Mộng Giới (Ranh Giới Thực Ảo)

Chương 30



Đôi lúc tôi vẫn luôn cảm thấy thực và ảo chỉ cách nhau một đường. Hư hư thực thực đan xen, mê hoặc tâm trí con người. 

Sarrchi cũng chỉ cảm khái nhỏ như vậy, liền rất nhanh chuyển sang bộ mặt hóng hớt, biểu tình như lâu ngày không gặp khoác vai tôi: 

- Tôi cứ ngỡ Ran biến mất đâu rồi. Tôi ở khai giảng tìm quanh một hồi, tìm được hết mọi người rồi mà lại không thấy Ran đâu. 

Nghe vậy, tôi hơi kinh ngạc nhìn Sarrchi, nghi ngờ lên tiếng: "Hội trường rộng lớn như vậy, Sarrchi có chắc tìm được hết. Có lẽ bỏ sót đâu không chừng. Tôi còn không nhìn thấy được ai."

"Ý tôi là ở quảng trường cơ, chứ không phải hội trường, hội trường thì đâu dám đi lung tung được." Nghĩ nghĩ, Sarrchi đột nhiên chuyển đề tài: "Thôi bỏ đi, có lẽ tôi bỏ sót thật. Thấy Ran không có việc gì là tốt rồi, cậu không biết mấy ngày này tôi gian nan thế nào đâu."

Giống như tìm được người trút bầu tâm sự, Sarrchi mở miệng liền nói một tràng dài nào là tránh né bóng đen Dark Soul vất vả thế nào, còn nói may mắn mình không cần ngủ, bằng không nửa đêm đã bị ăn mất lúc nào không hay. 

Từng chuyện tôi đều tỏ vẻ chuyên chú lắng nghe. Trong lòng vẫn còn để tâm câu nói lúc trước của Sarrchi. 

Quảng trường? Hình như tôi tỉnh dậy đã ở hội trường rồi. Bị bỏ qua giai đoạn sao? 

- Nếu không phải có Cherry giúp yểm trợ, đoán chừng tôi đã bị knock out rồi. 

Sarrchi dùng bàn tay đặt ngang trên cổ xẹt qua miêu tả. Tôi hồi phục tinh thần, nhớ một chút thì biết được cô nàng đang nói về chuyện bị bóng đen rượt đuổi. 

Tôi có chút bất ngờ. Nhìn Cherry trẻ con, người lại nhỏ nhắn như vậy, không nghĩ ra một Sarrchi biết võ lại phải cần đến Cherry cao chỉ đến mét năm đi giúp.

"Cherry lợi hại lắm sao?" Tôi không nhịn được tò mò hỏi, thế nào trong tưởng tượng của tôi cũng phải ngược lại mới hợp lý chứ. 

Sarrchi suy tư giây lát, gật đầu chắc nịch: "Nghe nói ngoài đời Cherry là quán quân taekwondo. Cô nàng tiết lộ ở đây còn gặp lại đối thủ cũ của mình. Chậc chậc, nếu hai người đó đấu nhau, tôi chắc chắn sẽ chạy đi xem, nhất định rất đặc sắc."

Tôi bật cười, nhìn Sarrchi chép miệng nói ra suy nghĩ của mình. Giống như ở chỗ nào có chuyện vui đều không thể thiếu cô nàng. 

"Vậy mà hai người còn có thể chung phòng ký túc xá? Thật trùng hợp." Tôi tấm tắc lấy làm kỳ, đây đúng là bốc thăm trúng thưởng như Demon nói rồi. "Vậy còn Ruby thì sao?"

- Ruby ấy hả? Tôi cũng không biết. Bọn tôi vừa vào phòng thì đã gặp cô ấy ở đó rồi. Trò chuyện không bao lâu thì thấy Ran tới đấy. 

Vậy mà tôi còn tưởng Ruby và Cherry là một đôi chị em gì, nghe vậy cũng chỉ nghĩ họ thật dễ thân thiết. 

Hỏi ra mới biết Sarrchi và Cherry còn cùng một lớp. Thế này thì còn hơn cả bốc thăm rồi, nghĩ nếu kể chuyện này cho Zumy nghe thì chắc chắn cô nàng sẽ đấm ngực dậm chân. 

- Vậy còn Ran thì sao? 

Sarrchi sau khi kể xong chuyện của mình, mới bắt đầu hiếu kỳ hỏi đến chuyện của tôi. Tôi cũng không keo kiệt kể cho Sarrchi nghe, ngoại trừ một số chuyện tôi nghĩ nên giấu đi. 

Thế nhưng có một chuyện tôi rất tò mò. Theo như lời Mika và Jing nói thì khai giảng sẽ bắt đầu mở ra hệ thống trò chơi. Nếu như vậy, tính theo thời gian thì hẳn có lẽ Sarrchi cũng là một người chơi rồi đi. Dựa vào tính cách của cô nàng vậy mà không nhắc đến chút gì? 

Suy nghĩ vừa truyền đến từ đại não, một thanh thông tin nhỏ xuất hiện trên không trung trước người Sarrchi, trên đó thể hiện cấp bậc và sinh lực của cô. Điều đó chứng tỏ Sarrchi đã thành người chơi, vậy thì vì sao? 

Đột nhiên, khuôn mặt Sarrchi bỗng chốc phủ một tầng đau thương không rõ, cúi đầu che khuất đi biểu tình, cất giọng hầu như không nghe rõ: "Ran thành NPC rồi sao?" 

Tôi sửng sốt. Nếu không phải do nhĩ lực trải qua thăng cấp, vậy thật khó mà nghe được rõ ràng câu nói kia. Nhưng rất nhanh, tôi liền bừng tỉnh. 

Ra là Sarrchi tưởng tôi bị "ăn" rồi biến thành cái gì mà NPC đi? Có lẽ là do nhìn không thấy tôi ở quảng trường nên tự bổ não ra cái gì. 

Nghĩ vậy, tôi học theo Ruby búng một phát rõ kêu vào trán Sarrchi, mở miệng oán trách: "Cái gì mà NPC, tôi là một người sống sờ sờ. Còn là một người chơi hẳn hoi đấy."

Sarrchi ôm trán há miệng, mở to mắt ra trừng trừng nhìn tôi. Quên mất cái đau nhức nhối trên trán, kích động giữ chặt hai vai tôi: "Thật không?"

Vừa thấy tôi gật đầu đã vui vẻ một hồi, còn vỗ ngực thở phào: "Làm tôi sợ chết khiếp, không thấy hiện thông tin của Ran làm tôi cứ tưởng. May mắn!"

Tôi nghĩ một chút cũng hiểu, hẳn là cấp bậc của tôi cao hơn Sarrchi nên không nhìn thấy. Bởi vì khai giảng mới mở ra hệ thống, nên nghiễm nhiên mọi người đều ở cấp một, mới có thể nhìn được thông tin của người dưới hoặc bằng cấp mình. Nhưng như vậy cũng quá thiệt thòi cho người mới chơi. 

Nhưng tôi cũng không có ý định giải thích, ngược lại hỏi điều mình thắc mắc từ nãy: "Sarrchi mở hệ thống trò chơi ở quảng trường sao?"

Sarrchi lộ vẻ mặt kì quái nhìn tôi: "Chứ không phải Ran cũng thế sao?" Sau đó lại à lên tự kiếm lí do mình cho là đúng. "Cũng phải, có người còn phải ra tới hội trường mới kích hoạt được."

Tôi gật đầu không nói tiếp đề tài này, chỉ sợ lại lộ ra bản thân khác lạ. Lập tức dời câu chuyện: "Lúc ở hội trường cậu thấy anh KanSai bên cạnh Mizuki tỷ chứ?"

KanSai và Sarrchi là anh em ruột, hẳn sẽ khiến Sarrchi có vài phần quan tâm.

Đúng như tôi nghĩ, Sarrchi cũng hứng thú với câu hỏi của tôi, nhưng điều Sarrchi quan tâm lại không phải là nhằm vào mục tiêu này. Chỉ thấy ánh mắt cô nàng sáng ngời hâm mộ:

- Thấy chứ, bộ dáng Mizu tỷ chả khác gì ngoài đời cả. Khí chất vẫn ngời ngời như vậy, đúng là nữ thần trong mắt mọi người. Giá mà tôi có thể ném ông anh ra chỗ khác rồi thế mình vào thì hay quá, ha hả. Mà chẳng hiểu sao, hội học sinh nghe đồn toàn người giỏi, mà ông anh tôi lại lọt được vào trong đó. 

Tôi bỗng nhớ lại hồi đầu gặp anh KanSai, có một vài chi tiết dường như anh KanSai cố tình giấu. Trừ phi là anh đã mở ra hệ thống trò chơi trước đó giống như tôi, hoặc đã ở đây lâu hơn tôi tưởng, mới có thể giải thích được. Nếu có cơ hội tôi muốn tìm Tina hỏi thử xem, dù sao Tina ở bên cạnh KanSai trước cả tôi. 

"Vậy Sarrchi vẫn có liên lạc với anh trai không?" Tôi không khỏi hiếu kỳ hỏi. 

Thời điểm Sarrchi định mở miệng trả lời, thì cánh cửa đột nhiên bật mở. Ruby và Cherry mang theo túi lớn túi nhỏ vào phòng. Cả hai đều đặt hết lên bàn dưới hai cặp mắt lớn nhỏ nhìn chằm chằm.

Ruby chống hông thở phào, đoạn cởi bỏ áo khoác của mình vắt lên ghế, xắn lên ống tay áo sơmi hướng chúng tôi nháy mắt:

- Nào nào, chúng ta cùng làm lẩu thôi nào!

Không còn cách nào khác, hai chúng tôi đành gác lại chuyện đang dang dở sang một bên. Bản thân chui vào bếp phụ giúp Ruby, còn Cherry bởi vì trông quá "nhỏ tuổi" nên được đá ra trông phòng.

Tuy vậy, Cherry không chịu ngồi yên. Cứ thi thoảng cô nàng lại ngó đầu vào phòng bếp xem có thó tay vào lấy được gì không. Mà lại luôn bị Sarrchi rình bắt quả tang được. 

Và thế, một trận tiếng cười vui vẻ lại tràn ngập trong căn phòng.