Môn Thần

Chương 30: Về Nhà



Chương 30: Về Nhà

Phòng giam của Spatium dành cho chiến sĩ vi phạm quân lệnh nơi thực địa là một căn phòng màu trắng, suốt thời gian đó Lê Nhật không được liên lạc với ai. Một tháng ròng rã này hắn liên tục bị lấy máu xét nghiệm, khi thì hai ba ngày, có lúc một ngày lấy mấy lần, ngoài ra các hoạt động khác đều bình thường.

"Thật là thần kỳ, Trạng Thái Sinh Tồn thì ra còn có thể diễn biến như vậy."

Lê Nhật mừng rỡ tự nói với chính mình, hắn không lãng phí thời gian này, tận dụng từng giờ từng phút để tìm hiểu sâu về Trạng Thái Sinh Tồn. Vốn dĩ chưa từng có ai còn sống để mà dạy lại cho người khác, vì thế Trạng Thái Sinh Tồn lẽ dĩ nhiên là phải tự hắn trải nghiệm, tự thí nghiệm trên bản thân, tự sai tự sửa, tự đập nát và xây lại rất nhiều nhiều lần.

Hắn đã nắm được một phần nhỏ kỹ năng thúc ép Trạng Thái Sinh Tồn. Giờ đây, hắn có thể đưa cơ thể vào trạng thái này bất cứ lúc nào, với thời gian duy trì kéo dài hơn trước, từ vài giây lên hơn một phút. Thời gian duy trì có thể thay đổi tùy thuộc vào mức độ vận động và cách sử dụng năng lượng tế bào.

Tác dụng phụ thì lại khác, mỗi lần khởi động sẽ để lại hậu quả to lớn cho cơ thể. Gánh nặng này như nhiều quả bom nhỏ kích nổ trong mạch máu, trong từng sợi cơ, xương cốt chỗ nào yếu ớt một chút cũng có thể gãy đứt. Với năng lực tự hồi phục mạnh mẽ của mình mà Lê Nhật cũng phải mất hẳn một ngày trời dùng trạng thái cảm giác nội tạng, đi sâu chữa trị thì mới trở lại trạng thái bình thường.

Thời gian như ngựa chạy, mới đó mà một tháng tù đã trôi qua nhanh chóng. Quyền công dân của Lê Nhật đã giảm từ C xuống D, khiến hắn mất chức năng phiên dịch và giờ đây như một người không biết ngoại ngữ. Hắn không còn dễ dàng đọc hiểu văn bản nữa, nhưng vẫn có thể giao tiếp bình thường với những người có chức năng chuyển ngữ. Nếu người đối diện nói một ngôn ngữ khác, chỉ cần một bên có khả năng chuyển ngữ là đủ. Tuy nhiên, nếu người nói là số đông, Lê Nhật sẽ nghe bằng âm thanh gốc.

Vừa bước ra khỏi nhà ngục, xung quanh chỉ có đất đá và thảm cỏ xanh lỗ chỗ, thật nực cười là chẳng có ai đón hắn cả, vì chẳng ai biết hắn đã bị giam, Max đã nói như thế này:

"Việc cậu vi phạm quân lệnh nơi thực địa là hết sức nghiêm trọng, Hội Đồng chỉ phạt giam một tháng đã là ưu ái, tuyệt đối phải giữ bí mật việc này, tránh làm cho tình hình căn cứ thêm r·ối l·oạn. Cậu có ba ngày nghỉ ngơi, trước khi trở lại đặc khu chờ tiếp nhận nhiệm vụ bắt buộc theo chỉ định để khôi phục quyền hạn công dân cấp C."

Lê Nhật cười thầm gật đầu, bọn ngươi có xem ta là con người sao, các ngươi có quyền lực, nói gì cũng đúng, tự do sắp đặt cho người khác.

Lê Nhật bật cuộc gọi lên khi đang trên chuyến xe buýt đầu tiên về nhà, vui mừng nói:

"Cha à, cha mẹ vẫn khỏe chứ?"

Chức năng gọi mới đã được cập nhật, hiện ra màn hình ảo với cha mẹ hắn. Công nghệ liên lạc của Spatium hiện tại chiếu màn hình cuộc gọi ảo trực tiếp trên giác mạc thông qua con chip, giống như kính thực tế ảo.

"Nhật con à, sao lâu vậy mới gọi về? Con có khỏe không?"

Giọng cha run run, đầy lo lắng, khiến Lê Nhật cảm thấy nghẹn ngào. Ông đang mặc chiếc áo đã sờn cũ kỹ, nếp nhăn trên mặt ông dường như càng rõ hơn dưới ánh sáng mờ nhạt. Nhưng ngay khi nhìn thấy con trai, nụ cười tươi rói lập tức nở trên gương mặt ông, đôi mắt ông ánh lên niềm vui và sự trìu mến.

"À, tháng trước con có nói với cha rằng con phải ra ngoài làm nhiệm vụ. Hiện giờ con mới hoàn thành và đang trên đường về nhà đây. Mẹ sao rồi, cha?"



Lê Nhật gượng gạo tìm lý do, hắn quả thật không muốn cha mẹ phải lo lắng.

"Mẹ con vẫn khỏe, đang nghỉ trong phòng.” Giọng cha vui vẻ đáp, cử chỉ vung tay múa chân như mọi khi. “Mấy nay sức khỏe mẹ con đang cải thiện. Điều kiện sống ở đây cũng khá ổn, bà ấy đang rất trông chờ con về."

Lê Nhật cười nhẹ, giọng nói ấm áp:

"Dạ, con cũng nhớ cha mẹ lắm. Con được nghỉ phép, lần này sẽ về nhà mấy ngày."

"Vậy thì tốt quá rồi." Cha vừa nói tay vỗ nhẹ lên bàn sảng khoái. "Để cha chuẩn bị chút đồ ăn ngon cho con."

Lê Nhật nhắm mắt mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm:

"Không cần đâu cha. Mà cha còn điểm quy đổi không?"

Cha đưa tay lên xem xét, ánh mắt ông chợt lộ vẻ ngạc nhiên:

"Cha còn chứ, để coi... còn vài điểm. Hả? Sao nhiều vậy, chín... chín trăm điểm. Là con mới chuyển cho cha à?"

"Dạ đúng vậy, đây là điểm sau khi con hoàn thành nhiệm vụ. Từ giờ cha không cần lo lắng về điểm quy đổi nữa, cứ để con lo."

Lê Nhật nói rồi vỗ ngực, hển hển cái mũi, ra vẻ đắc ý, khiến cho vài người trên xe cũng phải quay đầu lại nhìn.

Người đi xe buýt ở căn cứ chủ yếu là tầng lớp lao động thu nhập thấp, và họ đều tò mò khi nghe cuộc trò chuyện của hai cha con Lê Nhật. Trung bình một hộ gia đình ở Spatium chỉ cần khoảng 70 đến 80 điểm để sinh hoạt một tháng, với thức ăn chỉ tốn 2 đến 3 điểm một ngày. Do đó, 900 điểm là một con số khiến bất kỳ ai trên xe buýt phải ngưỡng mộ.

Lê Nhật cười gượng và ra hiệu xin lỗi những người xung quanh, nói nhỏ:

"Con tắt máy nhé, chắc khoảng một giờ nữa sẽ về tới."

Khi còn là công dân hạng C, việc đi lại công cộng là miễn phí, nhưng giờ đây, xe buýt cũng tốn 0.2 điểm quy đổi, và Lê Nhật phải mất hơn hai giờ để về nhà, tiêu tốn gần 2 điểm quy đổi. Điều này cho thấy những người có xe riêng trong căn cứ thực sự rất giàu có và quyền lực.

Sau cuộc gọi với cha, Lê Nhật cảm thấy nhẹ nhõm. Sắp bước sang tuổi 19, hắn đang xa nhà nhiều hơn ở nhà, thì ra trưởng thành là như thế này. Phải rời bỏ những người yêu thương, bươn chải mưu sinh, và tìm kiếm chỗ đứng trong xã hội. Cảm giác có ích cho những người mình yêu thương là một niềm vui khó tả, mang lại cho hắn nguồn năng lượng tích cực tràn đầy.



Chiếc xe buýt chạy bằng trường điện từ không cố định một tuyến đường ray như tàu cao tốc, mà ghé các trạm quanh co trong căn cứ và di chuyển qua nhiều tuyến đường khác nhau để đón khách. Xe được nâng lên bằng nam châm điện dưới đáy, giúp tăng tốc độ và ổn định trọng tâm hơn.

Xung quanh, ngoài công viên và đường xá tấp nập, là các nhà cao tầng chọc trời. Xa xa, các drone lớn đang thi công trên các tầng lầu xa hoa.

Dân số Spatium hơn trăm triệu, chủ yếu là người nhập cư từ các khu tị nạn bên ngoài tường thành khổng lồ.

Công nhân làm việc chủ yếu ở khu công nghiệp dưới lòng đất, thuộc quyền quản lý của SHARK.

Ở đây, nếu không phải lính thì chỉ có thể làm công nhân, những cá nhân không còn năng lực lao động sẽ bị trục xuất về khu tị nạn hoặc lẩn trốn ở các khu ổ chuột gần ngoại ô, nơi đang xây dựng khu dân cư ngoại vi.

Quân đội không quản lý khu vực đó, nơi đang trong tình trạng loạn lạc, và Lê Nhật đã biết rằng lũ nhỏ mà Haruka chụp hình cũng hiện đang ở đó.

Khi Lê Nhật vừa bước chân vào nhà, cha ngay lập tức lao đến, ôm chầm lấy cậu con trai đã xa cách bao lâu. Dù tuổi đã cao, đôi mắt ông Quốc vẫn lấp lánh nước mắt, niềm vui tột cùng khi thấy con trở về. Trong khoảnh khắc ấy, không chỉ ông mà cả gia đình đều vỡ òa trong cảm xúc.

Lê Nhật cùng cha ôm lấy mẹ, và những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gương mặt của cả ba người. Trong thế giới này, sự đoàn tụ của gia đình giữa những tàn phá và mất mát là một điều quý giá, một phước lành hiếm hoi mà nhiều người không còn có được.

Giữa không khí đầy cảm xúc, bà Thị không nhịn được sự lo lắng và hỏi:

"Thằng chó con, chừng nào mới đưa con dâu về đây hả?"

Lê Nhật đỏ bừng mặt, những hình ảnh nóng bỏng của Eun Ji, với tóc vàng và ánh mắt kiên cường, bất chợt hiện lên trong đầu. Hắn lắp bắp trả lời:

"Sao… tự nhiên mẹ lại hỏi vậy."

Bà Thị, không hề dễ dãi, tiếp tục:

"Chứ con thấy mẹ còn trẻ lắm hả, mau mau, không thì mẹ có nằm xuống cũng không nhắm mắt."



Ông Quốc không thể không chen vào:

"Cái bà này. Chỉ giỏi nói tầm bậy tầm bạ, bà còn phải sống thêm vài chục năm nữa, đợi mà bồng cháu."

"Đúng đúng, mẹ còn trẻ lắm, khoan vội đề cập vấn đề này." Lê Nhật chỉ biết cười nói, xoa đầu và gãi lỗ tai trong sự ngượng ngùng, cố gắng chuyển chủ đề.

Ánh mắt của bà Thị sáng lên, rõ ràng bà rất quyết tâm moi được thông tin, quả quyết nói:

"Mẹ nhìn cái mặt của con là biết rồi, để ý cô nào rồi đúng không, mau nói, con bé đó là con gái nhà ai? Bao nhiêu tuổi?"

"Ha… ha, ăn cơm, ăn cơm đi mẹ.”

Lê Nhật cười nói cho qua, mặt đỏ lên vì ngượng. Không phải muốn giấu diếm, nhưng hiện tại hắn chỉ đơn phương thích Eun Ji.

Đã không gặp nhau kể từ khóa thi vào Học Viện Quân Sự, không biết cô nàng có để ý gì đến hắn không. Eun Ji rất mạnh mẽ, cô ấy thích những người có địa vị và sức mạnh. Lê Nhật nhận thức rõ điều đó và điều này càng thôi thúc hắn phải nỗ lực hơn nữa. Hắn vừa ăn cơm vừa cười tủm tỉm, khiến cha mẹ cảm thấy hài lòng, họ vui vẻ chọc ghẹo con trai, biết rằng cậu đã lớn và biết yêu.

Những ngày tiếp theo, Lê Nhật dành thời gian chăm sóc cha mẹ, cùng cha dắt mẹ ra ngoài đón ánh nắng sớm và ngắm hoàng hôn. Gia đình hạnh phúc đến mức những người hàng xóm không khỏi cảm thấy ghen tị. Dù họ xì xào bàn tán, Lê Nhật chỉ mỉm cười cúi chào, không quan tâm nhiều.

Tiến Sĩ Cường đã liên lạc với Lê Nhật, nhưng hắn từ chối nói chuyện qua điện đàm, vì biết rằng mọi cuộc gọi ở Spatium đều bị theo dõi. Hắn chỉ trao đổi những câu chuyện vu vơ, để không tiết lộ thông tin quan trọng.

Khi đến ngày thứ ba, Lê Nhật xin phép cha mẹ đi ra ngoài. Hắn muốn đến khu ổ chuột, một khu vực đang được xây dựng bên ngoài căn cứ. Đây là nơi tập trung nhiều người không có thân phận ở Spatium, những người sống lạc lõng và mong mỏi một ngày có thể vượt qua bức tường cao hàng trăm mét của căn cứ.

Lê Nhật cảm thấy khó khăn khi giao tiếp với những người ở đây do mất khả năng chuyển ngữ, và tấm hình của Haruka cũng không còn. Mọi nỗ lực tìm kiếm đều vô vọng. Trời đã bắt đầu tối, và những căn nhà tạm bợ xung quanh đều xập xệ, đầy rác rưởi.

"Can you speak english?"

"Hello…"

Mặc cho hắn cố gắng bắt chuyện, những người Lê Nhật gặp đều lắc đầu rời đi, để lại sự thất vọng trong việc tìm kiếm.

"Khu vực này thật ảm đạm. Mọi người sống khổ sở đến thế này sao?"

Lê Nhật thầm cảm thán, thế mới biết mình khổ có người vẫn đang khổ hơn.

Khu ổ chuột vẫn là biểu hiện của mức sống thấp nhất, không thay đổi theo thời gian. Ruồi nhặng bay tứ tung, chỉ cách khu xây dựng vài kilomet, nhưng nó như một thế giới khác. Spatium không quản lý những khu vực này, và Lê Nhật biết rằng những khu ổ chuột xung quanh căn cứ rất nhiều và đa dạng, từ hàng ngàn người đến hơn trăm người, đều sống bám vào các khu xây dựng và rác thải.

Lê Nhật đã tìm đến khu thứ mười, và khi trời sẫm tối, một bóng người thướt tha hiện ra. Đó là Eun Ji, người mà hắn đã ao ước và nhớ nhung, với vóc dáng nóng bỏng và tóc vàng thướt tha.