Môn Thần

Chương 79: Sinh Cơ Thú



Chương 77: Sinh Cơ Thú

“UFO được viết tắt từ cụm từ Unidentified Flying Object, là thuật ngữ chỉ các vật thể bay mà không thể xác định ngay được nguồn gốc hoặc bản chất. Nó thường gắn liền với các hiện tượng trên bầu trời mà con người không giải thích được và có thể bao gồm những đối tượng như đĩa bay, các ánh sáng bí ẩn hoặc các hiện tượng khác.”

Lê Nhật ngơ ngác tự nói với mình khi đang đứng trước một vật thể tương tự như đĩa bay, trong lòng không khỏi nhớ lại cách đây vài giờ. Khi hắn trở lại thang máy, định rời khỏi khu vực khai thác giới hạn.

Cũng chính là nơi đã tao ngộ dị vật ngoài hành tinh, như một sự trùng hợp kỳ diệu tiếng kêu gọi kỳ lạ vang lên mãnh liệt, khiến hắn không tự chủ được mà phải đi theo. Đến khi có thể nhận thức được, thì đã phát hiện mình ở đây, ngay bên ngoài một chiếc đĩa bay to lớn như quả núi nhỏ.

Lê Nhật trố mắt nhìn chằm chằm vào không gian trước mặt, giọng thì thầm đầy kinh ngạc:

“Không ngờ vẫn có thứ có thể khiến tâm trí mình rời khỏi sự khống chế, kể cả Yêu Vương cũng chưa làm được. Thứ âm thanh quái lạ đó phát ra từ đây hay sao?”

Một giọng nói lạ lùng, ma mị, bất ngờ đáp lại từ trong đầu hắn:

“Đúng vậy, là ta đã gọi ngươi đến. Đồng loại!”

Giọng nói này vang lên trực tiếp trong đầu hắn, giống như những lần giao tiếp kỳ quái của dị vật ngoài hành tinh trước đây. Không qua bất kỳ một thiết bị âm thanh nào, nó xâm nhập vào tâm trí Lê Nhật như một cơn sóng siêu nhiên.

Lê Nhật không tỏ ra bất ngờ, sự lạ lùng đã trở thành điều bình thường trong cuộc đời hắn. Hắn chỉ bình tĩnh phản ứng:

“Ở Trái Đất, phép lịch sự tối thiểu là phải gặp mặt chào hỏi. Núp núp ló ló ra cái thể thống gì? Nếu ngươi không muốn thì ta đi vậy. Ta không có hứng thú nói chuyện với người không hiểu lễ nghĩa… dù cho ngươi có là người ngoài hành tinh.”

Lời nói của Lê Nhật mang theo sự tự tin không hề lay chuyển. Nếu dị vật này thực sự có ý định t·ấn c·ông, thì nó đã có thể ra tay từ lúc thần trí của hắn còn mơ hồ. Sự im lặng của nó cho thấy, mục tiêu của nó không phải là gây hấn.

“Khoan đã!”



Lần này, giọng nói không còn truyền thẳng vào não, mà phát ra từ một hình dáng kỳ quái hiện ra từ chiếc đĩa bay. Đó là một thực thể lạ lùng, với vóc dáng vặn vẹo và đường nét bất thường, nhưng âm vực của nó lại mang âm điệu như của một người phụ nữ lớn tuổi. Nó tiếp tục nói:

“Đồng loại, xin chào. Nếu ngươi muốn, ta hoàn toàn có thể đối đãi theo cách mà nhân loại các ngươi vẫn làm.”

Thực thể này tỏ ra lịch sự hơn hẳn, như thể biết rõ những quy tắc giao tiếp của nhân loại. Lê Nhật nhìn chằm chằm vào nó, không thể không cảm thấy sự kỳ lạ trong sự xuất hiện và cách cư xử của nó. Mọi thứ như đều đang được sắp đặt một cách kỹ lưỡng để khiến hắn không thể không chú ý.

Hơi ngẩn người một lúc, Lê Nhật quan sát, dị vật ngoài hành tinh này là một sinh vật khổng lồ, đáng sợ, kết hợp hoàn hảo giữa sinh học và cơ khí. Thân hình của nó được bao phủ bởi một lớp vỏ ngoài chắc chắn, bóng loáng, trông như lớp xương cứng lộ ra bên ngoài, với những khớp nối và ống dẫn kim loại chạy dọc khắp cơ thể.

Phần đầu dài, trơn nhẵn, không có mắt rõ ràng, chỉ có cái miệng rộng đầy răng sắc nhọn, với chiếc lưỡi thò ra đầy hung tợn. Sinh vật có ít nhất tám chi dài và sắc bén, trông như những chân nhện khổng lồ được bọc thép, giúp nó di chuyển nhanh và cào xé mọi thứ trên đường đi.

Các chi này có cấu trúc cơ khí, linh hoạt và mạnh mẽ, kết hợp giữa công nghệ tiên tiến và sự sống ngoài hành tinh. Đuôi dài, có nhiều khớp nối, vung vẩy phía sau như một v·ũ k·hí c·hết người, sẵn sàng quật ngã hoặc xuyên thủng bất cứ kẻ thù nào.

Mỗi bước di chuyển của nó là sự kết hợp của sức mạnh cơ học và sự hung ác của một sinh vật ngoài hành tinh, tạo nên hình ảnh của một kẻ hủy diệt không thể ngăn cản.

Chỉ kém một tí nữa là Lê Nhật đã ra tay xử lý nó, nhưng từ cái miệng rộng kinh tởm tiếng nói kia lại vang lên lần nữa:

“Đừng sợ ngoại hình của ta. Ta có thể ngụy trang, nhưng ta biết ngươi tôn trọng sự thật. Vì vậy… nếu ngươi sợ ta có thể làm cho ngươi dễ nhìn hơn một chút.”

Lê Nhật nuốt nước bọt, cố kìm nén nói:

“Ai… sợ chứ. Ngươi không hề đáng sợ chút nào. Nói đi, ta vẫn chưa tính sổ việc ngươi giở chiêu trò, điều khiển ta đến đây đâu.”

Thân hình khổng lồ của quái vật cúi xuống, cái hàm to lớn của nó khẽ mở ra, cố gắng uốn cong và phát ra âm thanh càng gần giống với giọng nói của con người càng tốt. Dù đã cố làm cho âm thanh nghe như một lời khuyên, giọng điệu của nó vẫn giữ nguyên sự trống rỗng, không chút cảm xúc:



“Đó không phải chiêu trò gì cả. Trong cơ thể của ngươi có sự tồn tại của đồng loại. Vì vậy, như một bản năng, khi nghe tiếng gọi của ta, đồng loại sẽ hành động theo bản năng mà thôi.”

Lê Nhật, lòng tức giận sục sôi, gầm lên:

“Lại còn có chuyện này. Hừ, cho ngươi hay ta là ta. Không có đồng loại nào của ngươi ở đây cả. Còn dám điêu ngoa, có tin ta đ·ánh c·hết ngươi không?”

Lời nói của Lê Nhật làm cho các chi của quái vật co rúm lại, ngay cả một con quái vật bề ngoài hung dữ như thế cũng không thể giấu nổi sự sợ hãi. Trong khoảnh khắc, cảnh tượng trở nên ngược ngạo và kỳ lạ, một sinh vật đáng sợ lại đang lùi lại, bị đẩy lùi bởi một nhân loại trông không có vẻ gì là nguy hiểm.

Lê Nhật đứng đó, đôi mắt rực lửa, cơ bắp căng cứng. Trong sự im lặng đột ngột, chỉ còn tiếng thở hổn hển của hai bên, không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Khác với quái vật thở mạnh vì sợ hãi, Lê Nhật lại đang thở mạnh vì tức giận, hắn không muốn dính líu gì đến dị vật ngoài hành tinh. Chỉ nghe hai tiếng đồng loại đã khiến hắn muốn nổi điên lên rồi. Nuốt một ngụm hỏa khí xuống, Lê Nhật gằn nói từng chữ:

“Đồ xấu xí, nghe cho rõ đây. Đầu tiên vì ngươi lai tạp giữa sinh vật và máy móc, ta đặt tên cho ngươi là Sinh Cơ Thú. Tiếp theo, có cái gì thì nói mau, đừng có lãng phí thời gian của ta.”

Quái vật ngay người ra một lúc, dù không có biểu cảm, nhưng cả thân thể khổng lồ của nó c·hết đứng như ngạc nhiên, tiếng nói vội vàng, sợ hãi và khẩn trương thốt ra:

“Đã hiểu, đã hiểu. Kể từ bây giờ ta chính là Sinh Cơ Thú. Ta gọi ngươi đến là để giúp ngươi. Ta có thể dễ dàng cung cấp số lượng kim loại hiếm mà ngươi cần… ta biết là bởi vì… bởi vì… có… có thân xác đồng loại của ta bị ngươi đồng hóa. Vô tình… đã tạo thành sợi dây liên kết giữa ta và ngươi.”

Bất ngờ năng lượng xung quanh người Lê Nhật bùng cháy, hắn xoa hai nắm tay vào nhau, như thể chuẩn b·ị đ·ánh tan xác Sinh Cơ Thú vừa mới được đặt tên trước mặt. Lê Nhật tiếng nói lạnh lùng, bao phủ không gian mà vang lên:

“Ngươi còn một cơ hội nữa, nói thẳng vào trọng tâm. Đừng có làm ta cáu! Sợi dây liên kết nào lại cho phép ngươi đọc được suy nghĩ trong đầu ta, mà không phải là ngược lại?”

“Bởi vì ta là giống cái, còn đồng loại kia là giống đực.” Sinh Cơ Thú nói nhanh đến mức cái miệng khổng lồ quái dị của nó muốn vặn vẹo thành một khối không ra hình dạng. “Chỉ cần ta cầu nguyện có thể đảo ngược chiều liên kết này. Xin đừng g·iết ta. Ta sẽ cầu nguyện ngay lập tức.”



Lê Nhật tạm dừng lại hành động, hiện tại hắn nửa tin nửa ngờ, nhưng nếu Sinh Cơ Thú này nói thật thì tiết kiệm cho hắn rất nhiều thời gian.

Sinh Cơ Thú gần như là ngay lập tức làm cái hành động mà nó nói là cầu nguyện. Chiếc đuôi dài dựng đứng lên, cả thân hình theo một quy tắc kỳ lạ mà dao động, như một vũ điệu xấu xí. Từ cơ thể khổng lồ của nó, các chi tiết kim loại dần từ màu đỏ chuyển sang đen, theo sự chuyển biến đó, Lê Nhật dường như cảm thấy một sự liên kết ngày một rõ ràng hơn.

“Quả thật có một sự liên kết giữa ta và nó.” Như sấm sét đánh lên tâm trí, Lê Nhật kinh hãi nghĩ trong lòng, một thoáng kinh tởm lướt qua. “Đây là… tri thức. Dừng… dừng lại.”

Tiếng quát lớn của Lê Nhật làm cho Sinh Cơ Thú đứng yên bất động, nó nói trong sự sợ hãi:

“Ta… ta đã làm gì sai? Cầu nguyện sẽ đổi chiều liên kết, ngươi sẽ nắm quyền tuyệt đối, tất cả tri thức ta tích lũy qua vô số năm tháng sẽ là của ngươi.”

Lê Nhật ôm đầu, khó khăn nói:

“Tất cả tri thức tích lũy qua vô số năm tháng! Thảo nào… hừ. Số lượng lớn như vậy không khác gì muốn ta bội thực mà c·hết. Cầu nguyện của ngươi chưa hoàn toàn đảo chiều, nhưng cũng đã khiến ta hiểu vài vấn đề quan trọng. Kể từ giờ theo ta phục dịch, nếu làm tốt, một lần nữa tìm cho ngươi con đực cũng không phải là không có hy vọng.”

“Tất nhiên là ta sẽ theo ngươi. Ta không thể sống nếu cách quá xa giống đực. Liên kết…”

“Được rồi, đừng lải nhải nữa. Mau chóng mang theo số kim loại hiếm, theo ta rời đi. Kể từ giờ quên cái thói lười biếng của ngươi đi, ra sức thì mới có ăn. Ta và ngươi, chủ tớ rõ ràng, không có chuyện ngươi ngang hàng với ta. Chớ có nghi ngờ điều đó.”

Lê Nhật nạt ngang, mọi thứ Sinh Cơ Thú muốn nói hắn đều đã biết thông qua liên kết, thật không ngờ trên đời này lại có sinh vật kỳ lạ đến vậy. Tất cả giống loài của chúng chỉ còn sót lại đúng Sinh Cơ Thú là con cái, và con đực đã bị Lê Nhật đồng hóa trở thành một phần cơ thể.

Không giống với bất kỳ quần thể sinh vật nào khác, Sinh Cơ Thú có cơ chế hoàn toàn riêng biệt, một tập tính xã hội độc nhất vô nhị. Con đực phải phục tùng con cái vô điều kiện, và từ khi được sinh ra đã hình thành sợi dây liên kết kỳ diệu. Bất cứ điều gì con cái muốn, con đực đều sẽ thực hiện như một loại bản năng.

Tuy nhiên, con cái lại không thể sống một mình, nó luôn luôn phải ở gần sợi dây liên kết của nó, một khi thoát khỏi hoặc bị cắt đứt chính là t·ử v·ong. Kể từ lúc con đực bị mang đi nó đã luôn lo sợ, có những lúc tưởng như sẽ m·ất m·ạng, nhưng may mắn là đến hôm nay lại một lần nữa cảm nhận được sợi dây liên kết trở về.

Chỉ cần thêm một thời gian ngắn không ở gần sợi dây liên kết bí ẩn đó, khẳng định nó sẽ c·hết héo trong chiếc đĩa bay khổng lồ kia. Nó cũng không thể hoàn toàn điều khiển Lê Nhật như đã làm với con đực, bởi lẽ chỉ có một phần con đực bên trong hắn, cũng chính vì vậy ngay từ đầu nó đã hèn hạ, hạ mình mà chọn đàm phán.

Sinh Cơ Thú đi ngược quy luật tự nhiên, con đực không có hình hài cụ thể lại phụ trách việc tìm kiếm thức ăn. Con cái với vẻ ngoài kinh tởm như một cổ máy hủy diệt thì không hề biết chiến đấu, có thể nói từ lúc nó chào đời chưa từng phải động đến bất cứ điều gì.

Chỉ cần nó muốn, đã có con đực phục dịch vô điều kiện.