Cơn mưa lớn lúc sáng sớm đã biến phòng piano thành một đống bừa bộn.
Sau khi Lương Phong tắm xong, cô mặc một chiếc váy đen.
Lúc đi về phòng ngủ, cô phát hiện Thẩm Di Châu lại ra sân ngồi.
Sắc trời mờ mịt, bởi vì cơn mưa phùn kéo dài mà mọi thứ đều trở nên không rõ ràng.
Giống như khi tỉnh mộng thì sẽ không nhớ rõ gì cả, bên tai cũng chẳng còn tiếng gì nữa.
Lương Phong đứng trong phòng ngủ nhìn anh rất lâu.
Sợ hãi, áy náy, đau đầu, không biết làm gì, cuối cùng ánh mắt cô nhìn vào không trung rất lâu thì mới bình tĩnh trở lại được.
Cô biết rõ vì sao mình lại đến đây, cho nên cô cũng sẽ không mắc phải sai lầm giống như tối hôm qua nữa.
Khóe môi khó khăn lắm mới cong lên được một nụ cười tự giễu, Lương Phong hít sâu một hơi rồi xoay người đi ra sân vườn.
Đẩy cánh cửa gỗ ra, bầu không khí ẩm ướt bỗng chốc cuốn lấy người cô.
Những hạt mưa lạnh rơi trên đôi má và tay chân đang lộ ra ngoài của cô, mang lại cảm giác dịu mát nhẹ nhàng.
Hai chân giẫm lên sân cỏ mềm mại, Lương Phong đi đến bên cạnh Thẩm Di Châu, sau đó cô ngồi xuống.
Cô rút ra một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá của anh, sau đó yên tĩnh châm lửa.
Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn cô, nhìn thấy cô đang nhìn anh rồi im lặng cười, sau đó cô đứng dậy đi đến một cái ghế khác.
Hạt mưa vẫn còn đang rơi xuống mặt đất.
Rồi theo cơn gió nhẹ nhàng bay lên đến trên người bọn họ, sau đó gom lại và tụ thành những giọt nước trong suốt rơi xuống bãi cỏ xanh thẫm.
Không ai nói gì.
Lương Phong hít một hơi thuốc lá, cô nhớ đến từ rất lâu trước kia, anh có đưa cô một chiếc bật lửa.
Sau đó anh lại đưa cô rất nhiều thứ, nhưng đa phần cô đều mang đi bán. Những thứ còn lại, cô cũng không thể nhớ rõ từng cái được.
Cô chỉ nhớ, bữa tiệc hôm đó cô muốn chạy trốn nên mới lấy cớ là đi hút thuốc rồi dùng chiếc bật lửa anh đưa.
Thẩm Di Châu chưa từng khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Từ ngày đầu tiên cô cũng biết.
Biết anh ghét nhất là những người điên cuồng, biết anh hiểu nhất là tô son trát phấn che đi khuyết điểm.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến vì sao bỗng nhiên anh lại kêu cô đi ra ngoài. Là vì sở thích xấu xa của anh hay là vì muốn lợi dụng cô đây? Lương Phong cũng chẳng thèm quan tâm.
Cô biết trái tim anh chỉ đặt ở trên người Triệu Khinh Hòa, chỉ cần Triệu Khinh Hòa trở về thì anh đương nhiên sẽ trở về.
Giờ phút này Lương Phong bỗng nhớ đến một câu chuyện rất lâu trước kia.
Khi đó cô từng tham gia buổi hội thảo du học do bạn trai cũ của Triệu Khinh Hòa tổ chức, lúc đó Triệu Khinh Hòa nói với cô rằng sau khi buổi hội thảo kết thúc thì cô ấy phải về London.
Rồi sau đó không lâu, cô từ buổi “Mò trăng đáy biển” kia giành được sự xem trọng của Thẩm Di Châu, nhưng ngay sau đó anh cũng đi London có việc.
Khi đó cô không biết, cũng chẳng thèm để ý Thẩm Di Châu đi London làm gì, nhưng bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy, có lẽ con người Thẩm Di Châu không phải bạc tình, mà là tình trường còn rất đáng sợ.
Lương Phong khẽ nhắm mắt lại, cô phát hiện trên mặt mình được bao trùm bởi hơi nước mịn.
Những cảm xúc lạnh như băng đó đã giữ lấy chút lý trí còn sót lại của cô, cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay cũng chính là điều cô mong muốn nhất.
Lương Phong cầm điếu thuốc trong tay, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xăm.
Giọng cô nhẹ nhàng như những hạt mưa rơi, từ từ hòa hợp rồi đến bên cạnh Thẩm Di Châu:
“Thật ra thì em đã xem xong quyển sách kia rồi.”
Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn cô.
Trong sắc trời tối tăm, quần áo của anh đã ướt hơn nửa rồi.
Dưới mi mắt cong vút là đôi mắt đen nhánh không thấy rõ.
Giống như là ban đêm nhưng lại không có ánh trăng sáng, miệng giếng yên tĩnh không một tiếng động.
Nhìn thẳng vào cô.
Nhìn thấy trên đầu vai vừa gầy vừa nhỏ của cô thỉnh thoảng có vài hạt nước mưa rơi xuống, nhìn thấy mái tóc đen nhánh ẩm ướt dán sát vào gò má cô.
Nhìn thấy trên đôi môi tái nhợt của cô có vài hạt nước mưa, cũng nhìn thấy hôm nay cô sẽ không nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô giống như muốn dứt khoát cắt đứt, lại còn rất thản nhiên.
Ánh mắt Thẩm Di Châu dần lạnh xuống, nhưng giọng nói vẫn dửng dưng: “Kết cục là gì?”
Tay của Lương Phong nhẹ nhàng vuốt nước trên lông mi xuống, cô nhỏ giọng nói: “Anh biết không? Mùa thu cũng không phải là vì mùa hè kết thúc nên mới đến. Trong sách nói: “Mùa hè chứa đựng cả mùa thu.” Cho nên một năm bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông, không phải vạn vật bắt đầu yếu đi từ mùa thu, mà là đã bắt đầu từ mùa hè rồi.”
“Mùa hè đến, họ cùng trải qua khoảng thời gian khó quên ở Karuizawa. Sau đó thẳng thắn với người nhà, rồi có được tự do lần nữa. Anh nói rằng thẳng thắn thì mới được tha thứ.” Lương Phong nhẹ nhàng ngừng lại, vào giờ phút này, trong lòng cô không còn nôn nóng nữa, mà cô chỉ còn biết dùng chút bản năng cuối cùng của mình để nói tiếp: “Vốn dĩ em cũng nghĩ sau khi lấy lại được tự do thì câu chuyện sẽ là kết thúc tốt đẹp, nhưng mà phản bội khiến người thân đau khổ, sự thật xấu xí bị lộ ra, bạn bè xem thường, người thân chửi rủa, chỉ thế thôi nhưng cũng có thể đè chết cọng rơm cuối cùng của bọn họ… Thẳng thắn có thể được tha thứ sao? Nhưng nếu ngay từ khi bắt đầu câu chuyện đã là sai lầm thì sao?”
Nước mưa chảy xuống mặt Lương Phong, ngón tay cô khẽ run rẩy đưa điếu thuốc lên miệng.
Đôi mắt cô nhắm chặt lại để ổn định lại cảm xúc của chính mình.
Ngón tay nắm điếu thuốc trở nên tái nhợt, cô như vừa mới từ trạng thái chết chìm trở lại, sau đó thở dài một hơi.
Giống như làn khói trắng bay lơ lửng kia.
“Nếu như bắt đầu câu chuyện đã là một sai lầm, thì kết thúc chắc chắn sẽ vỡ tan vỡ nát. Xuân, hạ, thu, đông, khi vượt qua được mùa hè cháy bỏng nhất thì sau này cũng chỉ có thể đi về phía mùa thu hoặc chết.”
Lương Phong không kể rõ kết cục câu chuyện ra, cô chỉ nhìn về phía phương xa kia rất lâu, sau đó cô nhớ lại cảnh tượng Cửu Mộc và Lẫm Tử đi đến Karuizawa lần thứ hai vào mùa thu.
Mùa mưa đến đúng lúc tình yêu đạt đến đỉnh điểm, rồi sau đó quyết định thẳng thắn với người nhà để đổi lấy tự do.
Nhưng lúc mùa thu đến, lại hẹn nhau đến Karuizawa lần nữa để tự sát.
Thẳng thắn có thể nhận được sự tha thứ à?
Lương Phong đã hỏi rất nhiều lần rồi.
Dù sao thì Cửu Mộc và Lẫm Tử là yêu nhau.
Mà hai người thì sao?
Bọn họ có gì?
Bọn họ chẳng có gì cả.
Thẩm Di Châu không có lý do gì để nhân từ với cô. Thẳng thắn mà nói thì cô và anh chẳng có gì cả, họ đều thất bại thảm hại khiến mặt đất bừa bộn.
Nếu không thì cứ cho mọi thứ dừng lại ở mùa hè đẹp đẽ nhất này đi. Như vậy đối với cô mà nói thì đó chính là kết thúc tốt nhất rồi. Không cần phải đối diện với sự thật, cũng không cần phải xảy ra những trận cãi vã điên cuồng.
Ngày hôm qua hai người vẫn còn có thể khảm sâu vào thân thể nhau như thế, giống như chưa từng có thứ gì ngăn cách, như chưa từng có sự chia tay nào.
Vậy thì bây giờ hãy để mọi chuyện được kết thúc đi, cũng không cần thật sự phải chờ đến mùa đông nữa.
Lương Phong khẽ cười, tiếng cười đứt quãng khiến cô lần nữa rơi vào trạng thái chết đi sống lại.
Cô đưa mắt nhìn về phía Thẩm Di Châu.
Mi mắt anh hơi rũ xuống, trong màn mưa, từ đầu đến cuối anh đều im lặng nhìn cô.
Khiến cô nhớ đến rất nhiều lần, cô từ trong đám người vội vàng nhìn thấy anh.
Anh thờ ơ và nhẹ nhàng mỉm cười.
Một người đàn ông như vậy đang lơ lửng trên bầu trời, lơ lửng ngoài màn pháo hoa của thế giới này.
Khi cô nhìn sang, anh sẽ thường xuyên cụp đôi mắt xuống, khiến tim cô đập vào khoảng trống.
Cũng giống như bây giờ.
Lương Phong không có cách nào, cô cũng không thể phủ nhận được rằng, cho dù vào giờ phút này, ở ngay tại đây, chính cô cũng không kìm được mà khẽ nín thở.
Rồi sau đó, cô nhìn thấy khóe miệng của anh khẽ cong lên.
Lần cuối cùng này, cô muốn để anh mãi mãi nhớ đến dáng vẻ hạnh phúc của cô, ít nhất là như vậy.
“Thẩm Di Châu.” Cô nhỏ giọng gọi tên anh.
Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn cô.
Lương Phong mím môi, từ từ nói: “Em định đến London học.” Cô nhìn anh rồi cười và nói: “Cảm ơn anh.”
Điếu thuốc trong tay Thẩm Di Châu cuối cùng bị ẩm ướt mà gãy thành hai mảnh rồi lặng lẽ rơi xuống đất. Giọng nói của anh cũng trở nên xa xăm và lạnh lùng vì ẩm ướt. Nhưng trên mặt vẫn là nụ cười khẽ, anh nói:
“Chúc mừng em.”
Lương Phong cũng cười: “Cảm ơn.”
Sau đó cô đứng lên, đi về phía trước hai bước.
Cả người ướt đẫm nước mưa, cô nhắm mắt lại và cảm thấy như mình đã rơi xuống hoàn toàn.
Giấc mộng ngày hôm đó, cô biến thành một con thiêu thân, khinh khí thì ngày càng to hơn.
Sau đó cuối cùng cũng rơi xuống vào ngày hôm nay.
Mưa đang rơi xuống như thác đổ, rơi xuống trong bùn đất màu đen.
Lương Phong mở hai mắt ra, cô nhìn Thẩm Di Châu rồi nói: “Thế em đi trước đây.”
Thẩm Di Châu cũng đứng lên, khẽ cười nói: “Được, anh đưa em đi.”
Lương Phong xoay người lại, rồi từ từ đi vào phòng khách.
Cô nghe thấy tiếng trầm thấp của anh, đó là tiếng bước chân không rõ ràng.
Trước đó cô nghĩ là, yêu và chết là hai phía đối lập. Bởi vì tình yêu lớn lao mà cứu một đứa bé bị đuối nước ở bên đường, bởi vì chút tình yêu nên đã giúp người thân đang bị bệnh tật vượt qua được giai đoạn khó khăn.
Yêu và chết.
Mà hôm nay Lương Phong cảm nhận được rất rõ ràng, yêu và chết có lúc cũng là tác thành cho nhau.
Bởi vì tình yêu quá nặng nề nên không cách nào kiềm chế được, bởi vì biết rõ nếu cứ thế tiến về phía trước thì chắc chắn sẽ thất bại, cho nên lựa chọn chết ở mùa hè này để cầu xin phần tình yêu vĩnh cửu sẽ mãi bị niêm phong trong mùa mãnh liệt nhất này.
Niêm phong ở mùa hè lúc chúng ta cùng nhìn nhau và nói ra từ yêu, niêm phong ở mùa hè trong khoảnh khắc mà chúng ta có thể yên tĩnh ngồi bên nhau và nói chuyện.
Tình yêu tác thành cho cái chết.
Nước mưa lạnh như băng xối ướt khuôn mặt của Lương Phong, nhưng cô không hề né tránh.
Ánh mắt khẽ nheo lại, cô không phân biệt rõ được đây là nước mắt hay là nước mưa nữa rồi.
Nhưng mà cô cũng cảm nhận được một loại thoải mái cực kỳ.
Sẽ không tệ hơn nữa, bọn họ đến đây là vừa vặn đúng lúc.
Đây là kết cục tốt nhất cho Thẩm Di Châu và Lương Phong, được “Chết” ở mùa hè nồng nhiệt nhất.
Từ nay về sau sẽ không có lúc nào tốt hơn bây giờ nữa.
Sẽ không trải qua mùa thu xào xạc, cũng không trải qua mùa đông giá rét.