Mộng Có Đành Buông

Chương 23



Lê Phúc lướt ánh mắt qua tôi, khuôn mặt anh ta là một vẻ lạnh băng không cảm xúc. Tôi chẳng biết trong đầu anh ta nghĩ gì, chỉ mím môi chấp nhận theo sự sắp xếp của anh ta. Ngay khi anh ta đưa tay chạm đến bàn tay tôi, bất ngờ Mộc Miên đứng dậy. Hai hàng nước mắt lăn dài, cô ta nhìn thẳng tôi rồi nhìn tất cả mọi người, lên tiếng:

- Cha, hai dì, con không đồng ý cho chồng con lấy cô ta!

Có lẽ cô ta đã định chấp nhận điều Phúc muốn, thế nhưng trước sự thân mật của chồng mình cùng một người đàn bà khác, cô ta không thể nào chịu nổi điều này. Cô ta đưa tay xoa bụng như muốn nói đứa con trong bụng cô ta mới là điều quý giá nhất mà cả nhà này cần chiều chuộng, ngay sau đó cô ta bước nhanh về tôi cùng Phúc, giật tay tôi khỏi tay anh ta. Hai mắt đỏ lòm cô ta quắc mắt với tôi, ngay sau đó quay về phía lão Tâm, nói to bằng tất cả căm hờn:

- Tại sao con lại phản đối? Là vì con không muốn chồng con phải chết dưới tay cô ta! Nếu anh Phúc muốn lấy vợ lẽ là người khác con không dám quản, nhưng là cô ta thì không thể được! Chồng con mê muội cô ta mà bất chấp tính mạng, nhưng con không muốn mất chồng, không muốn con của con mất cha!

Những lời Mộc Miên nói không phải là không có lý. Cô ta cũng không to gan lớn mật đến mức muốn chống đối tập tục đa thê ở nơi này, có điều cô ta nhất quyết phản đối tôi. Không dừng lại ở phản đối, cô ta còn lao vào tôi, vung tay giật khăn trên đầu tôi thay cho lời nói tôi đừng mong lấy Phúc. Chiếc khăn được kết chặt trên tóc, khi cô ta giật mạnh tôi mất đà loạng choạng, theo phản xạ tôi đẩy cô ta. Nào ngờ, cô ta ngã sóng xoài ra nền nhà rồi ngất lịm.

Bữa tiệc hỗn độn vì màn phá hoại của Mộc Miên. Ông Tâm mặt mũi một màu đen kịt quát tháo:

- Đưa mợ cả vào trong!

Mộc Miên chợt tỉnh khi người làm chạm vào cô ta. Mái tóc dài rũ rượi, thực tình nhìn cô ta lúc này vừa đáng sợ lại vừa đáng thương.

Cô ta nhăn nhó, vừa xoa bụng vừa kêu khóc:

- Con... con tôi... Tôi đau bụng... Chính cô ta... Cô ta đẩy tôi ngã...

Tôi nhìn Phúc, nhìn tất cả, lắc đầu thanh minh:

- Tôi có đẩy theo phản xạ nhưng không đẩy mạnh đến mức làm cô ta ngã!

Mộc Miên nhăn trán nhíu mày khổ sở, tay đặt lên bụng biểu lộ đau đớn:

- Sức lực cô ta... đâu có như người thường... Trời đất ơi... Con tôi... Con của tôi...

Chứng kiến tất cả, mặt mũi chuyển một màu đỏ lựng, Lê Phúc chỉ tay vào Mộc Miên, quát to:

- CÔ DIỄN CÁI GÌ THẾ?

Chẳng sợ sệt gì Phúc, nước mắt lăn dài cô ta kêu rên:

- Con tôi... Làm ơn... xin hãy đưa tôi đến bệnh viện!



Sắc mặt lão Tâm nửa trắng nửa đỏ, vừa sợ hãi vừa tức tối đến nghẹn họng, lão gào thét:

- ĐƯA MỢ CẢ VÀO PHÒNG Y TẾ KIỂM TRA! CÒN CON NÀY, NHỐT NÓ VÀO NHÀ KHO, KHÔNG AI ĐƯỢC MỞ CỬA CHO NÓ!

Mộc Miên cắn răng chịu đựng chờ cáng đẩy đưa đến, hai mắt cô ta căm hờn chiếu về tôi. Hai gã tay sai từ đâu xông đến quặt tay tôi, tôi vùng vằng, hướng đôi mắt đỏ hoe về Phúc. Ngày cưới của tôi và anh ta, dù chẳng mong đợi, kết cuộc lại là thế này sao?

- CHÚNG MÀY, KHÔNG ĐƯỢC ĐƯA VỢ TAO ĐI!

Câu quát tháo của Lê Phúc vang lên thay lời dọa nạt. Chẳng hiểu tại sao toàn thân tôi dâng lên cảm giác nhẹ nhõm, bất giác cảm thấy anh ta có lẽ cũng không đến nỗi tệ. Ít nhất anh ta đang công khai bảo vệ tôi, dù cho sau này anh ta hành hạ tôi thế nào... giây phút này, anh ta chính là điểm tựa duy nhất của tôi.

- Chi không đẩy ngã Miên.

Nhìn về lão Tâm, Phúc trầm giọng thanh minh cho tôi. Lão Tâm hừ một tiếng:

- Nó đâu phải đứa con gái bình thường, một lực nhẹ của nó cũng gấp cả trăm lần kẻ khác!

Chắc chắn lão ta không hề muốn tôi làm vợ hai của Phúc, lão cũng giống như Mộc Miên, muốn tìm cớ để ngăn cản tôi và anh ta.

- Nếu tôi tài giỏi như thế thì đã chẳng bị bắt ở đây thế này!

Tôi bực bội lên tiếng, vẫn vùng vằng mong thoát khỏi bốn bàn tay như bốn gọng kìm hai bên giữ chặt hai cánh tay tôi. Phúc bước đến, tức tối giật tay bọn chúng khỏi tôi, lừ mắt đe dọa. Hai gã nể Phúc nên đành buông tay tôi ra. Một lực tay, Phúc kéo cơ thể tôi sát kề lồng ngực cao lớn. Thình thịch... trái tim bất giác đập rộn. Tôi cúi mặt không dám đối diện với Phúc, không biết sắc mặt anh ta lúc này thế nào, chỉ biết hơi thở phảng mùi rượu của anh ta vương trên trán tôi.

Anh ta lạnh giọng tuyên bố:

- Đám cưới đến đây là xong. Tôi đưa vợ về phòng tân hôn.

Cáng đẩy lúc này mới được hai gã tay sai đẩy vào phòng, Mộc Miên vừa được bọn chúng nhấc lên cáng, vừa cắn răng nhìn theo chồng mình dắt tay tôi kéo đi. Tôi ngoái đầu lại lừ mắt với cô ta thêm một lần như trêu tức, ít nhất tôi đang là kẻ chiến thắng, dù chỉ là phút giây ngắn ngủi này thì cũng nên tận hưởng.

Phía sau, giọng lão Tâm oang oang:

- Phúc... còn vợ cả cùng con mày đang thế này... mày bỏ mặc vợ con mày à?

Phúc bỏ ngoài tai lời lão ta. Có thế nào anh ta vẫn là con của lão, thế nên chẳng ai ngăn cản anh ta đem tôi trở lại phòng. Căn phòng Phúc được trang hoàng từ lúc nào với những cánh hoa hồng nhung rải khắp, vun thành hình trái tim trên chiếc giường mới thay chăn ga gối.

Cánh cửa phòng sập lại, tôi giật tay Phúc khỏi tay mình, ấm ức nói:



- Tại sao anh lại cưới tôi? Tôi ghét cái danh phận vợ lẽ, căm ghét! Muốn hành hạ thì cứ hành hạ đi, còn bày đặt!

Vốn dĩ tôi đã xác định anh ta sẽ coi tôi là nơi trút giận cùng giải tỏa, đã không thể tránh khỏi tôi đành cắn răng chịu đựng chờ đợi cơ hội thoát khỏi đây, nào ngờ lại mang danh vợ lẽ của anh ta.

Vứt bỏ những thứ vướng víu trên mái tóc dài óng ả, tôi ngồi phịch xuống bàn trang điểm ở đầu giường, soi khuôn mặt kiều diễm phấn son trong gương. Bàn trang điểm mới tinh chuẩn bị cho tôi từ lúc nào. Mới ra ngoài có một lát mà căn phòng đã thay đổi chóng mặt làm tôi chẳng nhận ra được, thực tình thấy hơi bỡ ngỡ.

- Còn vợ anh, cô ta kêu gào như thế, chẳng biết cú tự ngã của cô ta có ảnh hưởng đến cái thai thật không? Tôi lo thay cho cô ta đấy!

- Không phải chuyện của cô.

Lê Phúc lừ lừ tiến lại, khuôn mặt đẹp trai của anh ta hiện ra ở trong gương, ngay trước mắt tôi làm tôi thoáng giật mình. Anh ta giật một lực, một bên vai trần mảnh dẻ trắng muốt lộ ra. Bờ môi anh ta mơn man gặm nhấm làm tôi khẽ rùng mình một lượt.

Bàn tay lớn chui vào trong lớp váy áo dày cộm nắn bóp bầu ngực căng tràn, đôi môi anh ta chuyển lên tai tôi gặm cắn nhột nhạt. Tôi lắc lắc đầu tránh anh ta, nhíu mày nói:

- Tôi tắm rồi, nếu anh chưa tắm thì đi tắm đi!

- Cô không có quyền ra lệnh cho tôi!

Âm giọng trầm trầm uy lực đan xen chút khàn khàn của dục vọng không che giấu, Phúc xoay người tôi lại đối diện anh ta, hai tay giật hai vạt áo đỏ sang hai bên, đôi mắt tối sẫm nhìn bầu ngực vun đầy trần trụi trước mắt anh ta. Tôi không mặc áo lót, lớp áo bên ngoài bằng thổ cẩm dày dặn che chắn rất tốt cảnh xuân bên trong. Vừa bế ngang người tôi lên tay, tiếng gõ cửa bên ngoài bỗng dồn dập:

- Cậu Phúc, mợ cả sảy thai rồi! Mợ ấy đang gào thét đòi con dữ lắm! Cậu đến phòng y tế ngay đi!

Phúc coi những âm thanh giục giã đó như không khí. Anh ta nhanh chóng vứt bỏ hoàn toàn bộ váy áo trên người tôi, lao đến hôn khắp thân thể trắng trẻo trần trụi, ngấu nghiến cơ thể tôi như lần đầu anh ta có ý đồ cưỡng hiếp tôi, như thể anh ta là con thú bị bỏ đói lâu ngày, lúc này có miếng mồi ném đến liền xâu xé. Khắp nơi trên người tôi là những dấu hôn đỏ chói cùng vết răng gặm cắn. Mọi chuyện xảy ra như một cơn lốc cuốn tôi theo không cách nào chống cự.

Đôi chân thon thả được tách ra, anh ta không chút nể nang, lập tức đâm thẳng thứ thô to vào trong tôi như chỉ sợ một giây chậm trễ là không kịp. Từng nhịp thúc mạnh mẽ dồn dập trong cơn đau xé rách da thịt làm tôi nhăn mặt, nước mắt cũng trào ra, cắn chặt răng vào môi không kêu đến nửa lời. Tôi càng đau đớn anh ta càng thỏa mãn, càng hành hạ tôi, vậy thì... tốt hơn hết, hãy coi như tôi đang tận hưởng, cho anh ta tức chết đi!

Tiếc rằng mong muốn là một chuyện, thực tế lại tố cáo sự thật không thể giả vờ. Cơ thể trải qua lần đầu đau đớn, vật đàn ông của Lê Phúc lại quá kích cỡ cùng lực đâm mạnh mẽ không ngừng ra vào như ăn tươi nuốt sống kẻ dưới thân, kết cuộc mặt mũi tôi một màu tím tái, cảm giác chỉ thở thôi cũng khó nhọc, cứ vậy lịm đi. Tôi vốn biết anh ta vẫn còn giữ mối hận với tôi, cũng đã xác định anh ta quan hệ thô bạo để xả hận thù, chỉ không ngờ lại đau đớn vật vã đến như vậy.

Chẳng biết qua bao lâu... hai mắt tôi mệt mỏi lơ mơ mở ra. Nhìn về bàn kính sofa, một bát gà tần còn ấm được người làm mang đến đặt sẵn ở đó. Căn phòng trống rỗng không còn bóng dáng Phúc.

Cơ thể tôi được lau sạch sẽ, lúc này được phủ một tấm chăn mỏng. Nơi hạ thân đau đớn truyền đến đại não, vết máu lớn còn lưu lại trên ga giường tố cáo anh ta đã hành hạ tôi những gì. Thực tình... quãng thời gian qua, đã có lúc tôi nghĩ Phúc tha tội cho tôi, vì lưu luyến mà anh ta giữ tôi lại. Đằng nào cũng chưa thể thoát khỏi anh ta, tôi còn thầm mong anh ta lại nhẹ nhàng chiều chuộng tôi như ngày nào, vậy mà hiện thực tàn nhẫn đến mức làm tôi choáng váng.

Ngày đó, tôi luôn tránh ở riêng một nơi với Phúc. Anh ta chiều theo tôi dù cơ thể anh ta tố cáo ham muốn hừng hực, cũng chính vì vậy mà tôi phải nhanh chóng đẩy tiến độ hành động. Nào ngờ lúc này, anh ta chờ đợi bao lâu, hao tâm tổn trí đem cái mạng nhỏ của tôi trở về chỉ để từng giây từng phút trút bỏ hận thù lên thân xác tôi.

Sau những phút thỏa mãn, chắc hẳn lúc này anh ta đang xử lý chuyện mất con với cô vợ cả ghê gớm ghen tuông. Bạc bẽo thật! Tôi chỉ biết chửi một câu với loại cha khốn nạn như anh ta. Vậy mà sâu trong lòng, cảm giác ích kỷ dâng lên, trái tim tôi reo vui không sao kiểm soát. Mộc Miên và đứa con trong bụng cô ta chẳng là gì với Phúc, tại sao tôi lại không thể kiềm chế niềm vui từ tận sâu thẳm trái tim mình? Có phải vì sâu trong lòng... từ lúc nào tôi đã có anh ta?