Dùng thẻ áp vào màn hình nhận diện, cánh cửa trong phút chốc liền vang lên âm thanh nhỏ như mở chốt, rồi từ từ mở ra. Tôi và Cherry thấy vậy, hai mắt tức khắc sáng lên, không chần chừ liền cấp tốc vọt vào trong rồi khóa lại, kịp thời ngăn những đám dơi ở bên ngoài.
Ngồi bệt xuống đất, đưa lưng dựa cửa thở dốc, tôi lau sạch mồ hôi trên trán, tinh thần vẫn còn chưa thoát khỏi vẻ hoảng hốt.
Nhưng rất nhanh, tôi đã tập trung lại tinh thần, theo thói quen dò xét một màn tối đen trước mắt.
Từ trong hành trang lấy ra đèn pin đang sắp hết pin, ánh sáng lập tức chiếu tới một công tắc ngay cạnh cửa.
Ánh sáng đèn điện ngay lập tức phát ra những âm thanh rè rè, vài giây sau liền chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Sáng tới nỗi tôi không tự chủ đưa tay che lại.
"Đây là phòng thí nghiệm sao?" Giọng nói ngạc nhiên pha lẫn cảm thán của Cherry truyền tới. Cô nàng tò mò bước tới sờ mó xung quanh, lại nghi ngờ: "Nhưng sao không giống?"
Thời điểm Cherry nói, tôi đã chăm chú nhìn hoàn cảnh xung quanh, cũng ngay lập tức cau mày lại.
Trước mặt chúng tôi là một căn phòng hoàn toàn bằng kim loại, có một xe đẩy đựng các dụng cụ giải phẫu cần thiết đặt ngay cạnh giường. Một chiếc giường ngay ngắn ở chính giữa căn phòng. Ngoài ra, không hề có một cái gì khác, trông giống một căn phòng giải phẫu hơn.
Bỗng, tầm mắt tôi dừng tại một bọc vải đen trên giường, nhìn hình dáng kích thước cho thấy...
Đôi lông mày càng nhăn đến lợi hại, tôi nghiêm trọng kéo Cherry đang tò mò muốn chạm vào. Trực giác nói cho tôi biết không nên tò mò thì hơn.
"Cherry, chúng ta mau đi thôi. Tina còn đang chờ chúng ta." Tôi vẫn không quên cái kí hiệu đỏ chói mắt trên màn hình hệ thống đâu.
Vẻ mặt Cherry có chút tiếc nuối, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo tôi. Nhẹ chân nhẹ tay đi tới cánh cửa bên kia.
Cánh cửa mở rất dễ, không hề có mật mã hay gì cả, chỉ mở chốt là đã có thể mở ra.
Cho đến khi đóng cửa lại, tôi mới phát hiện ra lưng mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Ran sao vậy?" Cherry bỗng lay vai tôi, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Có chút tự trách bản thân suy nghĩ nhiều, tôi vừa định nói không sao. Thì bất thình lình trong cánh cửa phát ra những âm thanh "thùng thùng" khiến chúng tôi giật nảy mình lùi về sau mấy bước.
Lần này thì không riêng gì tôi, Cherry bên cạnh cũng khiếp vía kêu lên.
Không thể ở đây lâu, tôi kéo Cherry chạy một mạch lên bậc thang phía trước.
Bậc thang được nối liền theo đường xoắn ốc đi lên. Cứ chạy theo đà này, dựa vào lý thuyết mà nói chúng tôi có thể đi lên đến mặt đất nhìn mặt trời được rồi. Nhưng dường như ông trời không muốn gặp chúng tôi, phía trước vẫn âm u ngột ngạt như thế.
Cứ đi tiếp như vậy, cho tới khi chúng tôi sắp bị mệt mỏi làm nản chí, thì một tiếng la quen thuộc vang lên không xa phía trước.
Hai mặt nhìn nhau, tôi và Cherry lần nữa tăng nhanh bước chân, nhưng vẫn rất cẩn thận. Tuy không có trở ngại, nhưng cầu thang này có vẻ đã được xây rất lâu, phủ đầy rêu xanh, nếu không để ý sẽ rất dễ trượt chân.
Phía cuối hành lang, lại xuất hiện thêm một cánh cửa. Không có mật mã, đơn thuần chỉ là một cánh cửa bằng đá.
Hai tay vẫn nắm chặt song kiếm, không cần nhìn cũng biết đoản kiếm phẩm lục cấp không thể chống đỡ trước nhiệm vụ cấp cao. Nghĩ vậy, tôi lại quay sang vô ý dùng giọng điệu hỏi thăm Cherry:
- Súng của Cherry còn chống được không?
- Yên tâm, không dễ hỏng được đâu, vẫn còn thừa sức.
Nghe chừng cũng là phẩm cấp cao, mỗi người có lá bài của mình. Tôi không tính dò hỏi quá sâu.
Cẩn thận tìm thấy cục đá nhô lên giống như nút xoay, mò mẫm không bao lâu cánh cửa liền mở ra.
Chưa kịp cảm thán không gian đồ sộ, một màn đập vào mắt khiến tôi đứng sững lại.
"Cái quỷ gì thế này, Tina!" Câu đầu thốt lên trong kinh ngạc, khi nhìn thấy người liền theo phản xạ kêu lên, chân đã muốn chạy tới.
"Đợi đã Cherry." Tôi đứng ngay đầu, thấy vậy liền đưa tay ngăn cản, kịp thời kéo cô nhóc lại.
Sở dĩ muốn giữ Cherry lại, không bừa bãi chạy tới, là bởi vì một màn trước mắt khiến tôi quá mức kinh diễm.
Không gian rất rộng, có thể so sánh với hội trường trong trường học. Bao quanh chính là các cửa ra vào, được xếp đồng đều. Cánh cửa chúng tôi bước vào chính là một trong số đó.
Dưới đất có các khe rãnh sâu thẳng tắp nối với nhau, hình thành một trận pháp nào đấy. Mỗi giao điểm của khe rãnh chính là một ngọn nến đang thắp sáng.
Chính giữa là Tina đang nằm trói ở đó cùng một quyển sách đang trôi lơ lửng.
Khó khăn chính là, ngay cách chúng tôi hai bước chân, chính là lớp bùn lầy được bao xung quanh. Ghê người hơn lại chính là vô số cánh tay vươn lên từ lớp bùn đó, khiến tôi chợt nhớ rừng cây quỷ quái rợn người lúc trước.
"Nếu nhảy qua không biết có bị túm lấy kéo xuống không?" Tôi có chút kiêng kị với lớp bùn này.
"Ưm ưm..." Tina hiển nhiên đã nhìn thấy chúng tôi, miệng bị bịt kín cố sức phát ra âm thanh, liên tục lắc đầu.
"Tina đợi một chút, tỷ và Cherry sẽ tới ngay." Tôi lên tiếng an ủi Tina ở phía trước.
Vừa dứt lời, Cherry liền "A" lên một tiếng như chợt nhớ ra, đưa tay làm thao tác lên không trung. Ngay lập tức một đôi giày thể thao màu trắng có gắn đôi cánh hiện ngay trên tay cô nhóc.
"Giày Hermes." Cherry lè lưỡi tinh nghịch, sau đó đeo vào chân, hoạt động một chút cho thích ứng. Liền không nói không rằng nhảy qua.
Có phụ trợ của đôi giày có thể nhảy rất cao, thậm chí có thể bay lượn một khoảng cách nhất định. Tôi có chút hâm mộ nghĩ, không biết Cherry gặp được kì ngộ gì.
Tránh thoát lớp bùn lầy, bay thẳng tới chỗ Tina. Vừa đáp đất là Cherry tháo giày rồi nói thầm gì với nó, sau đó đôi giày tự động liền bay tới chỗ tôi.
"Thật là đôi giày thông minh." Tôi không khỏi cảm thán nghĩ, không chậm trễ liền đeo vào.
Đi tới bên cạnh Tina, lúc đó Cherry đã cởi trói cho cô nàng. Vừa mới được tự do, Tina liền luống cuống khẩn trương kéo chúng tôi:
- Chúng ta mau chạy đi. Chỗ này là chỗ của Quỷ Thư, nó sắp về rồi!
- Nó? Tina, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tôi không khỏi thắc mắc, một đường tới đây chẳng phải là để đánh bại Quỷ Thư rồi hoàn thành nhiệm vụ sao? Nếu đã tới rồi tại sao còn chạy?
Tina tựa như hiểu ý tứ của tôi, ấp úng một hồi rồi mới lúng túng nói: "Là do muội căng thẳng quá, xin lỗi tỷ. Thời điểm mới vào muội bị truyền tống thẳng vào đây, chỗ này là sào huyệt của Quỷ Thư. Những đám dơi giống như là quân của Nó, không biết hít phải cái gì mà toàn thân muội mềm nhũn, mặc chúng khiêng rồi trói muội ở đây. Trận thế này rõ ràng là muốn hiến tế muội là thức ăn cho Quỷ Thư. Khi nến chuyển thành màu xanh cũng là lúc nó xuất hiện." Càng nói Tina càng run rẩy, sau cùng là hoảng hốt ngồi xuống.
Tôi liếc nhìn Tina một lần, cẩn thận nghe lời cô nói. Tuy có vài chỗ khả nghi, nhưng bây giờ tôi không muốn tra hỏi kĩ càng. Hiện tại nên cùng nhau hợp sức đối phó mới phải.
"Nó đến rồi." Cherry vẫn luôn quan sát xung quanh, vừa nghe Tina nói vừa cẩn thận đề phòng. Khi toàn bộ lửa màu đỏ cam trên nến biến thành xanh yêu dị, cô nhóc liền kịp thời lên tiếng nhắc nhở.
Cùng lúc đó, một âm thanh âm u truyền đến khắp các lối vào rọi tới, những cánh tay dưới lớp bùn như được kéo dài ra rồi hội tụ bao tròn vào một điểm. Sau đó một chiếc quan tài dựng đứng vô thanh vô tức trên đỉnh đầu hạ xuống mặt đất, tạo nên âm vang chấn động.