Mộng Có Đành Buông

Chương 41



Cứ vậy tôi ở nhà Nam được một tuần. Ban ngày tôi nấu nướng quét dọn chăm sóc phục vụ bà Hồng, buổi tối tôi tranh thủ ôn lại tiếng Anh cho phải phép, ban đêm ngủ cùng giường bà Hồng tiện chăm sóc cho bà ấy sau tai nạn ngã cầu thang cách đây nửa năm. Tầng một, giữa phòng khách và bếp là phòng ngủ của bà Hồng, tầng hai là phòng của Nam nhưng anh ta đi về thất thường vì phải trực theo ca.

Trong tôi… suy nghĩ về Phúc chưa lúc nào ngừng lại. Anh đã khỏe chưa… có lúc nào nghĩ đến tôi hay không? Tôi muốn mặc kệ tất cả mà chạy đến với anh, lao vào anh mà thổn thức nhưng tôi biết tôi không thể nào làm như vậy. Nỗi hận thù anh dành cho tôi… chỉ sợ cho đến lúc này vẫn còn quá lớn, dù tôi tin trong lòng anh có tôi, chỉ là… tôi không biết vị trí của tôi là thế nào trong anh, có thể chỉ như một con kiến nhỏ bé mà thôi.

Một buổi chiều đang nấu nướng trong bếp, bất ngờ bà Hồng nói nhỏ bên tai tôi:

– Mấy chị hàng xóm cứ nhầm con là vợ anh Nam, còn khen vợ anh Nam xinh như hoa hậu, bác chẳng biết phải nói thế nào… Bác bảo này, anh Nam nhà bác ngoan hiền, nhát gái lắm nên mãi chẳng lấy được vợ. Nhà bác trông lên thì chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống thì cũng khối người thèm, bác trước làm ở phòng thuế có lương hưu chứ cũng không ăn bám ai cả, bác trai mất sớm nên bác thèm cháu bế lắm rồi. Anh Nam thích con lắm, bác nhác qua là biết, con xem anh ấy có được không?

Mỗi lúc Nam gặp tôi anh ta đều say đắm nhìn mãi không thôi, chỉ cần vậy thôi là tôi hiểu rồi, việc bà Hồng nói với tôi thế này có thể là do chính Nam dò ý tôi không chừng. Tôi không muốn mẹ con Nam nuôi hi vọng nhưng cũng không muốn bà ấy đuổi tôi khỏi nhà hay đối xử bạc bẽo với tôi nên nói:

– Bác… con không xứng với anh Nam đâu ạ… Con mồ côi từ nhỏ, cha con bỏ rơi hai mẹ con con, mẹ con lại mất sớm… nhờ cô nhi viện cưu mang mà con lớn lên…

Sắc mặt bà Hồng chuyển vẻ sa sầm, bà ấy cười gượng lảng đi, không nói gì thêm nữa. Tôi tin chẳng người làm mẹ nào muốn con trai mình lấy một người vợ thân cô thế cô, sau này muốn tìm một chút chỗ dựa từ nhà vợ cũng không thể có.



Chiều hôm sau, tôi vừa thu dọn quần áo trước cơn mưa giông ập đến, ôm chồng quần áo trên tay đi qua phòng Nam, bất ngờ nghe tiếng bà Hồng khuyên nhủ con trai:

– Con bé Yến nó cứ lạnh lùng thế nào ấy, gia cảnh nó lại như vậy, thân cô thế cô, chắc chắn giáo dục cũng không được tốt như nhà đầy đủ. Kể mà nó yêu con thì mẹ cũng châm chước cho qua, nhưng nó thờ ơ lắm… Con yêu nó, tốt với nó như thế nhưng nó…

– Mẹ, Yến là cô gái tốt, con không quan tâm gia cảnh nhà cô ấy… chỉ cần cô ấy cho con cơ hội là được rồi… có thể lúc này còn sớm nhưng thời gian còn dài mà mẹ.

Nam nhẹ giọng thuyết phục mẹ anh ta. Tôi cảm nhận rõ mình nợ Nam nhưng lại chẳng biết phải trả ơn nghĩa tình cảm này thế nào. Từ lúc ấy, bà Hồng lại vui vẻ vun vào cho tôi và con trai, cho thấy bà ấy chấp nhận bỏ qua hết cho gia cảnh nhà tôi mà muốn tôi làm con dâu bà ấy. Còn Nam, anh ta vẫn chủ động bày tỏ tình cảm đến tôi qua ánh mắt, thậm chí còn mạnh mẽ hơn ở cái nắm tay giữ chặt nhưng tôi nhanh chóng giật tay lại, anh ta cũng không ép buộc, thái độ vui vẻ kiên nhẫn chờ đợi.

Thời gian lững lờ trôi, thêm một tuần bình yên trôi đi trong nỗi nhớ mỗi lúc một cồn cào về Phúc. Anh… không tìm được tôi, có phải vậy không? Tôi tự trả lời câu hỏi cho mình mỗi khi thắc mắc tại sao Phúc không tìm kiếm tôi, khi việc tôi lộ với cảnh sát khiến anh dễ dàng biết tôi đang ở thành phố K. Thời điểm đó, trong sâu thẳm tôi mong anh biết, còn mong cảnh sát có liên lạc với anh thì anh sẽ biết tôi ở đâu. Vậy mà… anh không tìm tôi. Chẳng phải anh từng nói… anh chưa tha thứ cho tôi sao? Hay anh đã thực sự chán tôi rồi, cuộc sống mới nhộn nhịp khiến anh không còn nghĩ gì đến tôi nữa? Hay anh đang không bình an mà gặp tai nạn, thậm chí không vượt qua được tai nạn hôm đó? Khẽ lắc đầu, tôi thực lòng không biết! Chỉ là… cứ vậy mặc kệ tất cả là việc tôi không làm được, cuối cùng tôi quyết định liên lạc với một người trong tổ chức, nhờ cậu ta điều tra về Phúc.

Kết quả gửi về từ cậu ta làm trái tim tôi đau nhói: Phúc đã mạnh khỏe trở về thành phố S, còn chuẩn bị kết hôn với một vị tiểu thư của gia tộc họ Trần giàu có.

Vậy là, mọi hận thù ân oán giữa tôi và Phúc đã chính thức khép lại. Anh tha thứ cho tôi, đơn giản vì tôi đã cứu mạng anh trong cơn thập tử nhất sinh. Anh rất sòng phẳng, vậy thì… tôi có gì để mà oán trách anh?