Mộng Giới (Ranh Giới Thực Ảo)

Chương 16



Trong không gian nhỏ hẹp của hành lang, im ắng không một chút âm thanh. Dường như mới vừa rồi tiếng gào thét hay cuộc chiến đấu ác liệt kia không hề tồn tại.

Ảo giác sao?

Không! Vốn dĩ nên chạy tiếp càng xa lại đột ngột dừng bước chân, cúi đầu giấu đi vẻ mặt dưới mái tóc dài. Tôi nhìn khẩu súng trên tay, đủ các tâm tình tự trách, cắn rứt càng ngày càng phóng lớn.

Tôi đang làm gì đây? Bỏ mặc bọn họ chạy lấy một mình sao? Nhưng một âm thanh khác lại nói với tôi rằng: ‘Đừng nghĩ nhiều! Bạn là đang làm theo lời họ nói đấy thôi, cho dù bạn ở lại cũng chẳng giải quyết được gì’.

Bàn tay bỗng siết chặt. Có phải tôi nên làm theo lời họ nói, chạy càng xa càng tốt, rồi trốn ở góc nào đó chờ họ đến. Rồi nghiễm nhiên ôm lấy phần thưởng sau khi đánh bại boss về?

Rõ ràng khi đó tôi đã không hề do dự chạy ra ngoài, vậy mà ở đây dằn vặt cái gì? Cũng chỉ trong một khắc muốn bọn họ yên tâm.

Hèn nhát như vậy không phải là tác phong của tôi.

Như đã hạ quyết tâm, ánh mắt dần kiên định ngẩng đầu lên. Đầu óc tỉnh táo đánh giá sơ lược hoàn cảnh xung quanh, khẽ quay người lại.

Nếu họ lo lắng tôi ở gần xảy ra chuyện, vậy không ở gần là được.

Nghĩ vậy nhưng tôi khó mà tìm được địa điểm nào có thể quan sát, bất cập hơn là khẩu súng thường này của tôi không thể bắn ở khoảng cách quá xa. Và nếu không muốn bị ngắm làm mục tiêu, tôi phải bắn trúng ngay từ phát đầu tiên vào chính điểm yếu của nó. Mà tất cả những điều trên tôi đều khó có thể thực hiện được.

Điều đầu tiên, tôi cần có một vị trí thích hợp.

Đưa mắt nhìn, vừa rồi tôi đã đánh giá qua. Thiết kế trường học thì trừ phi tôi đứng ở khu nhà đối diện dùng súng bắn tỉa, còn không đành chịu.

Vừa rồi tôi chạy men theo hành lang, hiện tại chỉ cần chạy ngược lại là gặp phải bọn họ.

Mạo hiểm bước từng bước không tiếng động quay ngược lại. Xa xa đã nghe thấy tiếng đánh nhau quen thuộc, hẳn dừng ở đây là ổn rồi, năm mươi mét là khoảng cách trung bình mà súng lục có thể bắn tới, cũng là giới hạn mà đôi mắt có thể nhìn rõ. Hy vọng khẩu súng này không quá kém.

Điều an ủi duy nhất là đôi mắt của tôi giờ đã tinh hơn rất nhiều so với ngoài đời.

Núp sau chiếc tủ đựng đồ dùng cá nhân của học sinh được đặt ngoài hành lang. Con mắt tôi khẽ nheo lại nhìn diễn biến.

Cuộc chiến có vẻ vẫn đang giằng co. Mika dường như sau khi đọc cuốn sách kia về sau đã có vẻ đuối sức, chỉ có thể vung ra cây roi dài khi thì quất khi thì trói lại, hỗ trợ cho Jing. Thanh kiếm của Jing rất sắc bén, cơ hồ mấy lần muốn chặt đứt bộ phận cơ thể ma nữ kia, những tiếng kim loại va chạm cứ thế liên tục vang lên. Nhưng trông họ không có vẻ gì là lùi bước, độ ăn ý phối hợp cũng không hề giảm đi.

Tôi nhíu mày. Ma nữ tóc dài kia không phải là kim cương bất toại, càng là cứng rắn càng là phải có một điểm yếu nào đó. Độ công kích của ma nữ rất nhanh, trong lúc cấp bách có lẽ Jing và Mika không thể dư ra thời gian quan sát. Nhưng tôi đứng ngoài xem có thể nhìn thấy được từng cử chỉ của con ma nữ kia.

Ma nữ mặc một bộ đồ công sở đã trở nên rách rưới bẩn thỉu, gần như không còn nhìn ra hình dạng. Các khớp xương vặn vẹo không giống người thường. Làn da tím tái ghê rợn.

Tôi nhịn xuống cảm giác khó chịu trong lòng, cố gắng nheo mắt nhìn, không bỏ sót bất kì chi tiết nào trên người ma nữ.

Bỗng một tiếng rít gào phát ra từ miệng ma nữ.

Tóc đen dài của ma nữ bỗng đột ngột thu lại, toàn bộ xoắn lại thành như dây thừng, bắt đầu quật xuống khiến Jing không cẩn thận bị hất bay ra, nhưng rất nhanh lộn vòng tiếp đất.

Bất quá chỉ một giây, ma nữ từ trên trần bổ nhào xuống Mika!

Jing vừa bị cú hất vừa rồi khiến cho nhất thời chưa kịp phản ứng.

Ngay khi nhìn thấy cử động của ma nữ kia, tôi hoảng hốt. Không hề nghĩ ngợi giơ súng lên, bóp cò.

Pằng!

Con ma nữ khẽ khựng lại. Tròng mắt nó bắt đầu chuyển động chuẩn xác nhìn chằm chằm tôi, lỏng lẻo khó khăn giữ lại trong hốc mắt để không rơi xuống. Tôi bình tĩnh nhìn nó, lợi thế phát đầu tiên đã mất. Hiện tại mà chạy thì khác nào giao lưng cho giặc, chỉ mong trong thời gian ngắn có thể kìm chân được nó.

Không cần nhìn cũng biết biểu tình hai người họ ra sao. Con ma nữ kia giống như bị chọc giận bắt đầu đổi hướng bò về phía tôi.

Giờ phút này tôi dường như tỉnh táo hơn bao giờ hết. Từng viên từng viên đều trúng chỗ yếu hại của con người, mặc dù không có mấy tác dụng với con ma nữ này, nhưng cũng thành công khiến nó dừng lại một chút. Nhưng sau đó lại càng bò nhanh hơn.

Tôi vừa lùi ra phía sau vừa bắn, động tác nhanh chóng thuần thục thay băng đạn rồi ngắm bắn. Nếu có thể, tôi rất muốn nghiêm túc cảm thán một câu: ‘Con người khi vào đường cùng, đều bùng phát lên lực lượng phi thường’.

Ngay tại thời điểm con ma nữ bò đến chỉ cách tôi không đến hai mét thì luồng ánh sáng trắng phóng thẳng tới con ma nữ kia, khiến tôi ở gần cạnh cũng bị ảnh hưởng. Vừa che lại mắt vừa lùi lại thật xa.