Mộng Chiếu

Chương 21: Có như không



Đầu Nhiếp Tư Mặc quay cuồng điên đảo vì phải tiếp nhận quá nhiều thông tin. Bình thường nàng là một kẻ bất cần đời, mọi thứ xung quanh diễn ra thế nào đều không quan tâm. Nay lại được tiếp nhận một kiến thức mới khiến cho Tam tiểu thư tối cổ như được khai sáng về thế giới bên ngoài.

Nàng gặng hỏi: "Vậy...nếu hắn được ca tụng là Thiên hạ đệ nhất đao, vậy chắc hẳn cũng có tiếng tăm lắm nhỉ. Vậy cô có biết thêm thông tin gì về họ Tô và Thiên Cực lâu của hắn không?".

Lạc Sa không vội trả lời, nàng ta chậm rã rót thêm trà vào chén của Nhiếp Tư Mặc, đợi khi khói trà dần tản bớt thì nói:

"Thiên Cực lâu theo cách gọi của người đời thì là một bang phái với những người có võ công xuất chúng, nơi ấy nằm ở phương Bắc ngoài Trung Nguyên. Thế lực này nằm ngoài vòng kiểm soát của triều đình. Bọn họ gần như không kiêng dè điều gì, người ngoài cuộc chẳng mấy ai biết Thiên Cực lâu hoạt động với mục đích gì".


"Về phần lâu chủ, người họ Tô này ta chỉ biết hắn là nam nhân còn tuổi tác thì không rõ. Hắn cũng rất ít khi xuất đầu lộ diện, có một điểm để người ngoài nhận biết vị lâu chủ này chính là đao của hắn".

Nhiếp Tư Mặc nhíu mày, nàng bắt đầu mất kiên nhẫn, thầm nghĩ Thiên Cực lâu rốt cuộc là thứ gì mà lại thần thần bí bí như vậy, muốn vào thẳng vấn đề cũng không được nữa!

Lạc Sa nói tiếp: "Thanh đao của họ Tô này rất nổi bật, vỏ đao nền đen khắc một con cửu vĩ hồ cách điệu đang hướng về vầng trăng khuyết mạ vàng, đan xen là những viết chém quỷ dị. Lưỡi đao cong bóng và sáng như ánh trăng đêm rằm, đặc biệt là vô cùng sắc bén. Có những kẻ chưa kịp nhìn thấy lưỡi đao ấy tra khỏi vỏ thì đã phải bỏ mạng rồi".

Gió thổi xào xạc làm lay động vài lọn tóc trước gương mặt của Lạc Sa, ánh mắt nàng ta sắc và sáng, như toát lên ma lực lôi kéo Nhiếp Tư Mặc vào từng lời nói.


"Tất cả những gì ta kể cho tiểu thư đều là những lời truyền miệng của dân gian. Còn ta thì đáng tiếc chưa có cơ hội được thỉnh giáo Tô lâu chủ nên không rõ thực hư ra sao".

Nhiếp Tư Mặc nghe thì biết vậy, nàng gật gù cho qua. Dù sao mấy chuyện giang hồ bang phái cũng chẳng liên quan gì tới nàng, Thiên Cực lâu gì gì đó muốn làm gì là chuyện của họ. Uống nốt chén trà rồi đứng dậy thì bỗng giật mình, sực nhớ ra một chuyện quan trọng. Nàng lấy ra từ trong ống tay áo thụng một hộp nhỏ đưa cho Lạc Sa rồi gãi đầu cười cười:

"Ấy, tí thì quên. Đây là ít thuốc Tần đại phu bảo ta gửi cho mẫu thân. Làm phiền Lạc Sa cô nương phải chăm sóc cho mẫu thân ta rồi".

Nữ nhân kia cung kính đón lấy chiếc hộp, khẽ cúi đầu mà rằng: "Tiểu thư nói gì vậy, việc chăm sóc cho quý chủ là bổn phận của tiểu nô, có gì phiền phức chứ".


"Vậy xin cáo từ, Lạc Sa cô nương".

Nói rồi nàng phất áo mà rời đi, Lạc Sa ra đến tận tiền viện tiễn Nhiếp Tư Mặc đi, đợi đến khi bóng xe ngựa là vào gió tuyết mới chậm rãi trở về.

Xe ngựa lăn bánh lộc cộc trên con đường dài đằng đẵng. Nhiếp Tư Mặc ngồi yên trong xe không chút nhúc nhích. Đầu nàng hơi cúi, mười ngón tay nhỏ nhắn đan vào nhau, mi mắt hơi rủ xuống nên không rõ là nàng đang thức hay ngủ, đang nhìn đi đâu.

Giờ mới là giữa tháng mười, tuyết vẫn rơi trời vẫn lạnh. Nhiếp Tư Mặc thở một hơi dài, nàng thầm cảm thán tại sao thời gian lại trôi chậm như vậy, mùa đông sao lại dài như thế.

"Tiểu thư, bây giờ về trang viên sao ạ". Giọng nói của phu mã bên ngoài truyền đến như đánh thức nàng. Nhiếp Tư Mặc cất giọng khàn khàn:

"Đến phủ của Đại công tử".
...

Biệt phủ của trưởng tử Nhiếp Hàn Thanh nẳm ở phía Đông Nam nên khí hậu tương đối ôn hoà.

Trang viên rộng thênh thang trồng đủ mọi loại hoa, từ mẫu đơn, hoa quỳnh đến hoa lưu ly. Tất cả những thứ ấy đều do Lý Giai Kỳ chỉ đạo người trồng chứ thực chất trước khi nàng ấy về làm thê tử thì phủ của Nhiếp Hàn Thanh chẳng khác gì một quần thể rộng lớn mà hoa vu, không có lấy một một sắc hoa tươi tắn.

Nàng đứng trước tiền viện một hồi lâu, thảnh thơi ngắm nhìn cảnh vật thiên nhiên tươi đẹp, giữa tiết trời lạnh giá như vậy mà hoa cỏ vấy tươi tốt, Nhiếp Tư Mặc thầm ngưỡng mộ Lý Giai Kỳ thật biết chăm chút.

Hôm nay Nhiếp Tư Mặc rời biệt viện không mang theo Uyển Nhi và Cảnh Vũ, nàng muốn kiếm chút sự riêng tư thoải mái. Vả lại đây cũng là phủ Nhiếp gia, nàng là Tam tiểu thư, ai dám động vào chứ?
Nội thị thấy thân ảnh gầy bé quen thuộc vận tử y thì liền quỳ rạp xuống.

"Tiểu thư, người đến có chuyện gì không ạ?".

"Ta muốn gặp Đại ca".

Tên nội thị này đơ ra giây lát, hắn không dám tin vào tai mình, hơi đánh mắt liếc nhìn tên nội thị bên cạnh. Tam tiểu thư thế mà lại chủ động đến phủ của Nhiếp Hàn Thanh, lại còn muốn gặp hắn. Xem ra là không ổn rồi.

"Dạ, vậy mời tiểu thư theo ta".

Nàng đi sau nội thị vài bước chân, tên người này lưng hơi cúi, bước chân không cũng vàng, thậm trí là còn đổ mồ hôi lạnh. Ắt hẳn phải sợ hãi lắm đây.

Ngoài một số khu nhà phục vụ cho việc tiếp khác, nấu nướng nhỏ ra thì phủ của đại ca nàng cũng chỉ có hai biệt uyển được tính là sang trọng và xây dựng kì công thôi. Một là của Nhiếp Hàn Thanh, một là của Lý Giai Kỳ. Cả hai tuy là phu thê đã lâu nhưng mỗi người lại ở tách biệt một nơi, thậm chí là còn rất xa.
Nhiếp Tư Mặc có chút bất ngờ khi hôm nay đại ca lại ở phủ, y là dù sao cũng là Đô úy quân đội của triều đình, cuộc họp mặt nghị hoà lần này y không đi sao?

Đi một hồi lâu cuối cùng cũng tới nơi. Nội thị đứng trước tư phòng gõ nhẹ hai cái rồi quỳ xuống mà nói:

"Dạ thưa, tam tiểu thư đến gặp ạ".

Chẳng hiểu sao trong lòng Nhiếp Tư Mặc lại thấp thỏm không yên, như thể có gì đó đè nặng trước ngực, nàng không dám thở mạnh. Bên trong yên ắng hồi lâu thì một giọng nói âm trầm khàn lạnh truyền ra.

"Đến làm gì?".

Tên nội thị ngớ người, chậm hắn run mỗi lúc một mạnh hơn như thể sắp ngã khuỵu xuống đất, mắt trợn trắng lên, giữa trời đông giá rét thế này mà mồ hôi tuôn như suối. Hắn không giám trả lời ngay mà hơi liếc nhìn Tam tiểu thư, ánh mắt như cầu khẩn.
Nàng mắt mắt định thần một lúc, thở ra một hơi rồi nói: "Đại ca, muốn đến thăm hỏi sức khỏe của huỳnh, nếu huynh đang bận thì cho muội xin lỗi".

Đáp lại nàng là có tiếng gió rít gào, tiếng tuyết trắng bay lất phất, tiếng hai hàm răng run rẩy va đập vào nhau của nội thị. Không khí ấy như muốn bức chết nàng.

"Cho vào".

Nội thị cứng họng không biết nói gì, phản ứng ra sao, chỉ biết loạng choạng nhích từng bước mở của cho vị quý nhân vào.

Nhiếp Tư Mặc thở thào nhẹ nhõm, cũng may lần đại ca không đuổi séo nàng đi. Nàng xốc nhẹ váy lên, nhón chân bước qua cửa cao.

"Làm phiền đại ca rồi".

Tư phòng rộng lớn treo vô số các bức thư pháp, tranh thủy mặc to nhỏ lớn bé có đủ, gió lạnh lùa vào đưa đẩy nhẹ khiến chúng khẽ lay động, tạo ra những tiếng lẹt xẹt nhỏ.

Nét chữ trên mỗi bức thư pháp đều không giống nhau, cái thì mạnh mẽ dứt khoát, cái thì thanh thoát nhẹ nhàng, cái thì lập loè ẩn hiện. Kể cả những bức điển tịch tiền triều đều được trưng bày trong phòng này.
Nhiếp Tư Mặc cũng không lạ lẫm gì. Nhiếp Hàn Thanh tuy là quan võ, đích thân cầm binh trên chiến trường, binh khí chiến đấu y đều đã thông thạo. Thế nhưng y lại có một sở thích đặc biệt tao nhã, đó chính là thư pháp và vẽ tranh.

Người ngoài ai mà tin được đôi tay gân guốc chai sẹo với những dấu tích trên chiến trường kia lại có thể lượn ra những dòng thư pháp cực kỳ có "Thần". Không những thế, những bức hoạ y vẽ đều mang đậm nét phiêu dật thần tiên mà cũng tĩnh lặng trầm mặc, chẳng thua kém gì Ngô Đạo Tử*.

*Hoạ gia Ngô Đạo Tử thời Đường, thế bút linh động, vẽ đai lưng như được gió thổi phất. Đơn cử như bức "Tống tử Thiên vương đồ".

Nhiếp Hàn Thanh mặc ba lớp y phục không quá dày, lớp ngoài cùng là một màu đen đơn giản không thêu thêm bất kỳ chi tiết nào, tay áo thụng dài gần chạm đất. Tóc dài túm gọn một ít lên đỉnh đầu, cố định bằng một chiếc trâm gỗ. Y ngồi khoanh chân bên bàn trà, lưng hơi ngả sang một bên, tay trái chống cằm, tay phải cầm một quyển sách. Ánh mắt y hững hờ nhìn vào từng con chữ, bình thản mà nói:
"Nếu chỉ có như vậy thì về đi, đừng làm phiền ta".

Người ngoài nghe thấy có lẽ sẽ hận tới phát điên vì bản thân đã cất công tới thăm hỏi mà y lại vô cảm như vậy. Nhưng nàng cũng đã quá quen với vẻ lạnh nhạt lãnh đạm ấy của đại ca.

Nhiếp Tư Mặc cười cười mà nói: "Huynh nói gì vậy, có mấy khi huynh muội chúng ta gặp mắt, ngồi lại uống chút trà...".

"Ta không có nhu cầu uống trà với ngươi".

"..."

Nhiếp Tư Mặc cắt chặt môi, đôi tay nhỏ bé siết lấy vạt váy, trên môi nở nụ cười không thể gượng gạo hơn.

"Hôm nay huynh có đuổi đến khàn giọng thì ta cũng không đi".

Nói rồi nàng hiên ngang ngồi phịch xuống bên đối diện y, không một chút kiêng dè mà rót lấy cho bản thân một chum trà mà uống cạn chén, vươn tay về phía chiếc đĩa trên bàn rồi lấy một chiếc nhân đậu đỏ. Nàng căn một miếng, quay sang cười nói như thể 'rất thân thiết':
"Điểm tâm này ai làm vậy đại ca? Mùi vị nhạt nhẽo quá, lần sau đừng ăn cái này nữa, muội biết chỗ bán điểm tâm ngon hơn nhiều".

Nhiếp Hàn Thanh như chết lặng, mắt phượng nhắm nghiền, y siết chặt lấy quyển sách trên tay, cổ họng như cứng lại trước những hành động chưa từng có kia của Nhiếp Tư Mặc.

Đoạn y lập tức hất áo đứng phắt dậy, ngồi xuống chiếc ghế bên bàn văn thư, thở dài một hơi rồi hắng giọng:

"Muốn gì đây?".