Môn Thần

Chương 3: Virus Bí Ẩn



Chương 3: Virus Bí Ẩn

Bộ dạng hiện tại đã khôi phục hoàn toàn, kể cả cái đầu trụi lủi cũng đã mọc tóc lại như ban đầu, nhưng Lê Nhật không có nhiều thời gian suy nghĩ.

Trong nhiều phim mà hắn xem thì khả năng khôi phục đến mức biến thái như hiện tại được gọi là dị năng, dù không biết có thật sự đang xuất hiện trên cơ thể mình hay không, thì hắn cũng đủ thông minh để biết rằng năng lực hiện tại của bản thân là khôi phục mạnh mẽ.

“Tít, tít, tít.”

Lê Nhật bị âm thanh của đồng hồ điện tử đánh thức khỏi mông lung.

“Hi hi, papa gọi Mỹ Mỹ.”

Cô bé vừa nói cười hớn hở, vừa bấm vào cái nút trên đồng hồ, một hình ảnh ảo của người đàn ông tóc bạc phơ, đeo kính trạc chừng 60 tuổi hiện lên.

“Mỹ Mỹ, ơn chúa con vẫn an toàn.” Người đàn ông khẩn thiết kêu lên.

“Hi hi papa chơi với con đi… chơi đi, chơi đi.” Mỹ Mỹ cũng như sắp khóc đến nơi mà nói.

Vẻ mặt người đàn ông mếu máo, lại nói như than khóc:

“Ôi con gái tội nghiệp của tôi.”

Lê Nhật sợ tiếng nói của họ thu hút lũ xác sống nên lên tiếng:

“Suỵt, các người sẽ làm bọn quái vật phát hiện ra mất.”

“Ai? Có người ở cạnh con sao Mỹ Mỹ, cho ba nói chuyện với người đó.”

Người đàn ông trong ảnh chiếu như bắt được vàng, giọng mừng rỡ nói nhưng cố gắng kìm nén cho âm thanh the thé.

Mỹ Mỹ như hiểu ý đưa chiếc đồng hồ đến trước mặt Lê Nhật, mặt vẫn tươi cười hồn nhiên. Khi con mắt camera mini trên chiếc đồng hồ soi vào mặt, thì người đàn ông lên tiếng vẫn với âm thanh the thé cực kỳ nhỏ:

“Cho dù cậu là ai xin hãy bảo vệ con gái tôi… tôi sẽ trả ơn cậu xứng đáng, xin đừng để nó xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi xin cậu.”

Lê Nhật buồn bã, lo lắng thì thầm:

"Ông có biết tình hình thế nào không? Bên ngoài toàn là lũ ăn thịt người, cháu còn không biết mình sống được bao lâu, làm sao bảo vệ được con gái ông?"

Tiến Sĩ Cường đáp, giọng nghiêm túc nhưng đầy hy vọng:



"Tôi biết. Hiện giờ những gì xảy ra với cậu cũng đang diễn ra ở khắp nơi. Tôi là Tiến sĩ Châu Việt Cường, làm việc cho Cục An Toàn Bí Mật Quốc Gia. Tôi sẽ cung cấp cho cậu thông tin cần thiết để giữ mạng. Người của tôi đã đến gần khu vực của cậu, và trong vòng một giờ, trực thăng sẽ đến. Xin cậu bảo vệ con gái tôi cho đến lúc đó."

Nghe xong, Lê Nhật cảm thấy nhẹ nhõm như vừa tìm thấy hy vọng, nhưng vẫn lo lắng hỏi:

"Nhưng con gái ông... cô ấy không bình thường. Nếu cô ta hét lên thu hút lũ xác sống, đừng nói một giờ, chỉ một phút là tiêu rồi."

Tiến sĩ Cường hỏi:

"Cậu tên gì?"

"Cháu là Lê Nhật." Lê Nhật lễ phép đáp.

Ông mau lẹ nhìn hắn rồi lại nhìn đứa con gái của mình, nói tiếp:

"Con gái tôi là Châu Mỹ Mỹ, nó bị thiểu năng nhưng trong một số tình huống vẫn nghe lời. Mỹ Mỹ, từ giờ con phải tuyệt đối nghe theo anh Lê Nhật, có hiểu không?"

Mỹ Mỹ chỉ cười ngơ ngác, lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.

“Mỹ Mỹ ngoan, papa hứa từ nay sẽ không để ai đưa con đi xa papa nữa. Nếu muốn mau về gặp papa thì phải nghe lời anh Nhật, có biết chưa?”

Mỹ Mỹ mếu máo cái miệng nhỏ, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đôi mắt long lanh ngấn lệ, hít hà mấy cái, bặm môi biểu cảm vô cùng đáng yêu.

Tiến sĩ Cường quay sang nói với Lê Nhật, giọng nghiêm trọng:

"Thời gian cấp bách, cậu phải nhớ kỹ những điều này. Những người bị nhiễm virus không có trí thông minh, chúng chỉ hoạt động dựa vào bản năng. Chúng không biết leo trèo, chạy nhảy hay tránh chướng ngại vật, việc duy nhất chúng làm là tiến thẳng đến con mồi và cắn xé."

Ông ngừng lại một chút, như để Lê Nhật có thời gian tiêu hóa thông tin, rồi tiếp tục:

"Nhưng đừng coi thường sức mạnh của chúng. Vì không có cảm giác đau đớn hay mệt mỏi, chúng phát huy toàn bộ sức mạnh cơ bắp, mạnh hơn người bình thường gấp đôi, và hung hãn hơn nhiều. Cách duy nhất để g·iết chúng là t·ấn c·ông thật mạnh vào não bộ. Cậu phải cực kỳ cẩn thận, vì trong móng tay và răng của chúng có chứa virus gây bệnh."

“Chúng có thể nhìn thấy, nghe hay đánh hơi không?” Lê Nhật chăm chú hỏi, đây là vấn đề sống còn, hắn không muốn c·hết vì thiếu hiểu biết.

“Có thể, vì dù sao chúng cũng từng là người bình thường. Chúng sẽ bị kích thích khi đánh hơi thấy máu tươi.

“Cháu đã hiểu.” Lê Nhật đáp sau một lúc ngẫm nghĩ, chính hắn cũng cảm thấy kỳ lạ tại sao độ bình tĩnh của mình lại tăng cao như vậy vào thời điểm này. “Nghĩa là cháu có thể dùng cách như trong phim, lấy máu của bọn xác sống đã bị nhiễm virus bôi hết cả người đánh lừa khứu giác của chúng?”

“Cái này thì… chúng tôi chưa từng thí nghiệm qua nhưng theo nguyên tắc thì có vẻ đúng. Còn một việc nữa, trong thời gian này cậu đừng uống nước, có thể nguồn nước đã bị nhiễm virus, trừ khi là nước đóng chai. Đồng hồ của con gái tôi có thiết bị định vị, chỉ cần cậu đảm bảo nó không bị phá hủy máy bay sẽ đến đón trong một giờ nữa.”



Tiến Sĩ Cường nói xong cuối người khẩn cầu, vẻ mặt hết sức thành khẩn cúi người một cái thật sâu trước khi ngắt cuộc gọi.

Lê Nhật thầm hiểu, còn cái vụ dùng máu để đánh lừa thì thôi đi, giờ mà đi thử nghiệm cái này thì có khi sẽ c·hết vì ngu mất. Cũng hết cách, không phải hắn là người tốt mà chủ yếu vì chỉ có cách đợi máy bay đến hắn mới có thể xin một vé đi cùng. Đây là vấn đề sinh tồn, nếu chỉ núp ở đây không c·hết vì xác sống cũng c·hết vì đói, có ngu ngốc mới không nắm lấy cơ hội này.

“Cháu sẽ làm hết khả năng.”

Lê Nhật quan sát xung quanh, đây là một căn phòng dành cho bệnh nhân khoảng 20 mét vuông. Có một nhà vệ sinh trong, có một cái giường sắt và cửa sổ bằng kính hướng ra ngoài lúc này đã đóng chặt.

Ngoại trừ bộ đồ đang mặc trong phòng cũng chẳng còn thứ gì có thể dùng được, kiểm tra nhà vệ sinh cũng trống trơn, hắn nói với Mỹ Mỹ:

“Nghe này, vì mạng sống của chúng ta kể từ giờ em phải tuyệt đối im lặng, có biết chưa?”

“Hi hi.”

Mỹ Mỹ cười cười gật đầu, đôi môi nhỏ mím chặt ra vẻ sẽ tuyệt đối im lặng.

Lê Nhật nắm tay cô bé, nhìn đồng hồ hiển thị 20 giờ. Xung quanh, tiếng gào thét, súng và c·háy n·ổ kéo dài hơn một lúc rồi đột ngột im bặt.

Nếu cứ ở đây chờ, khả năng sống sót đến lúc giải cứu là rất cao, nhưng máy bay không thể vào phòng. Lựa chọn là đợi vệ sĩ của Tiến Sĩ Cường hoặc mạo hiểm ra ngoài tìm khoảng trống, tốt nhất là lên sân thượng.

Tuy nhiên, hắn không biết đường. Chỉ nghĩ đến việc mở cửa phòng cũng đã khiến tay chân bủn rủn. Nếu xui xẻo vừa mở cửa gặp cả đàn xác sống, thì đúng là tự tìm đường c·hết. Tiến thoái lưỡng nan, giờ chỉ còn là chọn: đi hay ở.

Thời gian như ngựa chạy, mãi suy nghĩ phân vân nhìn đồng hồ đã điểm 20 giờ 30 phút, sốc lại tinh thần một lần, Lê Nhật quyết định sẽ ra ngoài. Dời hai cái bàn ra khỏi cửa chắn, hắn không quên đưa tay lên miệng ra dấu cho Mỹ Mỹ ý bảo phải tuyệt đối im lặng. Xong khẽ mở cửa, nhẹ nhàng hết mức có thể.

Lê Nhật thận trọng ló đầu ra ngoài hành lang, đôi mắt căng thẳng quét qua từng góc khuất, cố gắng bắt kịp bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào.

Hắn lặng thở khi không thấy bóng dáng một con xác sống nào, sự yên tĩnh c·hết chóc của nơi này làm lòng hắn lạnh ngắt. Mồ hôi lạnh nhỏ giọt từ trán xuống cổ, cảm giác như những dòng điện tê dại chạy dọc sống lưng. Hắn nắm chặt tay Mỹ Mỹ, đôi tay run rẩy không chỉ vì sợ mà còn vì sức ép đè nặng trên vai.

Hắn dán người, ép sát vào tường, mỗi bước đi nhẹ nhàng như mèo rình mồi, nhịp tim đập nhanh đến mức tưởng như sắp vỡ tung ra khỏi lồng ngực.

Khi vừa đưa nửa cái đầu qua vách tường, một mùi nồng nặc xộc vào mũi, khiến hắn khựng lại. Chưa kịp phản ứng, một đôi mắt trắng dã, vô hồn đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, chỉ cách vài centimet.

Cái miệng đầy máu của xác sống há to như muốn táp vào mặt hắn. Cơn kinh hoàng khiến Lê Nhật mất thăng bằng, ngã nhào về phía sau, đẩy ngã luôn cả Mỹ Mỹ. Tiếng tim đập trong ngực hắn dường như vang dội khắp không gian chật hẹp.

Con xác sống này là một trong hai tên bảo vệ to béo lúc nãy, bình thường đã rất khỏe nay biến thành xác sống lập tức có tính uy h·iếp vô cùng cao. Nó hung hãn lao lên đè lấy Lê Nhật, cái miệng liên tiếp cạp cạp về phía cổ con mồi, bụng nó bị moi ruột ra lòng thòng bên ngoài lúc này đỗ đầy lên người hắn.

Lê Nhật một tay đỡ lấy cái trán của nó đẩy ngược lên, một tay chống xuống đất hòng đứng dậy. Nhưng tên béo này nặng kinh khủng, hắn không tài nào thoát ra nổi vòng tay như gọng sắt của nó. Tiếng động đã thu hút lũ xác sống gần đó, trong lúc giằng co sinh tử Lê Nhật hốt hoảng phát hiện một đám không dưới mười tên đang ồ ạt từ hành lang lao về phía này, mặc dù tốc độ của chúng không cao nhưng chỉ không tới 30 giây là sẽ lập tức đến nơi.



Đứng trước c·ái c·hết, không biết sức mạnh từ đâu đến, dùng hết sức bình sinh Lê Nhật đẩy được tên xác sống to béo qua một bên làm nó ngã chúi nhủi. Nhanh chóng nắm lấy tay Mỹ Mỹ chạy thụt mạng, lao nhanh qua hành lang hiện tại đến hành lang kế tiếp, trái tim Lê Nhật như bị bóp nghẹt khi phía trước là ba con xác sống đang thơ thẩn đi đi lại lại.

Bị hắn làm kinh động, chúng lao nhanh đến. Phía sau là cả đàn, phía trước là ba con, não bộ như một cái máy gia tốc làm việc hết công suất. Hắn thấy ở khoảng giữa là một căn phòng đã đóng cửa. Nín thở bức hết tốc độ, kéo theo Mỹ Mỹ hắn chạy bán sống bán c·hết lao về phía căn phòng, thầm cầu khẩn cửa không khóa.

Như được thần linh phù hộ, may mắn thật sự cửa không khóa, Lê Nhật dẫn Mỹ Mỹ cuống cuồng trốn vào trong. Khi cửa vừa đóng lại cũng là lúc một cánh tay xác sống chen ngang vào, làm cửa bị kẹt lại, Lê Nhật phải mở cửa ra, tông ngã con xác sống đó rồi mới đóng cửa lại, tất cả diễn ra nhanh như một cái chớp mắt.

Cửa đóng lại, lấy bàn ghế trong phòng chèn ngang, tiếng đập cửa và gầm gừ vang lên ầm ầm bên ngoài. Cánh cửa bị đụng liên tục, run lên bần bật.

“Chơi không, chơi không, vui lắm nè.”

Lê Nhật còn chưa kịp hoàn hồn thì nghe tiếng Mỹ Mỹ nói, hắn quay nhanh lại cũng là lúc một con xác sống đã từ lúc nào bắt lấy Mỹ Mỹ, cái miệng tanh tưởi há to chuẩn bị táp vào cổ cô bé.

Nhanh đến mức như một cái thiểm điện, Lê Nhật đấm thẳng vào mục tiêu, lần đầu tiên trong đời tung nắm đấm lại là vào mặt một con xác sống chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng. Cú đấm khá nặng khiến con xác sống lảo đảo hai ba bước tách rời khỏi Mỹ Mỹ.

Con này cũng mặc bộ đồ bệnh nhân như Lê Nhật, chắc hẳn là một bệnh nhân tâm thần, trên người nó không có một v·ết t·hương nào, khả năng đã bị nhiễm virus qua đường nước uống.

Ngó dáo dát, Lê Nhật bắt lấy cái ghế sắt gần đó nện vào đầu con xác sống khiến nó đổ ầm xuống sàn, không từ bỏ cơ hội lại tiếp tục nện liên hồi vào đầu. Không biết nện bao nhiêu cú đến lúc mệt nhừ thì cái đầu con xác sống đã nát bét, tương não lênh láng khắp sàn. Cơ thể nó vẫn còn giật giật, hai tay cào cấu thêm mấy giây mới c·hết hẳn.

Tiếng động kích thích làm đám xác sống bên ngoài càng thêm hung hãn, chúng liên tục v·a c·hạm vào cửa phòng nhưng may thay do không có trí khôn, chỉ vài cú chạm mạnh làm cửa run lên không đủ để đánh sập cửa.

Lần đầu tiên g·iết người, nói đúng hơn là g·iết xác sống làm Lê Nhật có cảm giác ghê tởm quá mức tưởng tượng, mặt hắn tái nhợt, tim như muốn bung khỏi lòng ngực.

Cố giữ bình tĩnh, hắn thấy đồng hồ của Mỹ Mỹ đã chỉ 20 giờ 41 phút và đàn xác sống vẫn đang canh cửa. Suy nghĩ nhanh, hắn quyết đoán dùng ghế sắt nện vỡ cửa sổ kính. May mắn, cả hai đều gầy, có thể chui qua dễ dàng ra ngoài.



Đưa đầu qua cửa sổ quan sát xung quanh, Lê Nhật thấy cách đó chừng 30 mét có hai con xác sống đang đuổi theo một người mặc áo blouse trắng. Tên này cũng ngu ngốc đến mức vừa chạy vừa la toáng lên cứu mạng, chỉ không tới 20 giây hắn đã kéo theo một đàn xác sống di chuyển ra khỏi khu vực của Lê Nhật.

Thầm cảm ơn ông trời, hắn quay vào nói với Mỹ Mỹ:

“Anh trèo qua trước, nhớ phải giữ im lặng.”

Mỹ Mỹ cười cười gật đầu, hai má phúng phính, ngón trỏ đưa lên miệng suỵt suỵt. Lê Nhật nhẹ nhàng leo qua, xong quay lại đỡ cô bé xuống.

Tim hắn lại đập liên hồi, quần áo bởi vì dính nhiều máu, không tưởng tượng nổi điều gì sắp đến khiến cho tâm lý luôn trong trạng thái căng thẳng tột độ.

Đây là khu bìa của bệnh viện, có thể thông qua hàng rào sắt thấy cảnh tượng bên ngoài cách đó không xa. Trên đường phố lúc này, đâu đâu cũng xảy ra b·ạo l·oạn, tiếng la ó, gầm gừ, tiếng còi xe ô tô vang lên inh ỏi, máu và thịt rơi vãi lung tung khắp mặt đường.

Người còn sống đã chạy đi đâu hết, chỉ còn lại lũ xác sống đang lang thang ngoài phố. Có con chỉ còn lại có nửa người vẫn trườn trườn tiến tới, có con mất chân, mất tay cũng du đãng qua lại.

Lê Nhật thấy cảnh này thật sự quá mức chấp nhận rồi, lúc này hắn chợt nhớ đến cha mẹ, nếu ông bà phải đối mặt với xác sống thì tỉ lệ sống sót gần như không có. Chỉ muốn mọc cánh và bay ngay về nhà đồng thời cầu nguyện cho cha mẹ vẫn bình an, hy vọng bệnh dịch vẫn chưa lan tới đó.