Đức Hạo dẫn quân đi theo đường cái quan, đến trước một bờ sông thì dừng lại.
- Phó tướng Hoàng, ông từng dẫn quân Nam chinh, có biết con sông này là gì không?
Tả phó tướng Hoàng nhìn con sông cuồn cuộn chảy trước mặt, cúi mặt lắc đầu:
- Hoàng tử, để người thất vọng rồi! Lần cuối lão thần dẫn quân cũng là ba mươi mấy năm trước, bây giờ đã già, đầu óc tự nhiên cũng không còn minh mẫn nữa thế nên cũng không nhớ nổi đây là sông nào.
- Ba mươi mấy năm rồi sao? Sao ta nghe nước ta với Ô Lạp như nước với lửa, vậy mà có khoảng ba mươi mấy năm ổn định như này, thật hiếm thấy!
- Hoàng tử, người còn trẻ, lại ở trong chùa từ nhỏ nên không rõ, suốt ba mươi mấy năm nay là giặc Ô Lạp liên tục vào đánh phá nước ta. Còn cái thời mà hoàng tử nhắc đến đã qua lâu lắm rồi. Hoàng tử chắc vẫn chưa quên những xóm làng xơ xác dọc đường tiến quân chứ?
Đức Hạo mặt trở nên buồn, gật đầu nói:
- Ta nhớ! Phó tướng, phiền ông truyền lệnh ta toàn quân hạ trại!
Trong trướng Đại tướng quân, Đức Hạo ngồi nhìn tờ bản đồ đã cũ do lão tướng Hoàng đưa cho, lại tham khảo thêm thông tin trong sách.
"Dòng sông mà mình hỏi hồi chiều chính là con sông này, Cát An Hà. Trong sách cũng không ghi chép gì nhiều về dòng sông này, về đại khái thì dòng sông này là biên giới giữa nước mình và nước Ô Lạp, rộng trong khoảng từ hai mươi đến hai mươi tư trượng"
Đọc đến đây, Đức Hạo gấp sách lại, khuôn mặt trở nên trầm ngâm, vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc mà đã ra đến bờ sông.
"Quy đổi theo đơn vị đo hiện đại thì dòng sông này rộng khoảng 80 đến 96 mét. Theo mình thấy, thì dọc sông không có cầu, cũng không có thuyền để qua bờ bên kia"
Một tên lính tuần vừa thấy bóng người đi ra, liền vỗ tên đi bên cạnh, chỉ theo hướng bóng người đang đi nói:
- Cải, mi trông ai trông như hoàng tử!
- Hoàng tử chứ còn ai nữa! Mau đi theo!
Cả hai vậy rồi theo sau Đức Hạo, nhưng chỉ đi cách xa một đoạn.
"Bắc cầu liệu có được không nhỉ?"
Đức Hạo tự hỏi chính mình rồi tự trả lời:
"Không được, bây giờ đã vào mùa mưa rồi, việc bắc cầu rất nguy hiểm. Mình nhớ không lầm thì phó tướng Hoàng từng bảo là phụ hoàng đã bãi bỏ thủy quân từ nhiều năm trước nên không còn thuyền quân rồi. Nếu giờ mà đóng thì chưa biết đến bao giờ mới xong. Chẳng lẽ giờ lại bơi qua sông? Cũng không được, sông vừa rộng vừa sâu, bơi qua là một việc bất khả thi. Ôi, chẳng lẽ ta phải chịu chết à?"
Hạo than thở với dòng sông, lại đi dọc lên phía thượng nguồn, bỗng dừng lại trước một bụi cây lớn.
- Cải! Ngô! Mau lại đây!
Hai tên lính đi phía sau nghe Đức Hạo gọi tên, trong lòng trở nên sung sướng nhìn nhau: "Vậy mà hoàng tử biết tụi mình đi theo, lại còn nhớ tên tụi mình nữa chứ"
Cải đứng cách Đức Hạo hơn chục bước chân, cất tiếng hỏi:
- Hoàng tử cho gọi tụi con là có việc gì căn dặn?
- Hai ngươi xem ta tìm được gì này!
Đức Hạo chỉ vào bụi cây trước mặt, hớn hở nói. Cải giơ đuốc về phía bụi cây Hạo chỉ, vừa nhìn thấy cả hai đồng thanh thốt lên:
- Là tre! Không, không phải, cây này giống tre nhưng không phải tre.
- Đúng, cây này họ tre, còn là cây gì thì ta cũng không biết! Hai ngươi quay về gọi người lên chặt hết mấy cây to, già đem về. Mai ta chỉ cách làm bè qua sông!
- Bè? Bè là gì vậy hoàng tử?
Ngô ngạc nhiên hỏi, Cải kéo áo bạn đi:
- Chúng ta là ai mà có quyền hoài nghi hoàng tử chứ?
Trời chưa hửng, lão Hoàng đã dậy bước ra sân tập võ. Lão tưởng mình là dậy sớm nhất rồi cho tới khi thấy đám lính đang ngồi quây tròn quanh thập tứ hoàng tử. Tính tò mò trỗi dậy thôi thúc lão đi ra xem.
- Phó tướng Hoàng dậy rồi à?
Đức Hạo ngẩng đầu nhìn người vừa đi tới hỏi, lại cúi xuống chỉ tiếp cho đám lính:
- Sau đó cứ làm như thế này... thế này.... Nhớ cả rồi chứ?
Đám lính đồng thanh đáp:
- Rõ rồi!
- Vậy các ngươi chia việc làm đi! Xong sớm qua sông sớm.
Đức Hạo nói rồi đứng lên, chìa tay chỉ vào trướng lớn ở giữa:
- Phó tướng Hoàng, chúng ta vào trong bàn định kế sách!
Đợi hoàng tử đi qua, lão Hoàng mới bước theo.
- Phó tướng Phạm, ông dậy rồi thì cùng vào trong nào!
Vừa thấy Phạm Văn Đăng mắt nhắm mắt mở bước chân ra khỏi trướng của mình, Đức Hạo đã cất tiếng gọi. Tuy ngạc nhiên nhưng Phạm cũng nhanh chóng vào trong trướng bàn việc
Châm trà cho hai phó tướng trước rồi mới châm cho mình, Đức Hạo chỉ vào con đường nhỏ trên sa bàn nói:
- Ý của ta là như thế này, khi qua sông rồi thì chúng ta chia đều thành ba đoạn, ta đi đầu, phó tướng Phạm dẫn quân đi ở giữa, còn phó tướng Hoàng đi ở cuối. Hai phó tướng thấy thế nào?
Lão Hoàng nhìn chén trà trong tay, xoay xoay nhẹ, thầm nghĩ: "Không gọi tên của kẻ dưới hơn tuổi mình, lại tự tay châm trà cho ta, trong cả triều đình có lẽ chỉ có hoàng tử đây thôi! Hoàng tử đối với ta tốt như vậy, dù có vào sinh ra tử cũng phải báo đáp cho tốt mới được"
Thấy lão Hoàng trầm ngâm không nói, Phạm Văn Đăng cất tiếng nói trước:
- Không được! Hoàng tử thân phận cao quý, nếu chẳng may có mệnh hệ gì, chúng thần biết ăn nói sao với hoàng thượng!
- Phó tướng Hoàng, ông nghĩ sao?
- Phạm công công nói chí phải! Tốt hơn hết vẫn là để thần hoặc Phạm công công dẫn quân tiên phong cho.
Khoé miệng Đức Hạo nhếch lên, nhưng vẫn cố khước từ đề nghị của hai người kia:
- Nỗi lo của hai người, ta hiểu. Nhưng nếu ta không đích thân dẫn quân đi đầu, sẽ càng có nhiều kẻ nghi ngờ ta hơn!