Mong Người Một Đời Vui Vẻ

Chương 5





Hắn không nói thêm, qua một lúc mới hỏi: "Tiểu thư vẫn chưa ăn uống được à?"

"Đã khá hơn, hôm nay đã dùng được một bát cháo."

"Ăn ít quá." Hắn cau mày. "Phải nói với mẫu thân, không thể ép muội ấy học hành quá sức."

Dường như hắn chẳng còn gì để nói, nhưng cũng không chịu đi, cứ đứng mãi.

Ta đành đứng chờ, đổi chân liên tục. Một lúc sau, hắn đột nhiên nói: "Ta sắp thành thân rồi."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thốt lên: "A?"

Hắn đứng ngược sáng, ta không nhìn rõ mặt hắn. Một lúc sau, hắn nói: "Sau này sẽ bận rộn hơn. Ngươi có điều gì muốn làm không?"

Ta ngay lập tức nhớ tới điều tiểu thư hay nhắc. Không bỏ lỡ cơ hội, ta vội đáp:

"Tiểu thư muốn đi dâng hương ở chùa Hương Tích vào ngày rằm. Được không ạ?"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hắn nói: "Được."

Tiểu thư vui vẻ hơn ta tưởng.

Nàng xoay một vòng, rồi bảo ta đóng cửa, cho tất cả nha hoàn khác lui ra, chỉ giữ mình ta lại để cùng nàng chọn y phục.

Trời cuối xuân ấm áp, kiểu dáng trang phục cũng trở nên nhẹ nhàng, tươi sáng hơn.

Nàng thay hết bộ này đến bộ khác, cuối cùng lại đưa cho ta hai chiếc áo màu sắc thanh nhã.

"A Lê, ngươi mặc cái này chắc chắn sẽ rất đẹp."

Nàng còn thoa một chút son lên má ta, nâng mặt ta lên nhìn, cười bảo: "A Lê, ngươi xem, thật hợp với ngươi."

Hành trình nhanh chóng được sắp xếp xong. Vì quãng đường không xa, chúng ta dự tính đi về trong ngày nên chỉ mang theo một tùy tùng.

Tiểu thư bảo muốn lễ Phật, dặn ta chờ ngoài cửa.

Một tiểu ni cô ôm mấy cuốn sách kinh đi ngang qua, làm rơi một cuốn, gió lật tung từng trang giấy.

Bất chợt, trong lòng ta chấn động.

Ta nhớ ra những chữ trên con diều ngày trước.

Ta không biết chữ, nhưng ta nhận ra dáng vẻ của những chữ ấy, những nét ký tên đó, ta đã từng nhìn thấy trước đây.

Ở trên những cuốn thoại bản trong quán trà, trên những dải lụa cầu phúc ở chùa lần trước, trên những câu thơ khắc trên lá trúc trong tiết Thượng Tị.

Và lần đầu tiên ta thấy chúng là vào Tết Nguyên Tiêu năm tiểu thư mười bốn tuổi.

Đó là nét chữ mà người công tử hát tuồng nọ đã viết một câu đối dưới đèn lồng sau khi rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mong-nguoi-mot-doi-vui-ve/chuong-5.html.]

Ta bỗng dưng cảm thấy sợ hãi.

Đúng lúc ấy, thiếu Tướng quân tới, hỏi: "Tiểu thư đâu?"

Ta không dám quay đầu, phía sau im ắng đến lạ thường. Tiểu thư từng dặn, không được phép quấy rầy nếu chưa có lệnh.

Ta nói: "Tiểu thư bảo muốn dùng bữa chay, nhờ thiếu Tướng quân đến nói với trụ trì một tiếng."

Thiếu tướng quân nhìn ta chằm chằm.

Ta bối rối, vội nói thêm: "Nô tỳ không biết đường… Lần trước nô tỳ đi lạc, có người tới bắt chuyện với nô tỳ, nô tỳ sợ. Thiếu Tướng quân có thể đi cùng nô tỳ được không?"

Thiếu tướng quân để tùy tùng đứng gác ngoài cửa, còn mình thì dẫn ta đi.

Suốt đường đi, lòng ta rối như tơ vò.

Hắn hỏi: "Ở cùng ta, ngươi lo lắng lắm sao?"

Ta vội lau mồ hôi, lắc đầu: "Không có, không có mà."

Phía trước, có một nam tử trắng trẻo, khôi ngô đang đứng đợi ai đó, hắn cúi chào thiếu Tướng quân rất nhã nhặn, rồi mỉm cười gật đầu với ta.

Đi ngang qua hắn, thiếu Tướng quân nhíu mày, hạ giọng nhắc nhở:

"Gã lãng tử này là một kép hát nổi tiếng trong các gánh hát phong nguyệt ở Biện Kinh.”

“Vốn xuất thân danh môn, nhưng học hành không thành, buông thả bản thân, thích nhất là chạy theo các gánh hát."

"Loại người như vậy tự cho mình phong lưu, bản tính phóng túng, dù có chút tiền bạc cũng tiêu xài sạch sẽ. "Vật hợp theo loài, người phân theo nhóm," đừng qua lại nhiều với hắn."

"Biết rồi." Ta không nhịn được quay đầu lại. Người này ta đã gặp qua, người đi cùng hắn có mối quan hệ rất thân thiết với tiểu thư.

Trên đường về sau khi lễ Phật xong, tiểu thư không nói một lời, dường như nàng đã mệt lả, cứ nhắm mắt suốt.

Mấy ngày sau, nàng thường xuyên thất thần. Đến một đêm nọ, nàng đột nhiên hỏi ta: "Ngươi có người nào trong lòng mà muốn gả cho hắn không?"

Nha hoàn trong phủ gả chồng, thường là đều do chủ nhân định đoạt. Còn các tiểu thư và công tử, chuyện hôn sự của họ càng do trưởng bối quyết định, chẳng bao giờ đến lượt tự mình hỏi han.

Tiểu thư nói: "Khi ta còn ở đây, ta có thể giúp ngươi gả cho người ngươi muốn. Dù là hộ vệ nào, con trai của quản gia, hay một gia đình tử tế mà ngươi để ý, ta đều có thể lo liệu."

Ta hỏi nàng: "Cái gì gọi là "khi người còn ở đây"?"

Tiểu thư không trả lời, chỉ im lặng.

Ta liền nói: "Nếu người định đi đâu, nhất định phải đưa nô tỳ theo. Người bó chân, đi lại không tiện, người cũng chẳng thể làm việc nặng, không có nô tỳ thì phải làm sao?"

Tiểu thư cười nhẹ, bảo: "Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không có ý gì đâu."

Ba tháng sau, thiếu Tướng quân thành thân, đêm đó cả phủ náo nhiệt vô cùng.