Mộng Có Đành Buông

Chương 46



Trấn tĩnh lại mọi cảm xúc rối ren, tôi hít sâu một hơi, cầm theo túi nhựa bước ra khỏi căn phòng nhỏ tiếp khách. Cô lễ tân ban nãy quan tâm hỏi:

– Chị có ổn không, em nhìn chị xanh xao quá!

Lúc nào tôi cũng trong trạng thái nôn nao khó chịu từ lúc mang thai, nghe cô ta nói vậy thì chỉ lắc đầu, thất thểu bước về phía cửa. Âm giọng trầm trầm bất ngờ vang lên sau lưng tôi:

– Cô định đi đâu?

Phúc còn có chút gọi là quan tâm đến tôi sao? Cảm giác ấm ức cùng tủi thân dâng trào, tôi quay lại nhìn anh, hai mắt đỏ hoe đáp:

– Có liên quan đến anh không?

– Hắn để cô khăn gói đến thành phố này một mình à?

Tôi ngạc nhiên sững lại. “Hắn”… ý anh là Nam sao? Sao anh lại biết Nam? Chẳng lẽ… thời gian qua anh đã tìm kiếm tôi và biết tôi ở nhà Nam? Có phải vì những chuyện xảy ra ở biệt phủ cùng việc Nam là cảnh sát càng khiến anh nghi ngờ tôi cấu kết với bọn họ?

Liệu Nam có nói gì khiến Phúc hiểu lầm không? Tôi không biết, cũng không thể hỏi Nam cho rõ ràng, chỉ có thể lập tức giải thích, hoàn toàn không muốn Phúc hiểu lầm:

– Em và cảnh sát Nam không có gì hết!

Phúc cau mày nhìn tôi, đáy mắt đen sẫm không dò đoán được cảm xúc trong lòng. Cửa thang máy đúng lúc mở ra, cô vợ trẻ tương lai của Phúc nhoẻn miệng cười bước đến gần anh nũng nịu:



– Anh xuống gặp đối tác lâu thế, làm em chờ mãi!

Lướt ánh mắt qua tôi, Phúc mỉm cười, nhẹ giọng đáp lời cô ta:

– Anh lên bây giờ, em xuống tìm anh làm gì?

Cô ta hướng đôi mắt tò mò xen lẫn khó chịu về tôi, níu tay Phúc hỏi:

– Khách hàng của anh mới đi xa về đến gặp anh luôn à?

Trên người tôi là chiếc áo khoác gió mỏng cùng quần vải đơn giản, trên tay lại cầm một túi nhựa lớn, nhìn chẳng có chút “đối tác làm ăn” nào.

– Coi là vậy đi.

Phúc trả lời cho có, kéo eo cô ta cùng bước về thang máy trước đôi mắt tối sầm bất lực của tôi. Nghẹn họng đứng đó, tôi vẫn chẳng thể nói bất cứ câu gì. Kẻ phá hỏng mọi thứ trong đời anh là tôi, dù là cố tình hay vô tình, tiếp tục phá vỡ cuộc hôn nhân đầy hoa hồng của anh là việc tôi không thể làm được.

Thở hắt một hơi, tôi khẽ lắc đầu, vừa bước ra khỏi cửa, chợt có một người đàn ông trẻ tiến lại nói:

– Cô Chi, anh Phúc bảo cô đi theo tôi.

Tôi không biết mình có nên theo sự sắp xếp của Phúc hay không khi anh hận thù tôi như vậy, suy nghĩ vài giây liền lắc đầu nói:

– Tôi không muốn làm phiền đến anh ấy nữa, nhờ anh nói với anh ấy tôi không cố ý làm hỏng việc làm ăn của cha anh ấy.



– Nếu cô không nghe thì rất tiếc tôi phải dùng biện pháp mạnh!

Anh ta cứng giọng đe dọa, họng súng dí sát eo tôi làm tôi rùng mình. Tôi cho rằng Phúc đã sớm tính đến cái ngày cha anh bị bắt nên đã chừa đường lui cho mình, để rồi lúc này anh đường hoàng làm chủ công ty Khoáng sản, còn có khả năng thu phục tàn quân của cha anh theo mình để phục vụ cho những việc hợp pháp. Thời gian qua anh cũng chưa từng buông tha cho tôi khi biết tôi đang ở đâu, chỉ có điều tôi đã chủ động tìm kiếm anh trước khi anh trả thù tôi. Việc tôi đến đây tìm Phúc chính là tự nộp mình vào hang cọp, và lúc này tôi chính thức bị anh kiểm soát khó lòng thoát được.

– Được rồi, anh cất súng đi, ai trông thấy không hay đâu!

Tôi gằn giọng, chấp nhận bước vào một chiếc xe hơi bốn chỗ đen bóng đậu gần đó. Người đàn ông trẻ có vẻ hài lòng trước sự hợp tác của tôi, anh ta lái xe đưa tôi đến một ngôi biệt thự. Nơi này không phải nơi nào xa lạ… chính là ngôi biệt thự trước kia tôi từng đến một lần dưới tư cách bạn gái Phúc. Không sai… đây chính là nhà của Phúc.

Trong nhà vắng lặng tối tăm như không có ai cả, người lái xe đưa tôi lên tận phòng Phúc, căn dặn:

– Anh Phúc bảo cô ở đây chờ anh ấy. Rất tiếc tôi phải tịch thu điện thoại của cô.

Tôi không muốn họng súng của anh ta cứ dí sát đe dọa, rút điện thoại từ túi áo đưa ra, cau mày nói cho anh ta yên tâm:

– Tôi biết mình cần ở yên đây, sẽ không tìm cách bỏ trốn, thế nên anh không cần đe dọa tôi!

Trên tất cả, tôi cảm thấy hiểu Phúc hơn thời điểm trước rất nhiều, dù hiện tại anh có căm hận tôi đến đâu đi chăng nữa thì những trừng phạt của anh đều không khiến tôi sợ hãi, có thể vì niềm tin tôi dành cho anh là như vậy.

Căn phòng ngủ tông màu trắng xám lạnh lẽo, trên bàn đèn ngủ vẫn còn để bức ảnh tôi và anh cùng chiến thắng trong một cuộc thi golf, thời điểm tôi theo đuổi anh. Thời gian ba tháng theo đuổi anh, quả thực tôi đã rất cố gắng, mặt cũng rất dày, nghĩ lại bất giác đôi môi lại nở một nụ cười.

Căn phòng ẩm mốc không có hơi người, cho thấy thời gian qua Phúc không ở ngôi biệt thự này. Giờ anh nhốt tôi ở đây để tiện bề hành hạ, chắc hẳn không muốn vợ tương lai của anh biết.