Lê Nhật di chuyển theo đội, lướt qua cái đầu người máy khổng lồ TITAN-01, như bao chiến sĩ khác, nhìn thấy t·hi t·hể đại tá Gou bê bết máu bên trong khoang điều khiển. Có cảm giác như ông ta vẫn đang hô hào "Vì Spatium" âm thanh trong tưởng tượng nhưng thúc đẩy tinh thần quân lính vô cùng lớn, tiếp thêm động lực, xả thân vì căn cứ.
Đội quân cơ giới chiến sĩ lúc này đã g·iết đến khu vực tường thành ngoài cùng, cơ động, sát thương lại cao, AI tiên tiến điều khiển khiến cho phản xạ còn nhanh hơn cả một chiến sĩ dị năng cấp S.
Con gấu xám khổng lồ là mục tiêu chính, lúc này vô số đạn pháo hướng đến nó, dù đã trọng thương nhưng lớp lông và da dày vẫn đang tỏ ra bền bỉ, khó có thể xuyên phá. Tiếng n·ổ b·om đạn liên thanh, đinh tai nhức óc, hỏa lực bị thu hút về phía đó nên bỏ qua không ít quái thú lọt vào.
Lê Nhật đang rất cố gắng chống đỡ, nhiệm vụ thu thập đá Cor khiến cho dị năng khôi phục của hắn tổn hại nghiêm trọng, lại thêm phải phân tán phần lớn năng lượng tế bào giam giữ dị vật ngoài hành tinh trong não, chiến lực vì thế suy giảm quá nửa. Mỗi hành động lúc này đều là dựa vào ý chí bất khuất huy động. Ngay sau lưng hắn là Chúc Ly, cô nàng cũng đã g·iết đến hoa đầu chóng mặt, dị năng khống chế lửa đã yếu đến mức không thể truyền vào gươm graphene được nữa.
Lê Nhật cảm nhận được điều đó, dị năng chiến sĩ cũng đa số đang xuống sức, cử động đã chậm hẳn, phản xạ vì vậy không còn được nhạy bén. Số lượng hiện tại chỉ khoảng 500 người, miễn cưỡng có thể chống đỡ một lúc, nhưng phụ thuộc hoàn toàn vào đội cơ giới chiến sĩ phía trước. Chỉ cần tiêu diệt được con gấu xám biến dị, số quái thú nhỏ và vừa sẽ tự động tan rã.
Mãi mê mông lung trong đầu, Lê Nhật bị một vật thể bén nhọn bắn xuyên qua bắp chân, đau đớn cảnh tỉnh, lập tức trông thấy trên bầu trời vô số những vật thể sắc nhọn hướng đến.
“Tất cả cẩn thận, có viễn công."
Lê Nhật chỉ kịp hét lên như thế, phản xạ chậm khiến hắn phải lãnh thêm nhiều v·ết t·hương xuyên phá cơ thể, miệng rỉ máu. Thứ đó nhìn kỹ lại thì không khác gì những thanh kim loại, gai góc, sắc bén và tởm lợm mùi thú vật. Nhờ Lê Nhật cảnh báo các chiến sỹ phía sau bật kịp lá chắn năng lượng chống đỡ, chỉ vài người phía trước không kịp phản ứng đã biến thành tổ ong.
Đợt viễn công vừa rồi bên phía quái thú đến từ đám nhím biến dị, mỗi con to gấp đôi một người trưởng thành, lưng của chúng quay ngược về hướng đội dị năng.
Mấy cái lông trên lưng đã biến đổi theo kiểu gì không biết, mà giờ thì sát thương đủ để xuyên phá cả những bộ giáp tối tân bậc nhất Spatium. Do đặc tính di chuyển chậm nên đến lúc này chúng mới kịp có mặt, lại một đợt lông nhím bắn tới, lần này số lượng phải lên đến cả trăm con cùng bắn, đen kịt cả bầu trời.
"Lùi lại, mở lá chắn năng lượng."
Không biết là ai đã hô lên như vậy, Lê Nhật cũng lùi lại về phía sau, đồng loạt bật lá chắn lên. Mỗi bộ giáp đều có chức năng này nhưng mỗi lần kích hoạt đều rất tiêu hao tài nguyên. Tối đa chỉ có ba lần sử dụng, đến khi cạn kiệt chính là biến thành một bộ giáp bình thường, các chức năng gia tăng tốc độ và bảo vệ đều suy giảm trên diện rộng.
Lông nhím mang theo mùi h·ôi t·hối v·a c·hạm với lá chắn năng lượng tạo thành những điểm sáng lóe lên rồi biến mất, cắm xuống mặt đất, mỗi cái lông phải dài hơn một thước. Không đá động được ai bên nhân loại, nhưng lại biến đám thú đang lao đến thành thịt xiên.
"Đội dị năng rút lui."
Tiếng Hawka thét lên trong điện đàm, ông hiểu rõ không thể chống đỡ theo kiểu này, lãng phí lá chắn năng lượng khiến cho lực lượng dị năng không còn mạnh mẽ trong cận chiến chính là tự tổn hại chiến lực.
"Đội xe tăng, pháo binh di chuyển, ngắm bắn tự do."
Theo hiệu lệnh, số xe tăng còn lại khoảng vài chục chiếc vững chãi di chuyển, rút ngắn khoảng cách với trận địa, theo sau còn có hơn trăm chiến xe cơ giới trang bị các loại đạn pháo viễn công đã nạp lại đầy đủ.
Chiến sự lúc này bị chia cắt, bên ngoài đội cơ giới chiến sĩ bay lượn trên bầu trời, liên tục công kích con gấu biến dị khổng lồ, khiến nó khó khăn chống đỡ. Cách một bức tường chính là cảnh tượng dàn xe tăng, xe cơ giới nã đạn pháo như mưa vào đoàn quân quái thú. Thoáng cái bầu trời hiếm hoi không còn thấy một tia nắng, đạn pháo, lông nhím, khói bụi thi nhau tung lên cao.
Cuộc chiến được các drone trinh sát thu hình từ trên cao, truyền trực tiếp đến đài truyền hình bên trong căn cứ Spatium. Nhiều màn hình ảo trên các tòa cao ốc, quảng trường cho đến mỗi hộ trong chung cư đều đang nín thở theo dõi.
Mỗi một con quái thú biến dị lọt được vào bên trong căn cứ chính là t·hảm h·ọa, nhân loại bình thường không có bất kỳ sự phản kháng nào đối với nó. Tất cả cùng cầu nguyện, ánh mắt lo lắng, hơi thở gấp, mồ hôi lạnh tuôn ra, tay chân run lẩy bẩy.
Các drone trinh sát không phải đa năng, chỉ lấy hình được từ những khoảng cách khá xa, lại thêm chướng ngại về khói bụi, số lượng hình ảnh chi tiết đã ít lại thêm xui xẻo lâu lâu có drone còn bị đạn lạc phá hủy, mất một góc độ theo dõi.
Quay trở lại chiến địa, Lê Nhật tranh thủ bổ sung năng lượng tế bào bằng cách nguyên thủy nhất, ăn thịt và uống máu quái thú. Mấy tay lính dị năng trong đội nhìn thấy mà hãi hùng, chế giễu:
"Tên đó b·ị đ·ánh đến điên rồi sao, ăn cả thịt sống."
"Hắn còn uống máu nữa. Có khi nào thật sự điên rồi không?"
Bỏ ngoài tai những lời bàn tán, Lê Nhật ngấu nghiến từng miếng thịt trâu, dai đến mức gần như nuốt chửng, mùi vị đúng là tởm lợm, tanh tưởi. Kể cả Chúc Ly chung tiểu đội cũng ghê sợ, ngó lơ, không muốn ai biết bản thân có dính líu đến hắn.
Lê Nhật mải miết ăn tươi nuốt sống một hồi lâu, chỉ dừng lại khi có một bàn tay vỗ lên vai, giọng nói ngọt ngào, khá quen cất lên:
"Cậu không sao chứ?"
Đó là Magie, vẫn với gương mặt châu Á lai châu Âu xinh đẹp quý phái. Đôi mắt sắc sảo, lông mày thanh tú và làn da mịn màng, tạo nên vẻ đẹp vừa huyền bí, vừa quyến rũ.
Mái tóc dài màu xanh rêu của Magie nổi bật, buông xõa đến ngang eo, tạo cảm giác lạ mắt và cuốn hút. Khi bước đi, mỗi bước của cô nàng đều toát lên sự tự tin và mạnh mẽ.
Lê Nhật bị người đẹp nhìn thấy trong lúc đang làm ra hành động xấu xí, bối rối giải bày:
"Tôi không sao cả, đây chỉ là…"
"Không cần giải thích, cậu vẫn ổn là được."
Magie cắt ngang, lại vỗ thêm lên vai Lê Nhật mấy cái, khiến cho cái miệng còn vương máu quái thú của hắn cười lên một lần hiếm hoi trong ngày.
Vóc người của Magie không thua gì hắn, tuy cao lớn nhưng các đường cong cuốn hút, đầy đặn, chập chùng đúng nơi đúng chỗ, tạo cho cô nàng một cảm giác thu hút tự nhiên đối với người khác phái.
Viễn cảnh này cũng diễn ra tự phát, đội dị năng được thả lỏng một chút nhờ vào hỏa lực từ xe tăng và xe cơ giới, đâu đâu cũng là hai ba người tụm lại nói chuyện với nhau.
Magie bất ngờ có vẻ ngượng ngùng, cúi mặt xuống nói với âm thanh khá nhỏ:
"Cậu… nếu chúng ta còn sống, cậu sẽ hẹn hò với tôi chứ?"
Lê Nhật như đứng hình, dù cho dưới âm thanh bom đạn nổ ì đùng, nhưng dị năng chiến sĩ nào giác quan cũng hơn hẳn người bình thường, hắn đã nghe được, phải mất vài giây mới có thể lắp bắp nói:
"Magie… bà chị…"
Magie không đợi Lê Nhật nói xong, dường như là lấy hết can đảm, ngẩng mặt lên, áp sát, đôi môi mọng quyến rũ bằng một tốc độ chớp nhoáng hôn một cái lên bờ môi tanh tưởi máu quái thú của Lê Nhật.
Quá bất ngờ, khi đôi môi chạm nhau như có dòng điện mãnh liệt đi xuyên qua người, khiến trái tim như trống trận đập liền mấy hồi thổn thức. Cả hai nhìn nhau ngơ ngác, nhất thời chỉ còn cảm nhận được nhịp tim, mọi thứ xung quanh dường như đều tan biến.
Phải mất vài cái chớp mắt, Magie không ngừng thở gấp, ngực nhấp nhô lên xuống vài nhịp, mới có thể nói rõ ràng:
"Tôi nghĩ lại rồi, dù sao cũng không biết sống hay c·hết, hôn trước một cái đã. Nhưng nếu còn sống, cậu sẽ hẹn hò với tôi chứ?"
"Tôi…"
Lê Nhật bần thần chưa kịp đáp, giác quan nhạy bén như một công tắc tự động bật lên, với toàn bộ phản xạ, hắn ôm lấy Magie nhảy sang một bên vừa kịp né một cú rơi từ trên trời.
Đó là xác của một cơ giới chiến sĩ, nhìn lại bên chiến tuyến, con gấu biến dị khổng lồ chỉ bằng một tay còn lại, liên tiếp ném ra những vật thể không xác định, đánh rơi rất nhiều cơ giới chiến sĩ.
Nó tóm lấy bất cứ thứ gì, từ gạch đá đổ nát đến xác của lũ quái thú làm v·ũ k·hí. Mất đi một cánh tay nhưng với cơ thể đồ sộ tràn đầy năng lượng, thú tính hung hãn, phản xạ của nó ngày một nhanh hơn, vượt ngoài khả năng dự tính của máy móc.
Đội cơ giới chiến sĩ công kích không còn đạt hiệu quả, lại nổ tung thêm mười mấy tên, xác máy rơi vãi khắp nơi. Chỉ mới như thế chúng đã kéo nhau tháo chạy, để lại một con gấu biến dị khổng lồ bị chọc tức, điên loạn đang hừng hực lao tới, chấn động đùng đùng.
Thế trận từ giằng co biến thành t·hảm s·át, đội xe tăng và xe cơ giới trở thành đối tượng bị nó chà đạp đầu tiên, số lượng còn lại vốn đã ít, chỉ đủ cầm chân vài phút.
Hawka đau đớn ra lệnh cho đội dị năng lùi lại, cố thủ sau bức tường cuối cùng, cố gắng bảo tồn lực lượng.
Nhưng phía sau họ chỉ còn lại bộ binh, súng đạn bình thường làm sao chống lại lũ quái thú biến dị. Đội Chim Ưng t·ruy s·át con khủng long cũng biệt tích không trở lại, bặt vô âm tín, khiến cho lực lượng phòng thủ hiện giờ vô cùng mỏng manh.
Lê Nhật buông Magie ra, nụ cười như có như không, khoan thai nói:
"Chạy đi Magie, hãy sống cho thật tốt."
Một nửa gương mặt của hắn bất chợt chảy nhão ra, lộ cả da thịt và xương sọ, vô cùng đáng sợ.
"Cái gì?"
Magie hốt hoảng thốt lên, sợ hãi phải lùi lại mấy bước.
Không theo chỉ đạo của Hawka, Lê Nhật mặc cho sự khó hiểu từ Magie, quay lưng rời đi, lao về hướng đoàn quân quái thú, tình hình r·ối l·oạn, không ai kịp nhìn thấy một chiến sĩ bỏ đội.
Magie còn đang lưỡng lự muốn lao theo cản lại nhưng đã bị Chúc Ly tóm lấy một cánh tay, không ngừng lôi kéo thối lui. Thoáng cái bóng dáng người chiến sĩ trẻ tuổi đã biến mất bên trong khói bụi mịt mù.