Trước thái độ phản đối của tôi, đáy mắt người bên cạnh có chút ngạc nhiên, ngay sau đó Phúc trầm giọng dạy bảo:
– Chuyện này không đến lượt cô xen vào.
Tôi chợt nhận ra mình sai lầm khi muốn tốt cho anh ta. Với anh ta mà nói, đến cô vợ cả còn chẳng ngăn được sự liều lĩnh của anh ta, thì tôi có là cái gì?
Lão Tâm bực mình đanh giọng:
– Không bàn lùi nữa. Sáng sớm ngày mai Phúc dẫn hai mươi người về phía bắc rừng Lác giao dịch.
Bữa ăn sau đó như nghẹn ứ ở cổ. Sắc mặt Mộc Miên cũng trở nên trắng bệch cho thấy cô ta biết chuyến đi này của Phúc lành ít dữ nhiều.
Trở về phòng, tôi không rõ Phúc đi đâu, chỉ có mình tôi ở đây. Đến tận tối muộn anh ta mới trở về, bàn tay lành lạnh mò vào trong chăn làm tôi giật thót mình. Nghĩ đến chuyện bữa tối, tự nhiên lại cảm thấy ấm ức, tôi lùi người lại, hai mắt lườm anh ta:
– Anh sống hay chết với tôi chẳng quan trọng, có điều tôi còn đang mắc kẹt ở đây, anh chết rồi chỉ sợ tôi lại bị hành hình theo anh.
Phúc cởi bỏ quần áo trên cơ thể cao lớn trước ánh mắt còn tức giận của tôi. Thân thể trần trụi, anh ta vung tay lật chăn rồi nhanh chóng lột sạch quần áo của tôi. Nơi hạ thân, thứ nóng bỏng kia cứ vậy tiến vào, nửa cưỡng ép, nửa quen thuộc mà chiếm đoạt lấy thân thể tôi.
Thực tình lúc này tôi không cảm thấy đau đớn nhiều như lần đầu, nhưng vẫn khó chịu trước dị vật to lớn xâm nhập không ngừng ra vào. Nhăn trán nhíu mày, tôi đập tay vào lưng anh ta, răng cắn chặt vào môi chịu đựng:
– Sao anh không cho tôi thời gian chuẩn bị hả?
– Tôi chẳng thông báo cho cô từ bữa tối à?
Hết nói nổi với con người này! Ý tôi là… anh không thể bớt chút thời gian mà kích thích những điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể tôi được sao, nhưng lời chưa đến miệng lại bị nuốt ngược trở lại. Anh ta chỉ muốn hành hạ cho tôi khốn khổ, được như lúc này đã là tha bổng cho tôi quá rồi.
Dị vật dần trơn trượt nơi hai thân thể kết hợp không cách nào chống cự, tôi thả lỏng bản thân, mặc tình để anh ta cuốn tôi theo, sâu trong lòng đã hiểu thế nào là khoái cảm bản năng, dù không tình yêu vẫn có thể nảy sinh trong hoàn cảnh thế này, nhưng có thật là… hoàn toàn không có tình yêu ở đây không?
Trong cơn mơ màng… dập dềnh theo những cú thúc mạnh mẽ của Phúc, hai má tôi nóng ran, tránh ánh mắt nửa khiêu khích nửa say mê anh ta dành cho tôi…
Cho đến lúc này, thực tình tôi cũng chẳng biết mối quan hệ giữa tôi và Phúc là thế nào, là hận hay là yêu, chỉ biết anh ta và tôi đang làm tình trong đam mê, không ai nói một lời, cứ vậy để hai cơ thể quấn chặt lấy nhau dẫn lối bao cảm xúc khó có thể gọi tên. Đôi môi Phúc chạm đến đỉnh bầu ngực căng tràn kích thích, tôi không sao nín nổi âm thanh đỏ mặt như thúc giục anh ta tăng dần tốc độ.
Phúc bất ngờ vươn người, đôi môi anh ta đặt lên môi tôi nụ hôn cuồng dã chiếm hữu hệt như nơi giao hòa bên dưới. Đầu óc tôi như nổ tung, mông lung trong hoang mang vô định…
Tình yêu… tôi có thể nào tin Phúc yêu tôi?
Thỏa mãn trong tôi, Phúc bế tôi vào nhà tắm, nhẹ nhàng để dòng nước ấm áp xả sạch những hoan ái còn lưu lại trên cơ thể tôi. Tôi giữ chặt bàn tay Phúc đang cầm vòi sen, lúng túng nói:
– Được rồi… anh cứ để em tự làm…
Phúc thoáng sững lại khi tôi thay đổi ngôi xưng hô. Yết hầu chuyển động, đôi mắt đanh lại, anh lạnh giọng:
– Đừng nói bằng giọng đó với tôi.
Cảm giác hai gò má nong nóng, tôi gật đầu nhìn theo tấm lưng trần rộng lớn. Cũng vì những lời ngọt ngào mà ngày đó anh chọn tôi làm bạn gái, nghe những lời như vậy từ tôi lúc này chắc hẳn anh rùng mình sợ hãi.
Phúc kéo một tấm khăn tắm trắng bước ra ngoài. Khi tôi trở ra, anh đã mặc trên người bộ đồ thun mềm mại, nằm thẳng trên giường, hai mắt nhắm nghiền thiếp đi sau những giây phút nồng nàn hoang dại. Nhẹ nhàng nằm xuống cạnh anh, tôi nằm nghiêng, đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt người đàn ông đẹp đẽ đến hoang đường trước mặt. Đẹp trai sát gái thế này… liệu còn lấy mấy vợ nữa đây? Dù ở bên Phúc đã lâu nhưng tôi chưa từng hiểu anh, cũng chưa từng gần gũi anh như lúc này.
Một tay Phúc đặt lên ngực, không muốn anh gặp ác mộng, tôi nhẹ nhàng nhấc tay anh hạ xuống. Bất chợt, âm giọng anh vang lên trong không gian tĩnh mịch:
– Sáng sớm mai, người của tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây.
Tôi ngưng lại, cơ thể chợt lạnh loát từ đầu đến chân. Phúc buông tha cho tôi, anh cho phép tôi rời khỏi đây. Lẽ ra tôi phải vui mừng lắm chứ, vậy mà tại sao… tôi bỗng run lên. Tại sao Phúc lại làm vậy? Có phải vì chuyến giao dịch sớm ngày mai… thực sự nguy hiểm khiến anh còn không dám chắc trở về, chính vì thế, anh không muốn tôi chịu đày đọa chốn này khi không có anh, quyết định thả tôi đi?