khè như rắn, chiếc lưỡi dài, nhỏ cỡ hai ngón tay liếm qua lại mấy vòng trên môi như thịt tươi.
Cuộc chiến kỳ cục giữa Lê Nhật và đàn linh miêu biến dị cứ thế kéo dài hàng giờ liền, từ trưa đến tối, từ tối đến tối mịt. Mặc kệ lũ linh miêu có chiến lược gì, xa luân chiến, quần chiến, kéo dài thời gian chờ con mồi hết sức nhưng không có tí tác dụng nào với khả năng tự hồi phục của Lê Nhật.
Số lượng xác linh miêu giờ đã lên đến con số hàng trăm, máu chảy thành sông có thể là diễn tả chính xác, mặt đất xung quanh từ màu xanh của cỏ trở thành thảm đỏ của máu tươi và nội tạng.
Nhưng tuyệt nhiên Lê Nhật không thấy có một con thú biến dị nào khác, lũ linh miêu quả nhiên đã tuyên bố con mồi như kiểu của con hổ biến dị khổng lồ Montes Valoris. Một khi chúng chấm được con mồi sẽ bằng cách nào đó tuyên bố sở hữu, lúc này đây có thể là chúng đã bao vây kín mít ở khu vực bên ngoài. Nơi hoang dã có luật lệ riêng của nó.
Ba quả lựu đạn Lê Nhật cũng đã quăng từ sớm, đàn linh miêu buổi tối lại thêm phần linh hoạt, những cặp mắt dạ quang ghê rợn trong đêm tối lại thêm phần quỷ dị. Bất chợt từ gốc cây sau lưng Lê Nhật nghe thấy có động tĩnh, hắn không quay đầu lại, chỉ cất tiếng hỏi:
"Haruka, cô tỉnh rồi à?"
"Một mình cậu… g·iết hết đám này sao?"
m thanh Haruka đáp lại nhưng giọng điệu nghe có vẻ khá là cứng, không giống với âm thanh bình thường.
“Chứ cô nghĩ còn có ai khác. Đừng nói nhiều nữa mau giúp tôi g·iết hết lũ này đi, c·hết tiệt, chúng nhiều như vô tận vậy."
Lê Nhật trả lời trong hơi thở nặng, sức tập trung vẫn đang được duy trì tốt.
"Cậu lui qua một bên đi.”
Haruka tự tin nói, âm thanh lúc này đã gần như là tiếng v·a c·hạm của kim loại.
Cô nàng tiến lên trước và Lê Nhật nhìn thấy thân thể nhỏ bé đó biến dạng, vặn vẹo theo từng bước chân. Một lần nữa là bóng con sói khổng lồ cao hơn hai mét trong bộ lông màu bạc đặc trưng, sừng sững mạnh bạo xuất hiện.
Đêm nay không có sao, ánh trăng thì tròn trịa, vành vạnh có thể nhìn được qua các khoảng hở giữa tán cây. Quang cảnh lúc này là một con sói bạc to lớn đối đầu đàn linh miêu biến dị nhiều không sao đếm xuể.
Con sói tru lên một tiếng dài uy quyền, mức độ hoang dã của nó không thua bất kỳ con thú nào kể cả là tiếng hổ gầm.
Không đợi cho lũ linh miêu kịp có động thái gì, con sói bạc khổng lồ đã như hổ lạc bầy cừu. Hai bàn tay lực lưỡng đầy vuốt sắc nhọn nhanh như lưỡi hái tử thần, mỗi cú cào là thịt và máu tươi tung lên như mưa. Không sao đếm nổi có bao nhiêu con linh miêu đ·ã c·hết sau chừng mười phút điên loạn của nó.
Cuộc chiến kết thúc nhanh chóng đến mức Lê Nhật chưa kịp nhận ra mình đang đứng như trời trồng. Dưới ánh trăng, màn huyết vũ quá cuốn hút. Nếu có máy quay, lúc này cũng khó theo kịp tốc độ của sói bạc. Sói bạc nhanh như vận tốc âm thanh, khiến lũ linh miêu vốn đã nhanh nhẹn trông như trẻ con mới chập chững biết đi.
Haruka sau một hồi đại chiến lại hú vang thị uy, đám linh miêu tan tát bỏ chạy, số thì biến mất sau mấy lùm cây, số khác phi thân lên những nhánh cây cổ thụ rồi cũng rút lui hoàn toàn.
Lê Nhật chưa kịp nói gì thì con sói bạc khổng lồ đã vác hắn lên vai, phi thân lên ngọn cây và lướt qua các cành cây như bay. Tiếng gió rít lên chứng tỏ vận tốc kinh hoàng. Dưới ánh trăng tròn, sói bạc vác người đi qua các ngọn cây cổ thụ, lướt nhanh như chớp.
Lê Nhật nằm trên vai sói bạc, bất chợt mỉm cười, như thể đã tìm được đáp án cho những câu hỏi khi còn trong miệng hổ.
Cảm giác nhanh chóng và mạnh mẽ của con sói, sự nhẹ nhàng của chuyển động giữa không trung, làm hắn nhận ra rằng những điều mà hắn từng tìm kiếm không phải ở nơi mà hắn nghĩ. Giữa màn đêm tĩnh lặng và ánh trăng mờ ảo, nụ cười của hắn như một dấu hiệu của sự chấp nhận và hiểu biết mới mẻ, khiến trái tim hắn nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Thầm tự nhủ: “Mặc kệ tất cả, việc của ta là không ngừng cố gắng đến cùng!”