Môn Thần

Chương 41: Bản Ngã Của Ta



Chương 41: Bản Ngã Của Ta

Nín thở, nhảy xuống hồ nước rộng lớn đang lượn lờ khói ma mị, giây phút vừa tiếp xúc Lê Nhật đã thấy không ổn. Đây không phải loại nước bình thường, nó là hỗn hợp của rất nhiều chất, tạm thời không rõ ràng nhưng khẳng định có tính ăn mòn chỉ kém axit một chút.

Trên tay cầm chiếc hộp được thiết kế đặc biệt, một bên đeo đồng hồ cảm biến bức xạ, đôi mắt vừa tiếp xúc với nước hồ đã đau đớn cùng cực, phải rất cố gắng để nhìn thấy xung quanh. May mắn là nước khá trong, bên dưới cũng chỉ có đá là đá, không phải đá lớn thì là đá nhỏ.

Kim đồng hồ bức xạ đạt đỉnh, ngay tại nơi Lê Nhật đang đứng dưới đáy hồ, nhưng chẳng thấy viên đá Cor nào, ánh sáng phát ra từ chúng dù là ở trong nước cũng rất bắt mắt, tuyệt đối không có chuyện bị lu mờ.

"Không ổn rồi, bức xạ quá mạnh, cơ thể có cảm giác yếu dần đi."

Tâm lý bấn loạn sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến nhịp tim, việc này sẽ làm cho quá trình nín thở càng thêm khó khăn. Lê Nhật điều chỉnh lại cảm xúc, thậm chí kiểm soát được cả lượng lưu thông của máu, đây chính là điều kỳ diệu mà Trạng Thái Sinh Tồn mang lại. Càng tìm hiểu sâu hắn càng có nhiều quyền kiểm soát, tác động đến các cơ quan chức năng bên trong cơ thể.

"Chỉ có thể là…"

Lê Nhật nghĩ đến là làm ngay, đây không phải lúc chần chờ. Nắm tay hướng xuống bên dưới, nhắm vào hòn đá lớn, một quyền tung ra, đá vừa nứt bên trong đã lộ ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.

"Chính là nó."

Tóm lấy vật thể phát sáng, bàn tay tiếp xúc với viên đá Cor ngay lập tức đau đớn khôn cùng, các vết bỏng lan nhanh lên cả cánh tay, sức lực như mất hết.

Bức xạ của đá Cor còn lớn hơn nhiều lần so với tia gamma, hắn phải cực kỳ nhanh chóng cho vào chiếc hộp đặc chế. Tuy nhiên, sau đó là một quang cảnh chấn động tinh thần, bên dưới tảng đá vừa vỡ, không ngờ lại lộ lên ánh sáng màu xanh, còn sáng hơn cả viên đá Cor ban nãy tỏ ra.

"Không thể tham lam được, một viên là đủ. Bức xạ cỡ này hiện tại ta không lấy hết nổi. Chưa biết chừng mỗi tảng đá ở đáy hồ đều có thể chứa đá Cor bên trong… không có thời gian để kiểm chứng nữa rồi."

Lê Nhật biết đủ, gánh nặng của viên đá Cor nhỏ cỡ quả bóng bàn vừa rồi, còn đang khiến khả năng tự hồi phục hao mòn với tốc độ nhanh chóng.

Mau mắn trồi lên mặt hồ, Lê Nhật sắp hết hơi nhưng vẫn chưa dám hít thở. Việc tiếp xúc trực tiếp với đá Cor mang lại hậu quả lớn hơn hắn tưởng tượng.

Sức lực như n·ước l·ũ xói mòn, mắt hoa lên, đầu óc bắt đầu có dấu hiệu mụ mị, dù vậy cũng phải cố hết sức để leo ngược lên miệng hang.

Lảo đảo, mắt mũi và tai cùng rỉ máu, mặc vội bộ quần áo bảo hộ, mở mũ trùm, Lê Nhật hít lấy hít để không khí vào phổi, khoanh chân ngồi thiền tiến vào Trạng Thái Nội Tạng.

Việc tập trung tinh thần chữa trị chủ động như thế này hiệu quả rất cao nhưng cũng không thể nào chống trả lại quá trình phân rã DNA đang diễn ra. Đó là cấp độ tế bào, bức xạ ảnh hưởng trực tiếp đến tế bào, tế bào lại là năng lượng của Trạng Thái Nội Tạng, không khác gì t·ấn c·ông vào gốc rễ của khả năng chữa lành.



Cuộc chiến diễn ra bên trong hơn 32 tỷ tế bào, giằng co giữa sự phân rã và tái hợp, các vết bỏng rát lan nhanh từ cánh tay đã tiếp xúc với đá Cor đi khắp cơ thể. Mồ hôi, khói trắng lờ mờ thoát ra từ các lỗ chân lông, may mắn bộ đồ bảo hộ có chức năng làm sạch và thải độc tố ra bên ngoài.

Cứ thế không biết đã qua bao lâu, năng lượng tế bào gần như cạn kiệt thì Lê Nhật mới có thể thoát khỏi tình trạng xói mòn sức sống.

Dù chỉ ngồi yên không phải máu chảy đầu rơi, nhưng diễn biến bên trong cơ thể giằng co không khác gì đã trải qua vô số lần sinh tử. Lê Nhật không khỏi cảm thán:

"Xem như tạm ổn… may mắn bộ đồ này cũng có chức năng điều trị, tuy hiệu quả chỉ đủ hỗ trợ nhưng cũng vừa vặn giúp một tay đẩy nhanh quá trình trị liệu thương tổn…"

Đường quay về có nhanh hơn đôi chút, do lộ trình đã được cập nhật vào bộ nhớ, bản đồ hiện giờ rõ ràng hơn không ít. Chỉ một viên đá Cor đã là vô giá, thử tưởng tượng tướng Hank sẽ vui mừng đến mức nào khi biết địa điểm chứa hàng trăm hàng ngàn viên đá Cor khác.

Lê Nhật biết rõ tình huống của bản thân, tương tự việc người ta thường nuôi heo để tìm kiếm nấm truffle quý giá, trường hợp của hắn hiện tại chính là như vậy.

Lê Nhật thầm lên kế hoạch, nhanh chóng quyết định, xong cười mỉm tự nói:

"Ta sao có thể ngu ngốc b·ị b·ắt đi làm heo truffle mãi được, không ngờ một hang động to lớn đến vậy chỉ tìm được mỗi một viên, trong lúc bất cẩn lại còn làm hỏng cả bộ quần áo, thiệt có lỗi quá."

Không cần phải quá cân nhắc, ngay khi về đến khu vực có nhiệt độ tương đối hắn liền đập nát bộ điều khiển trung tâm của bộ đồ, vứt xuống dung nham.

Saori Himoji đã tắt chế độ kết nối con chíp, dù cho tướng Hank có đeo vòng cổ vào moi móc hết thông tin trong đầu hắn lúc này cũng chẳng thể tìm được gì. Việc kết nối lỗi, không ổn định, mất tín hiệu cũng không phải chưa từng xảy ra, bị soi mói đầu óc một lần là quá đủ, hắn không muốn việc đó tái diễn nữa.

Lê Nhật không có ý chờ đợi đám cơ giới chiến sĩ kia quay lại, đang định vào thang máy để trở về thì âm thanh lạch cạch vang lên sau lưng, mùi máy móc nặng nề đặc trưng thoang thoảng trong không khí lan tỏa đến.

Dự cảm không tốt, ngay lập tức lộn một vòng né tránh, mặc cho là thứ gì đang đến, tránh trước rồi tính. Và đó là quyết định đúng đắn, âm thanh v·a c·hạm chát chúa vang lên, cánh cửa thang máy bị hai tên cơ giới chiến sĩ tông cho móp méo, biến dạng. Chúng quay lại, nhìn với đôi mắt không có linh hồn, lần lượt số còn lại từng tên một xuất hiện, bủa vây lấy hắn.

Hoàn toàn không có khả năng chống trả, 13 tên người máy sức mạnh không thể xem thường, chúng hoạt động như một đội đặc nhiệm được huấn luyện, nhanh chóng khống chế mục tiêu. Lê Nhật bị áp chế, tay chân bị kiềm tỏa gắt gao trong tư thế quỳ, một tên nắm lấy đầu ngửa lên, âm thanh máy móc vang lên:

"Nhân loại, ta chờ ngươi lâu lắm rồi."

Một tên người máy đi đến, chậm rãi cúi người xuống, đôi mắt màu đỏ rực ánh lên, từ bên trong thứ dịch thể gớm ghiếc chảy ra, đặc sệt như nhựa đường.

Từng giọt đỗ lên mặt của Lê Nhật, không thể phản kháng, năng lượng tế bào đã gần như cạn sạch. Thứ dịch thể đó như có sự sống, thông qua tai mũi họng, chui hết vào bên trong đầu. Tức thì có cảm giác như bị xâm chiếm ý thức, Lê Nhật khó lòng nhận biết được tình huống, chỉ mới vài hơi thở, tới khả năng nhìn, nghe cũng mất, cơ thể dường như đã bị tước quyền khống chế.



Thứ dịch thể bí ẩn đó xâm chiếm một vùng não bộ, Lê Nhật không cảm nhận được cơ thể, nhưng lại rõ ràng bên trong đầu bất giác có thêm một sự hiện diện.

"Ngoan ngoãn lùi lại phía sau, cơ thể này là của ta. Ngươi sống đủ khổ rồi, chỉ cần buông bỏ từ lúc này sẽ bình an, không đau đớn, không lo lắng. Mọi khó khăn, tiêu cực không còn nữa. Yên nghỉ đi."

m thanh quái dị như có như không, dường như có sức mạnh thôi miên khiến cho lý trí như một đứa trẻ sơ sinh yếu ớt, không có sức phản kháng mà lịm đi vào giấc ngủ.

"Đúng rồi, cứ như vậy, ngươi đang làm tốt lắm, hãy ngủ đi… hãy ngủ đi."

Tiếng nói ma mị đó lại vang lên, êm dịu tuyệt vời, cuốn hút và sâu lắng. Như một thước phim quay chậm, lần lượt những ký ức trước mắt Lê Nhật vỡ tan, hóa thành vô số điểm sáng. Mỗi khung ảnh bị xóa đi lại làm cho đầu óc hắn càng thêm mụ mẫm.

"Ta là ai, sao lại ở đây…"

Lê Nhật thốt lên trong suy nghĩ.

"Ngươi chẳng là ai cả, nghỉ ngơi đi, ngủ đi, rồi mọi thứ sẽ trôi qua nhanh thôi."

Lê Nhật giằng co trong sự mê hoặc và tỉnh táo, không ngừng đập vỡ xong lại tự hàn gắn, trong đầu cứ liên tiếp tự nói:

"Thật vậy sao, buông bỏ… buông cái con mẹ mày."

Ý thức con người phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, một trong số đó đặc biệt quan trọng chính là bản ngã.

Mỗi người đều có đức tin của riêng mình, Lê Nhật cũng vậy, hắn không tin vào thần thánh, không tin vào số phận, càng không tin vào những lời nói ngon ngọt của kẻ khác. Thật may mắn điều này đang là sức mạnh cuối cùng, là ngọn lửa yếu ớt đang chống lại âm thanh mê hoặc như vũ bão kia.

Cuộc chiêu dụ bên trong tâm trí Lê Nhật vẫn diễn ra liên miên bất tận:

"Mau buông bỏ đi, ngươi có nguyện vọng gì ta sẽ cho ngươi toại nguyện."

"Thật vậy sao…"

"Đúng vậy, đúng vậy, chỉ cần ngươi đồng ý từ bỏ, mọi ước muốn của ngươi đều sẽ được hoàn thành. Cha mẹ ngươi sẽ được sống tốt, Eun Ji sẽ yêu ngươi mãi mãi…"



"Thật… sao, nếu ta buông bỏ sẽ có được những điều đó… ta nên buông bỏ hay không?"

Ngọn lửa của ý thức là một thứ vô định, nó có thể yếu ớt đến mức chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng tắt. Nhưng nhiều lúc lại kiên cường bất khuất đến lạ lùng, kể cả giông tố mưa to cũng không thể làm lay động. Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào đức tin của mỗi người. Tin vào điều gì thì điều đó sẽ là vĩnh cửu, là ngọn hải đăng soi sáng mãi mãi.

Tâm trí Lê Nhật như đứa trẻ nhỏ bị âm thanh mê hoặc kia chiêu dụ, ru ngủ, lừa lộc, thoáng cái đã trải qua một thời gian dài.

Thời gian bên trong ý thức không đồng nhất với thực tế, có thể nhanh bằng nhau, có thể dài hơn tùy thuộc hoàn toàn vào chủ thể. Thứ dịch thể quỷ dị đó dường như có tác động đến thời gian, khiến cho quá trình chỉ trôi qua mấy giây ở thực tế nhưng lại tương đương hàng mấy năm trời.

Tiếng dị vật mơ hồ, mông lung không ngừng vang lên inh ỏi:

"Tại sao, tại sao ngươi không từ bỏ. Nhân loại, nghe lời ta, nhân loại các ngươi không phải rất dễ dàng bỏ cuộc hay sao? Mọi thứ còn lại đã có ta lo rồi, đừng bận tâm đến nữa."

Ý thức Lê Nhật từ khi còn là đứa trẻ đến hiện tại đã trưởng thành trở lại hình hài tương đồng với thực tại. Hắn ngồi trong tư thế thiền, khẽ mở mắt, đôi mắt tinh anh nhìn bóng hình không rõ ràng đối diện, nói:

"Ngươi đến từ ngoài không gian à? Chờ đợi hơn mấy triệu năm đến nổi khi tìm được nhân loại đầu tiên là ta, lại không còn đủ sức chiếm lấy thể xác? Để xem, để xem… chà, lại còn có thể điều khiển các loại hình trí thông minh nhân tạo.”

"Ngươi… ngươi đang đọc suy nghĩ của ta, sao có thể? Không thể nào, không thể… Mau ngủ đi, mau ngủ đi, ngoan hãy ngủ đi.” Tiếng dị vật lúc này đã trở nên hoảng loạn, không còn giữ được nhịp điệu có sức mê hoặc như ban đầu.

Lê Nhật cười mỉa mai nói:

"Người ngoài hành tinh nào cũng ngu ngốc như ngươi sao? Không cảm thấy đến bây giờ, chiêu này đã mất tác dụng với ta hay sao? Mau mau, còn chiêu gì khác thì mau thi triển, nếu không, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội. "

Thực thể kỳ lạ xét thấy không ổn, vội vàng thối lui, lắp bắp nói:

"Ta không chơi với ngươi nữa. Phải mau chóng đi tìm nhân loại khác."

"Đi đâu? Ngươi ở bên trong thân thể ta, muốn đi là đi."

Lê Nhật cười quát, tâm trí không ngừng huy động sức mạnh ý chí, củng cố tất cả vết nứt do sự tan vỡ trước đó tạo nên. Giờ đây ý thức của hắn như được tăng cường lên nhiều lần, mọi sự mê hoặc rất khó có thể xâm chiếm.

Ở ngoài thực tế, 13 tên người máy vẫn bao vây lấy Lê Nhật. Thứ dịch thể như nhựa đường vừa theo đường tai, mũi, mắt muốn t·ẩu t·hoát đã như bị một sức mạnh lôi kéo ngược lại vào trong. Bất lực giằng co liền mấy hơi thở, cuối cùng cũng bị hắn hít một cái nuốt ngược vào trong.

"Không, làm sao có thể. Nhân loại không có khả năng này…"

"Nhân loại mấy triệu năm trước thì không thể, nhưng ta là Tân Nhân Loại. Chào mừng ngươi đến Trái Đất."