Mộng Có Đành Buông

Chương 15



“Đêm nay không có hứng”, vậy đêm mai… thì sao? Hai mắt chăm chăm nhìn tấm lưng rộng lớn trước mặt, trằn trọc một hồi chẳng biết tôi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, cảm giác như mình đang nằm cùng một con sói, bất cứ lúc nào cũng bị con sói đó ăn thịt. Chẳng qua… Đêm nay con sói không đói mà thôi… Đến khi giật mình mở mắt, ngày mới đã bắt đầu, Phúc cũng đã rời đi từ lúc nào.

Ăn xong bữa sáng chị Hợp mang vào, tôi chợt nghe có tiếng gõ cửa rất nhẹ, tò mò bước ra mở cửa xem ai. Cô bé chiều qua đi theo vợ Lê Phúc lẻn vào trong phòng, dúi vào tay tôi bộ quần áo xám đồng phục, lí nhí nói nhanh với tôi:

– Mợ cả bảo chị mặc bộ này vào rồi đi theo em!

Cô bé tầm mười lăm tuổi, vóc dáng còn chưa nảy nở, chỉ cao đến tai tôi, thái độ nhút nhát lúng túng. Tôi hiểu ngay mợ cả Mộc Miên kia muốn giúp tôi bỏ trốn. Phán đoán của tôi là không sai, chẳng người đàn bà nào muốn chung chồng, muốn giữ một kẻ lôi kéo chồng mình ở trong nhà. Dù cô ta cực kỳ sợ cha con Phúc nhưng vẫn cứ liều mạng mà hành động để đuổi tôi khỏi đây.

Gật nhanh với con bé, tôi lập tức thay quần áo, không quên đem theo mảnh gương sắc nhọn, đeo khẩu trang y tế trắng con bé chuẩn bị, bước theo nó. Con bé dặn tôi:

– Sáng nay mợ cả xin đi khám thai, chị thay em đi cùng mợ ấy nhé!

Tôi gật đầu hiểu chuyện. Chỉ cần thoát khỏi cánh cổng đồng lừng lững kia, cả thế giới rộng lớn đang chờ tôi, nhất định tôi sẽ tìm cách biến mất hoàn toàn khỏi Lê Phúc!

Tôi cùng con bé vừa ra đến sân gạch, thấy chúng tôi Mộc Miên đã hất nhẹ hàm. Cô ta vẫn mặc trang phục như hôm trước, dường như là loại trang phục riêng của chủ nhân ở nơi này. Con bé phục vụ nhận lệnh liền đẩy tôi đến gần cô ta. Cô ta kênh kiệu bước đi trước, bụng mang dạ chửa đứa cháu nội đầu tiên của ông chủ nên thái độ cô ta vô cùng hãnh diện.

Chiếc xe hơi đen bóng được đánh đến trước mặt, Mộc Miên chờ tôi giúp cô ta mở cửa sau xe. Vì hoàn cảnh đang hầu hạ cô ta, tôi chấp nhận phục vụ cô ta mà mở cửa xe. Bất ngờ, một âm giọng đàn ông trẻ xa lạ vang lên có chút cợt nhả:

– Chị dâu, chị định đi đâu thế?

Trái tim đập thình thình trong lồng ngực, tôi không muốn quay đầu nhìn kẻ vừa lên tiếng. Dựa theo vai vế trong câu nói, anh ta chính là em trai của Lê Phúc.

Mộc Miên cười nhẹ, đôi mắt một mí lạnh nhạt đáp lời:

– Chú Đức, tôi đã xin cha cho phép đi khám thai rồi, giờ tôi đi được chứ?

Đức không chịu thôi, tiếp tục cợt nhả:



– Ai đi cùng chị thế kia? Không phải con bé Tình à?

– Cái Tình bé quá đến mấy chỗ đó không tiện, tôi bảo chị mới vào này đưa đi.

Anh ta bước một bước đến trước mặt tôi và Miên, dù muốn tránh anh ta nhưng thân làm người hầu tôi không thể vô lý chui vào xe trước mợ cả. Làm như vậy sẽ càng khiến anh ta nghi ngờ, thế nên tôi đành đứng yên chịu trận để ánh mắt anh ta soi xét tôi từ đầu đến chân.

– Ai mới vào mà tôi lại không biết nhỉ? Cô kia, tháo khẩu trang ra cho tôi xem nào!

Hai mắt Đức sáng lên, đôi mắt đào hoa cong cong hứng thú. Nói gì thì nói anh ta cũng có nét của Lê Phúc, dù không thể so sánh với Phúc nhưng cũng được tính là đẹp trai thu hút phái nữ, nhất là khi anh ta có tiền có quyền.

Tôi mím chặt môi bực bội, đứng yên không nhúc nhích. Miên lập tức gạt đi trước thái độ hứng thú đầy mùi nguy hiểm của Đức, khó chịu nói:

– Chú Đức quan tâm con hầu mới của tôi làm gì, nó là người bên nhà tôi đem sang tối qua thay cái Tình phục vụ lúc tôi thai nghén này! Thôi muộn rồi chúng tôi phải đi đây!

Vừa nói Miên vừa chui vào xe trước, không quên kéo tay tôi vào cùng. Nào ngờ, Đức không chịu thôi, một tay anh ta kéo cổ tay tôi giật lại làm tôi hết hồn, một tay giật mạnh khẩu trang trên mặt tôi. Đáy mắt Đức lập tức sáng lên trước phát hiện ẩn dưới lớp khẩu trang.

Tôi trừng mắt với Đức nhưng dường như anh ta không cho đó là tức giận. Đôi mắt đào hoa trước tôi cong cong hài lòng.

– Chị dâu giấu người kỹ quá! Cô hầu mới xinh đẹp, nói một câu tiếng dân tộc P xem nào!

Đức nghi ngờ lời dối trá của Miên nên yêu cầu tôi nói vậy. Quả thật tôi không thể nói, liền giả bộ ú ớ chỉ chỉ miệng mình, giật tay anh ta để chui vào xe. Miên lập tức giục tài xế:

– Anh đi nhanh giúp tôi!

Tôi thầm đếm ngược thời gian chiếc xe khởi động. Cứ nghĩ vậy là thoát được rồi, bất ngờ Đức quát to:

– DỪNG LẠI!