Mọi người chăm chú chờ lễ trao giải sắp diễn ra, bên ngoài thảm đỏ đã bị tầng tầng lớp lớp người bao quanh.
Bên trong cùng là khu của những phóng viên nước ngoài, có thể thấy được sự khác biệt về màu da của các phóng viên đang cầm micro, dài cổ chờ khai mạc thảm đỏ.
Xa hơn ở phía sau là những tiếng thét chói tai càng lúc càng lan rộng là fan hâm mộ đến từ các nước khác nhau, mặt ai nấy đều tràn đầy hưng phấn, giơ bảng đèn led, cầm điện thoại quay phim, ánh mắt sáng quắc, trông ngóng thần tượng mình tiến vào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, giờ khai mạc càng lúc càng đến gần, bên ngoài thảm đỏ không khí càng ngày càng nóng lên, như là chảo dầu đang đun sôi, sắp đạt tới đỉnh điểm, bùng nổ.
Đột nhiên, ở bên ngoài lễ trao giải, những chiếc đèn cực lớn trong nháy mắt phát sáng lên, nhấp nháy, MC đã xuất hiện trên thảm đỏ, tất cả fan hâm mộ bắt đầu phát ra âm thanh hoan hô.
" Lễ trao giải Kim Ngưng chính thức khai mạc! "
Thời gian đi thảm đỏ dần tới điểm kết thúc, minh tinh xuất hiện trên thảm đỏ ngày càng nhiều, mức độ nổi tiếng càng lúc càng cao, tiếng hoan hô vang lên hết lần này đến lần khác.
Truyền thông xung quanh như uống phải thuốc kích thích, hai mắt chăm chú nhìn chiếc xe cuối cùng dừng lại, tiếng tách tách dường như không dừng lại chút nào, đèn flash chiếu sáng chói mắt.
Đám fan hâm mộ càng lúc càng khẩn trương.
Lúc này cảnh đêm đã ngày càng hiện rõ, tiếng nói chuyện phiếm của mọi người ở bên trong không ngừng vang lên, không có một phút giây nào yên tĩnh, không thể không kể đến tới fan hâm mộ ở trên mạng đang muốn hiện trường nhanh chóng diễn ra.
Đúng lúc này, một chiếc Rolls-Royce Boat Tail vừa dừng lại.
Tất cả các fan hâm mộ đều bắt đầu xao động, hướng ánh mắt qua xem.
Trước ánh mắt của mọi người bên trong, Hạ Cảnh Đình toàn thân bộ âu phục màu đen xám bước xuống, thân hình thon dài và cao lớn, vai rộng eo hẹp, khuôn mặt tuấn mỹ, màu đen của âu phục làm nổi bật khuôn mặt lạnh như băng, nhưng môi mỏng của anh có chút cong lên, làm giảm vẻ xa cách, lộ ra vẻ thân sĩ cũng tao nhã.
Anh nhìn qua phóng viên cùng khu vực fan hâm mộ, động tác không có dừng lại, rủ con mắt xuống cười cười, ngón tay thon dài đưa ra, sau đó mở cửa xe, vươn tay qua, môi mỏng khẽ mở: "Coi chừng."
Hiện trường yên tĩnh.
Một giây sau, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt lên tay anh, bàn chân trắng nõn càng làm nó trở nên tinh tế hơn, ưu nhã đặt xuống mặt đất.
Đám fan hâm mộ trừng lớn hai mắt.
Váy dài màu xanh tầng tầng lớp lớp rơi xuống, sự lấp lánh trên váy như ẩn như hiện, như hiện ra một tầng sáng chói, Diệp Thanh ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào trong suốt, đôi môi đỏ mọng hơi vểnh lên, trên gò má nhẹ nhàng rơi xuống vài cọng tóc đen mang nét quyến rũ, trên cổ tay cùng vành tai là trang sức màu hồng, cộng thêm làn da trắng nõn lại càng thêm rung động lòng người.
Diệp Thanh khoác cánh tay Hạ Cảnh Đình, nhẹ gật đầu với fan hâm mộ hai bên, mỉm cười.
"A A A A, là Diệp bảo bảo!"
Tiếng thét chói tai vang tận mây xanh, đám fan hâm mộ kích động đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, che ngực, giống như sắp té xỉu.
Nguyên một đám người giơ microphone, cầm camera, cố gắng chụp góc đẹp nhất.
Diệp Thanh cùng Hạ Cảnh Đình đi đến thảm đỏ, tiếng thét chói tai chưa hề dừng lại, đèn flash sáng cả một khung trời,
Nhưng thời gian thảm đỏ có hạn.
Đi đến bục phỏng vấn, MC nhiệt tình chào đón, một bên đưa bút cho họ kí tên, một bên mỉm cười hỏi một số câu hỏi, chủ yếu là hướng đến Diệp Thanh.
Thời gian trôi qua rất lâu rồi mà đám fan vẫn như thế, kích động đến nỗi muốn té xỉu.
Bộ phim
Thời gian trôi qua, cũng tới gần giải nữ chính xuất sắc nhất, trên màn hình lớn giới thiệu vắn tắt, Diệp Thanh hít một hơi, cơ thể đột nhiên căng cứng.
Có thể được đề cử là tốt rồi, được hay không được cũng không có vấn đề. Nhưng có thật là được đề cử là tốt rồi không?
Hạ Cảnh Đình thấy cô căng thẳng, anh quay đầu, cưỡng ép cầm lấy tay cô xoa xoa, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau, con ngươi đen thâm thúy, thần bí mà ôn nhu: "Thả lỏng..."
Đôi môi mỏng của anh căn bản nhìn không ra là đang cử động, âm thanh lại rơi vào tai cô rất chuẩn, nhu hòa mà kiên định: "Giải thưởng này nhất định thuộc về em."
Đuôi lông mày Diệp Thanh nhếch lên, đang chuẩn bị hỏi anh làm sao biết thì chợt nghe anh khẽ cười một tiếng, vô cùng đứng đắn, mở miệng: "Đêm qua anh bấm ngón tay tính toán..."
Diệp Thanh:"..."
Diệp Thanh day day trán, bị lý do vớ vẩn này dọa sợ ngây người, nhưng sự căng thẳng trong lòng cũng vơi đi chút ít, cô im lặng một lúc rồi nói: "Anh nên đeo kính râm làm thầy bói..."
Thiệt thòi cho cô rồi, vừa nãy cô còn đang nghĩ sao anh chắc chắn thế...
Biết rõ cô không tin, Hạ Cảnh Đình trừng mắt nhìn, trong mắt chợt lóe lên, hai chân bắt chéo, tao nhã: "Có muốn đánh cược với anh không?"
Đôi môi đỏ mọng của Diệp Thanh khẽ mở: "Đánh cược gì?"
"Thì đánh cược..." Hạ Cảnh Đình cúi xuống, nói: "Nếu em lấy được cúp thì anh sẽ vì em mà làm trâu làm ngựa cả đời. Nếu em không có được giải thưởng..."
Mắt anh nhìn phía trước, âm thanh càng ôn nhu, rũ con mắt, cười cười: "Thì làm tổ tông của anh cả đời."
Ánh mắt anh thâm thúy, bên trong lại nhu hòa, cơ hồ có thể làm người khác chìm đắm đến chết, yết hầu chuyển động, ngữ khí mềm mại mà đầu độc: " Là sự danh chính ngôn thuận..."
Diệp Thanh nội tâm khẽ dao động, ngồi im tại chỗ.
Thật lâu, Diệp Thanh mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía màn hình lớn: " Anh đây là đang cầu hôn em sao? "
" Em không thích? "
" Cái em muốn là một màn hoành tráng, không nên hời hợt như vậy! " Khóe môi nhịn không được nhếch lên, ôn nhu, trong mắt hoa đào trong suốt, tràn nhập tia sáng như những ngôi sao, đẹp đến rung động lòng người: " Như thế nào thì em cũng lỗ..."
Lúc này camera đã di chuyển qua.
Trước fan hâm mộ toàn thế giới, Hạ Cảnh Đình nhẹ nhàng nhếch khóe môi, trầm ngâm nói: "Cho nên, lấy anh bồi thường cho em...Có muốn không?"
Những vị cao thủ có thể đọc được khẩu hình miệng của anh đều rống đến tê tâm liệt phế.
Ngày ** tháng ** năm ****
Diệp Thanh dành được giải nữ chính xuất sắc nhất, là giải thưởng diễn xuất danh giá nhất của Kim Ngưng.