Ngoại trừ năm tên nổi bật nhất, Lê Nhật giao toàn bộ đội quân cơ giới chiến sĩ cho Lý Minh, thể hiện lòng tin tưởng tuyệt đối.
Trong năm tên người máy đó, một có khả năng ngụy trang thành áo khoác, khi cấp thiết có thể biến đổi thành nhiều dạng v·ũ k·hí. Bốn tên còn lại có thể biến hình thành xe mô tô hoặc máy b·ay c·hiến đ·ấu.
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, Lê Nhật và Lý Minh thống nhất rằng cách nhanh nhất để phục quốc là tìm ra phương pháp chữa trị, biến những người bị nhiễm virus xác sống trở lại bình thường. Lý Minh đã biết SHARK có nghiên cứu về phương thuốc này trong thời gian hoạt động ở Học viện Quân sự.
Trước khi chia tay, Lê Nhật căn dặn Lý Minh điều tra kỹ lưỡng và thông báo trước khi hành động để hắn có thể hỗ trợ. Sắp xếp xong, hắn đưa Magie về gia tộc Kishiwara trong bí mật và trao nàng nụ hôn tạm biệt trước khi vội vã về nhà gặp cha mẹ.
Đó là một nụ hôn trên ban công tòa trang viên rộng rãi, dưới bầu trời đêm đầy tuyết rơi lất phất. Magie lưu luyến nhìn bóng lưng Lê Nhật biến mất vào bóng đêm, gương mặt còn ửng đỏ, nhịp tim vẫn đập dồn dập trong niềm hạnh phúc, dự báo một đêm mất ngủ.
Kể từ lúc quay trở lại Spatium, có quá nhiều việc cấp thiết khiến Lê Nhật phải hành động, khiến cho đến tận khuya mới về đến nhà. Hắn không biết có nên gọi cha mẹ dậy vào lúc này không, nhìn hai người ngủ say như vậy lại kìm nén vô vàng cảm xúc mà quỳ ở đó.
Gian phòng nhỏ tràn ngập mùi nấm mốc, tường cũng đã loang lỗ xuống cấp, ẩm ướt. Ngoài trời gió lạnh thổi vào, người khỏe mạnh còn rét run làm sao cha mẹ lớn tuổi có thể chịu đựng.
Cảm thấy chưa làm tròn chữ hiếu, cứ để cha mẹ phải lo lắng, chịu khổ, khiến trong lòng Lê Nhật đau như cắt. Thông qua dữ liệu camera do các cơ giới chiến sĩ cung cấp, hắn biết tất cả những ngày qua hai người đã sống như thế nào. Thầm tự trách:
“Cha mẹ, con trai bất hiếu đã trở về rồi đây.”
Lê Nhật cử một cơ giới chiến sĩ liên tục tỏa nhiệt như một cái máy sưởi, làm cho nhiệt độ trong phòng ổn định dễ chịu.
Nếu gia tộc Alexander mà biết được hắn dùng cơ giới chiến sĩ tối tân, làm ra hành động này, thì chắc cũng tức đến mức c·hết thêm lần nữa. Phải biết rằng mỗi tên người máy đó đều là át chủ bài không dễ lộ của mỗi gia tộc trong Giới Tinh Hoa. Gia tộc Alexander đứng đầu Spatium, tích góp bao nhiêu đời mới có được bấy nhiêu đó. Mỗi con đều là vô giá, là v·ũ k·hí c·hiến t·ranh siêu cao cấp mà thế lực nào cũng thèm thuồng.
Kể cả tướng Hank đứng đầu Quân Đội Spatium cũng chưa từng thấy sử dụng qua lực lượng cơ giới chiến sĩ này. Có thể thấy được mức độ quý giá của chúng.
Sau khi dị vật ngoài hành tinh đồng hóa, một phần năng lực điều khiển AI đã bị Lê Nhật chiếm đoạt. Đối với hắn, chỉ cần một tên cơ giới chiến sĩ đến gần, ngay lập tức sẽ bị hắn cưỡng đoạt quyền điều khiển. Từ đó, thâm nhập vào hệ thống AI của chúng, như một loại virus l·ây l·an nhanh chóng, biến tất cả thành nô lệ.
Thoáng cái gia tộc Alexander đã tự tay dâng cho Lê Nhật hơn ngàn cỗ máy c·hiến t·ranh. Đây chính là lực lượng mà kể cả khi Spatium g·ặp n·ạn diệt vong, chúng cũng không mảy may điều động.
Lê Nhật vẫn quỳ ở đó cho đến sáng tinh mơ. Ánh sáng yếu ớt của bình minh dưới trời tuyết len lỏi qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt đầy sự mong chờ của hắn. Trong lòng háo hức, muốn khi cha mẹ thức giấc, điều đầu tiên họ nhìn thấy là đứa con trai yêu quý đã trở về.
Khi tiếng động nhỏ nhẹ từ trong phòng vọng ra, Lê Nhật ngước mắt lên. Cánh cửa phòng từ từ mở ra, cha hắn bước ra với nét mặt ngái ngủ và lúng túng. Đôi mắt cha hắn mở to, gần như không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.
"Lê Nhật... là con sao?"
Giọng cha hắn run run.
Chưa kịp nói thêm điều gì, Lê Nhật lao tới ôm chầm lấy ông. Những giọt nước mắt dồn nén bấy lâu nay tuôn trào. Cha hắn, một người đàn ông mạnh mẽ từng cứng cỏi trong mọi tình huống, giờ đây cũng không thể kìm nổi nước mắt.
Cả hai cha con không nói được thêm lời nào, tiến đến cùng ôm lấy mẹ, thân hình bà run lên vì xúc động. Giây phút đó cả ba chỉ biết khóc, lời nói khó thành câu.
Cảm giác ngạc nhiên, hân hoan và nức nở vỡ òa trong không gian chật hẹp của căn phòng. Ba người họ ôm lấy nhau, nghe thấy nhịp đập trái tim hòa làm một. Giữa khoảnh khắc ấy, không có gì ngoài tình yêu và sự đoàn tụ, như thể thời gian và mọi nỗi đau đều tan biến, chỉ còn lại sự ấm áp của gia đình.
Lê Nhật không muốn buông tay. Hắn khẽ nhắm mắt, thở ra một hơi dài, cảm nhận được từng nhịp thở đều đặn của cha mẹ.
"Con đã về." Hắn nói, giọng nghẹn ngào nhưng đầy quyết tâm.
Và hắn biết, từ giây phút này, hắn sẽ làm tất cả để bảo vệ hạnh phúc này, không để mất nó thêm một lần nào nữa.
Cả nhà trò chuyện hàng giờ về những ngày xa cách. Lê Nhật thấy áy náy nhưng đành bịa chuyện rằng hắn bị điều động làm nhiệm vụ bí mật cho Spatium, và hai tên người máy này là phần thưởng. Từ nay, chúng sẽ bảo vệ cha mẹ.
Ít giờ sau đó, tại phòng nghiên cứu ngoại vi Spatium, Tiến Sĩ Cường kinh ngạc tột độ nhìn vào sơ đồ ảo, mắt mở to nói:
“Tế bào của cháu, gần như đã thay đổi hoàn toàn. Cấu trúc màng tế bào, hệ thống chống oxy hóa, và khả năng tối ưu năng lượng… mọi thứ đều hoàn hảo. Nói cách khác, hiện tại cháu giống như phiên bản cao cấp của nhân loại. Ta không thấy một tì vết nào… ngoài trừ có bức xạ kỳ lạ đó.”
Lê Nhật gật đầu, đây là lý do hắn phải đến gặp Tiến Sĩ Cường để tiến hành kiểm tra toàn diện. Để cẩn thận hơn, hắn còn mời cả Saori Himoji đến, một bàn tay to lớn của hắn đang nằm trong ánh sáng màu tím lịm nhè nhẹ mà cô bé tạo ra. Mồ hôi trên trán cho thấy Saori Himoji đang tập trung cao độ.
Saori Himoji thở dốc mệt mỏi khi buông bàn tay của Lê Nhật ra, vẻ mặt xanh xao nói với giọng yếu ớt:
“Không… không ổn một chút nào.”
Lê Nhật như đã có dự liệu trước, không mấy ngạc nhiên, ánh mắt không thay đổi nhìn Saori Himoji nói:
“Em cứ nói thẳng, anh cũng tự cảm nhận được có gì đó không ổn bên trong cơ thể.”
Saori Himoji hít sâu, nói:
“Cơ thể anh đang là sự xáo trộn giữa ba thứ, con người, dị vật không xác định và bức xạ cực mạnh. Với những gì em cảm nhận được, vấn đề của anh đang nằm ở bức xạ. Nó như chất keo kết dính giữa cơ thể và dị vật kia. Khiến chúng luôn ở trạng thái cân bằng…”
Chúc Ly ngồi một bên, vẻ mặt căng thẳng cũng nóng lòng nói:
“Không thể nào, rõ ràng lúc nãy Tiến Sĩ Cường đã kiểm tra không hề phát hiện ra thứ gì bất thường.”
Lê Nhật nhìn Chúc Ly mỉm cười, sự nóng lòng của cô nàng chứng tỏ đang xem hắn là bạn. Thư thái như một người giác ngộ, hắn nói:
“Chúc Ly, cô bình tĩnh. Không phải xét nghiệm có vấn đề, là do dị vật kia quá giỏi che dấu. Nó gần như đã hòa làm một với tôi, nó đang tồn tại trong mỗi tế bào.”
Tiến Sĩ Cường gật đầu, như đã hiểu ra, tự nói:
“Thì ra là vậy, thảo nào tất cả xét nghiệm đều cho cùng một chỉ số. Đến cả bức xạ bên trong cũng bị che dấu.”
Không khí đột nhiên căng thẳng, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Saori Himoji, lắng nghe cô bé nói tiếp:
“Bức xạ đó quá kỳ lạ, nó không giống với những gì em biết. Rất khó biết được cách nó hoạt động, tuy nhiên, nếu nó đột nhiên không kết nối giữa anh và dị vật nữa thì hậu quả khó lường.”
Lời của Saori Himoji như tiếng sấm chấn động Tiến Sĩ Cường và Chúc Ly, kể cả Mỹ Mỹ ngồi một góc chơi gấu bông nãy giờ cũng cảm nhận được không khí ngột ngạt. Như một con lật đật xinh đẹp, Mỹ Mỹ chạy ào đến ôm lấy Lê Nhật, cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh cười nói liên tục:
“Anh Nhật, anh Nhật! Hi hi hi!”
Lê Nhật cũng vui vẻ xoa đầu Mỹ Mỹ, cô bé đã lớn thêm một ít, nhưng so với hắn lúc này chỉ đứng tới ngực mà thôi. Cả tấm thân to lớn của hắn như một bức tường, là chỗ cho Mỹ Mỹ tựa vào, cô bé không ngừng chạy quanh hắn làm trò.
“Mọi người không cần quá lo lắng.” Lê Nhật nói, vẻ mặt tỉnh táo không có chút sợ hãi. “Cảm ơn em Saori Himoji. Những gì em nói hoàn toàn chính xác. Thứ bức xạ đó là của đá Cor. Một loại đá đặc biệt với năng lượng khổng lồ. Với khoa học kỹ thuật hiện tại của nhân loại, anh không nghĩ sẽ biết được cách thức hoạt động của nó. Điều gì đến sẽ đến, có lo lắng cũng không làm được gì. Rất cảm kích mọi người đã giúp đỡ.”
Tiến Sĩ Cường nhìn quanh với vẻ mặt mệt mỏi, các nếp nhăn trên gương mặt ông hằn sâu. Trong lòng ông, Lê Nhật đã sớm trở thành người thân, và sự trở về của hắn như một phép màu. Tuy nhiên, niềm vui ấy lại bị xáo trộn bởi nỗi đau khi không thể giúp hắn giải quyết nguy cơ tiềm ẩn trong cơ thể.
Saori Himoji và Chúc Ly cũng chia sẻ cảm giác bất lực này, trong khi Mỹ Mỹ vẫn vô tư hoạt bát. Sự bất lực khiến cả hai cô gái không khỏi tức giận với bản thân vì không thể giúp đỡ Lê Nhật.
Bỏ lại mối nguy hại chưa có lời giải đó, Lê Nhật vui vẻ chuẩn bị cho một cuộc gặp mặt quan trọng. Magie đã mời hắn đến dự tiệc của gia tộc Kishiwara và ra mắt cha mẹ nàng.
Trên chiếc mô tô do một cơ giới chiến sĩ hóa thành, Lê Nhật băng băng trên đường phố Spatium, nơi mà đa số những con đường mới được tu sửa lại ít lâu. Sau sự tàn phá của cuộc chiến, cơ sở hạ tầng Spatium rất nhanh phục hồi, nhưng v·ết t·hương trong lòng dân chúng còn mãi.
Bài Ai Oán Ca Spatium vang lên đêm ngày, hầu như đi qua con đường nào cũng có thể nghe được. Những hồi ức chiến đấu trở về thoáng qua khiến Lê Nhật cũng phải nổi da gà, kinh hiểm trong đó quá cao, đến mức lúc này hắn cũng thầm than thở, chỉ có may mắn mới giữ được cái mạng nhỏ.
Mông lung một lúc, nhìn lại đã rời xa khỏi trung tâm căn cứ, con đường phủ tuyết dẫn hắn đến trước một trang viên rộng rãi. Trong lòng đầy lo lắng, nhưng không phải như một chàng trai trẻ mới lớn nữa, Lê Nhật đứng trước căn biệt thự đồ sộ của gia tộc Kishiwara, ánh đèn lung linh tỏa ra từ các cửa sổ cao v·út.
Bên ngoài, những cánh cổng sắt uốn lượn mở ra, dẫn lối vào khuôn viên rộng lớn được trang trí tỉ mỉ với những khóm hoa đủ màu và những cây cảnh được cắt tỉa tinh xảo.
Sau hàng lớp lớp xe sang đậu bên ngoài, không gian rộng lớn bên trong bị sự náo nhiệt của quan khách hòa lẫn, hình thành một không khí lễ tiệc quý phái.
Kishiwara nổi tiếng là một gia tộc giàu truyền thống, với các công trình kiến trúc vẫn giữ nguyên phong cách Nhật Bản cổ điển, phản ánh sâu sắc bản sắc văn hóa của họ.
Magie xuất hiện trước cổng chủ động đón Lê Nhật, không để cho người hầu can thiệp. Nàng mặc một bộ kimono truyền thống với những hoa văn xanh da trời và vàng nhạt, tôn lên màu da sáng của nàng. Mái tóc xanh rêu dài buông lơi, ánh mắt nàng ánh lên vẻ tự tin và bình thản. Nàng mỉm cười dịu dàng khi nhìn thấy hắn, nhưng Lê Nhật không bỏ lỡ nét căng thẳng thoáng qua trong đôi mắt của nàng. Magie bước lại gần, nắm lấy tay hắn.
"Anh ở đây rồi, em chỉ sợ anh không đến." Nàng nói, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút lo lắng thật sự.
“Ngốc quá! Anh là người cổ điển, chúng ta đã hôn nhau rồi mà.” Lê Nhật cười nói, vuốt nhẹ mái tóc đẹp bồng bềnh của Magie như muốn lan tỏa tấm lòng đến nàng. “Em là tình yêu của anh. Sao anh lại không đến buổi tiệc do em mời.”
Magie cười khẽ nói:
"Chúng ta mau vào trong thôi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi."
Nàng không đợi Lê Nhật đồng ý, như một cánh chim nhỏ lôi kéo Lê Nhật đi vào trong dưới nhiều ánh mắt soi mói của đám khách thượng lưu. Từ lúc Magie xuất hiện ở cổng, đã có không ít những ánh mắt mê mệt bởi sắc đẹp của nàng dòm ngó. Đa số đều là phú nhị đại, không phải con chủ tịch thì cũng là nhà quyền thế thuộc Giới Tinh Hoa.
Không ít lời bàn tán vì vậy mà xôn xao:
“Thằng khốn đó là ai vậy? Lại được ái nữ của gia tộc danh giá để mắt.”
“Chưa từng nhìn thấy hắn trong giới của chúng ta. Có khả năng chỉ là một người bình thường.”
“Hừ, chỉ là có chút tướng mạo sáng sủa, mơ mộng bước chân vào hào môn à? Để lát nữa ta cho hắn bài học nhớ đời.”
“Ha ha, đúng vậy. Với địa vị của chúng ta, bởi vì chưa bày tỏ mà thôi. Nhà Kishiwara làm sao lại có quan hệ với người ngoài giới được.”
Tiếng nói của bọn chúng sang sảng như muốn cho Lê Nhật nghe được, nhưng hắn cũng cười khì xem như là chó sủa bên đường.
Bước vào cánh cửa chính của biệt thự, nơi những người phục vụ cúi đầu chào đón, hắn cảm nhận được bầu không khí trang trọng pha chút căng thẳng của buổi tiệc. Những người khách mặc kimono, yukata, hoặc những bộ đồ Tây lịch lãm đang trò chuyện, trao đổi những nụ cười lịch thiệp nhưng đôi khi đầy ẩn ý.
Magie dẫn hắn đi qua đám đông, hướng về phía một cặp vợ chồng trung niên đang đứng nói chuyện với một nhóm người. Người đàn ông có gương mặt nghiêm nghị nhưng toát lên sự uy nghiêm của một người đã trải qua nhiều thăng trầm. Người phụ nữ bên cạnh lại có vẻ dịu dàng hơn, nhưng đôi mắt sắc sảo của bà không bỏ lỡ bất cứ điều gì xung quanh.
"Đây là cha mẹ của em." Magie giới thiệu, giọng nàng tự tin nhưng Lê Nhật cảm nhận được sự phấn khích nhẹ trong lời nói.
Cha của Magie, ông Kishiwara Kenji, khẽ gật đầu chào, ánh mắt hời hợt nhìn qua một cái rồi thôi.
Vẫn giữ bình tĩnh trước thái độ xem nhẹ của ông ta, Lê Nhật cúi đầu chào đúng nghi thức, giọng không nịnh nọt nói:
"Xin chào nhạc phụ đại nhân tương lai!"
Bà Kishiwara sững người làm đổ cả ly rượu vang trong tay, ông Kenji thì cắn đứt luôn điếu xì gà trong miệng. Quan khách xung quanh một số ở gần nghe thấy cũng có phản ngạc nhiên, tò mò muốn biết con rể quý của nhà Kishiwara là ai.
Bởi vì trang phục của Lê Nhật dù được xem là chỉnh chu, nhưng không sao bằng được những người thượng lưu này. Nhìn qua chỉ có một chữ hiện lên, nghèo!
Chỉ có Magie là đang sướng run khi nghe câu đó, nếu không phải đang ở bữa tiệc lớn, nàng không ngần ngại lao vào lòng Lê Nhật lúc này.