Ta không dám quay đầu, phía sau im ắng đến lạ thường. Tiểu thư từng dặn, không được phép quấy rầy nếu chưa có lệnh.
Ta nói: "Tiểu thư bảo muốn dùng bữa chay, nhờ thiếu Tướng quân đến nói với trụ trì một tiếng."
Thiếu tướng quân nhìn ta chằm chằm.
Ta bối rối, vội nói thêm: "Nô tỳ không biết đường… Lần trước nô tỳ đi lạc, có người tới bắt chuyện với nô tỳ, nô tỳ sợ. Thiếu Tướng quân có thể đi cùng nô tỳ được không?"
Thiếu tướng quân để tùy tùng đứng gác ngoài cửa, còn mình thì dẫn ta đi.
Suốt đường đi, lòng ta rối như tơ vò.
Hắn hỏi: "Ở cùng ta, ngươi lo lắng lắm sao?"
Ta vội lau mồ hôi, lắc đầu: "Không có, không có mà."
Phía trước, có một nam tử trắng trẻo, khôi ngô đang đứng đợi ai đó, hắn cúi chào thiếu Tướng quân rất nhã nhặn, rồi mỉm cười gật đầu với ta.
Đi ngang qua hắn, thiếu Tướng quân nhíu mày, hạ giọng nhắc nhở:
"Gã lãng tử này là một kép hát nổi tiếng trong các gánh hát phong nguyệt ở Biện Kinh.”
“Vốn xuất thân danh môn, nhưng học hành không thành, buông thả bản thân, thích nhất là chạy theo các gánh hát."
"Loại người như vậy tự cho mình phong lưu, bản tính phóng túng, dù có chút tiền bạc cũng tiêu xài sạch sẽ. "Vật hợp theo loài, người phân theo nhóm," đừng qua lại nhiều với hắn."
"Biết rồi." Ta không nhịn được quay đầu lại. Người này ta đã gặp qua, người đi cùng hắn có mối quan hệ rất thân thiết với tiểu thư.
Trên đường về sau khi lễ Phật xong, tiểu thư không nói một lời, dường như nàng đã mệt lả, cứ nhắm mắt suốt.
Mấy ngày sau, nàng thường xuyên thất thần. Đến một đêm nọ, nàng đột nhiên hỏi ta: "Ngươi có người nào trong lòng mà muốn gả cho hắn không?"
Nha hoàn trong phủ gả chồng, thường là đều do chủ nhân định đoạt. Còn các tiểu thư và công tử, chuyện hôn sự của họ càng do trưởng bối quyết định, chẳng bao giờ đến lượt tự mình hỏi han.
Tiểu thư nói: "Khi ta còn ở đây, ta có thể giúp ngươi gả cho người ngươi muốn. Dù là hộ vệ nào, con trai của quản gia, hay một gia đình tử tế mà ngươi để ý, ta đều có thể lo liệu."
Ta hỏi nàng: "Cái gì gọi là "khi người còn ở đây"?"
Tiểu thư không trả lời, chỉ im lặng.
Ta liền nói: "Nếu người định đi đâu, nhất định phải đưa nô tỳ theo. Người bó chân, đi lại không tiện, người cũng chẳng thể làm việc nặng, không có nô tỳ thì phải làm sao?"
Tiểu thư cười nhẹ, bảo: "Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không có ý gì đâu."
Ba tháng sau, thiếu Tướng quân thành thân, đêm đó cả phủ náo nhiệt vô cùng.