Những ngày sau đó, câu nói của gã điên trong lớp vẫn ám ảnh trong tâm trí Băng Tử Huyên. Mặc dù không bao giờ bận tâm đến những người xung quanh, nhưng lời nói của gã vẫn cứ vang lên như một lời nguyền rủa khó chịu. Hắn không thể nào quên được ánh mắt nghiêm túc và lạ lẫm của gã điên lúc đó, cũng như hình ảnh của nữ nhân xinh đẹp mà gã đã miêu tả – người mà theo lời gã, đang đứng phía sau hắn, vuốt ve mái tóc hắn trong giấc ngủ.
“Rốt cuộc chuyện này là sao?” – Hắn tự hỏi. "Nước sông không phạm nước giếng" – hắn và tên điên kia chẳng có xung đột gì, chẳng thù oán gì, vậy mà gã lại ẩn ý ám chỉ hắn sắp gặp họa, thậm chí là c·ái c·hết. Lẽ nào, đó chỉ là một trò đùa bệnh hoạn của kẻ điên kia? Nhưng nếu đúng là vậy, tại sao khi gã nói, hắn lại cảm thấy có gì đó chân thật, một cảm giác khó lý giải nổi?
Càng suy nghĩ, Băng Tử Huyên càng thấy lòng nặng trĩu. Nhất là khi hắn nhớ đến hình ảnh của người phụ nữ mà gã điên kia nhắc tới. Hắn đã từng mơ thấy một người như vậy – người phụ nữ xinh đẹp đến độ không ai có thể sánh bằng, tựa như một tiên tử trong thần thoại. Hình ảnh nàng hiện lên trong những giấc mơ của hắn, lúc ẩn lúc hiện, nhưng luôn rõ nét đến kỳ lạ. Mái tóc dài đen óng ả, đôi mắt dịu dàng mà sâu thẳm, tựa hồ chứa đựng cả một bầu trời bí ẩn. Nàng không bao giờ nói gì trong giấc mơ, chỉ im lặng nhìn hắn, với nụ cười mờ nhạt nhưng đầy ý nghĩa.
“Nếu là cùng một người, làm sao cậu ta biết được?” – Băng Tử Huyên bỗng thấy da gà nổi lên. Hắn đã từng không tin vào những điều hoang đường như ma quỷ, nhưng với những gì xảy ra gần đây, hắn không khỏi tự đặt câu hỏi. Có khi nào hắn đã bị ám, bị một linh hồn n·gười c·hết theo dõi? Một linh hồn nữ, đẹp đẽ và bí ẩn, nhưng mang theo c·ái c·hết?
"Không thể nào" – Băng Tử Huyên lắc đầu, cố gắng xua tan ý nghĩ hoang đường đó. Hắn không phải kẻ mê tín. Nếu có ma quỷ hay linh hồn nào ám theo hắn, thì chắc chắn cuộc đời hắn đã gặp nhiều hơn một linh hồn như vậy. Nhưng mà… cái cảm giác khi nghe gã điên kia nói, vẻ mặt của gã, và những câu nói ẩn ý như tiên tri – tất cả đều khiến hắn không thể hoàn toàn gạt bỏ. Có điều gì đó trong lời của gã, một phần nhỏ, nhưng lại đủ sức thuyết phục hắn rằng đó không chỉ là những lời vô nghĩa.
Tâm trí của hắn bắt đầu nửa tin nửa ngờ. Băng Tử Huyên tự nhủ rằng có lẽ mình đang suy nghĩ quá nhiều, nhưng dù có cố gắng thế nào, hắn cũng không thể xua đi cảm giác lo lắng này. Phải chăng, một sự kiện nào đó thật sự đang chờ đợi hắn ở phía trước – một biến cố mà hắn không thể tránh khỏi?
Suy nghĩ một hồi về những điều vừa qua, Băng Tử Huyên lặng lẽ đứng dậy khỏi ghế. Hôm nay là cuối tuần, lẽ ra hắn nên tận dụng thời gian để ôn tập cho kỳ thi đại học quan trọng sắp tới, giống như bao học sinh cuối cấp khác. Nhưng hắn chẳng bận tâm. Hắn biết mình không tệ trong học tập, thành tích có thể nói là trung bình khá, nhưng để thi đỗ vào một trường đại học tốt, điều đó vẫn còn quá xa vời. Sự cạnh tranh quá khốc liệt. Đại học, với người khác, là bước ngoặt quan trọng, quyết định tương lai. Nhưng đối với Băng Tử Huyên, đại học cũng chỉ là một bước đi bình thường trong cuộc sống – cuối cùng, tất cả cũng chỉ để kiếm tiền mà thôi. Hắn chưa bao giờ coi trọng điều đó, bởi hắn đã có cách của riêng mình để kiếm tiền.
Công việc mà hắn làm không hẳn là hợp pháp, thậm chí có phần "bất lương." Hắn biết điều đó, nhưng vẫn tiếp tục. Thực tế, số tiền hắn kiếm được qua những lần giao dịch và hoạt động mờ ám đã lên tới một con số khổng lồ – gần một tỷ USD. Trước đây, Băng Tử Huyên chỉ nghĩ rằng mình cần vài triệu để giải quyết những vấn đề cá nhân, nhưng số tiền đó cứ thế tăng dần mà chính hắn cũng không rõ từ lúc nào. Đối với nhiều người, đó là con số không tưởng, một giấc mơ xa vời, nhưng với hắn, đó chỉ là hệ quả của những kế hoạch trả thù được tính toán kỹ lưỡng.
Ban đầu, hắn kiếm tiền để trả thù, để đáp trả những kẻ đã dùng quyền lực và tiền bạc bức hại gia đình hắn. Ngày ấy, một gia đình nhỏ hạnh phúc với ba người đã bị phá hủy hoàn toàn. Hắn nhớ rất rõ cái ngày định mệnh ấy – khi mà mọi thứ sụp đổ trong nháy mắt. Cha hắn mất, mẹ hắn suy sụp, và hắn, khi đó chỉ là một đứa trẻ, phải đối diện với sự tàn khốc của xã hội. Những kẻ quyền lực đã đạp đổ cả gia đình hắn, khiến họ rơi vào cảnh t·ang t·hương và khổ cực.
Mỗi lần nghĩ về điều đó, lòng hắn lại như bị thiêu đốt, căm hận không thôi. Đó là lý do khiến hắn lao vào con đường đầy tội lỗi này – để có tiền, để có quyền lực, để có thể trả lại tất cả những gì mà những kẻ đó đã gây ra. Băng Tử Huyên đã từng nghĩ rằng chỉ cần có đủ vài triệu USD là đủ, nhưng đến giờ, số tiền trong tay hắn đã vượt qua tất cả mọi giới hạn mà hắn từng đặt ra.
Giờ đây, hắn kiếm tiền không còn vì thù hận nhiều như trước, mà là vì mẹ. Mẹ hắn đã chịu quá nhiều đau khổ, và Băng Tử Huyên lo sợ rằng nếu một ngày hắn không còn trên cõi đời này nữa, bà sẽ không có ai chăm sóc. Hắn muốn mẹ có thể sống một cuộc đời an yên, không phải lo lắng về tiền bạc, không phải gánh thêm bất cứ nỗi đau nào nữa. Tiền bẩn mà hắn kiếm được, dù nhiều đến mấy, cũng không thể mua được sự thanh thản trong lòng. Nhưng hắn biết rằng với số tiền đó, ít nhất hắn có thể phần nào đảm bảo cho mẹ một cuộc sống không còn thiếu thốn.
Băng Tử Huyên ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng hiện lên một tia mệt mỏi. Hắn không biết mình còn phải tiếp tục như thế này đến bao giờ, nhưng hắn biết một điều: con đường hắn chọn không có đường lui.
Băng Tử Huyên khẽ thở dài, đôi mắt u tối ánh lên một tia bình thản. Hắn đứng thẳng người, sửa lại trang phục cho chỉnh tề. Trên người hắn lúc này chỉ khoác một bộ đồ đơn giản—chiếc áo khoác nhẹ cùng quần jean sẫm màu—vừa đủ để thoải mái bước ra ngoài dạo chơi trong tiết trời cuối tuần mát mẻ.
Hắn bước ra khỏi nhà, đóng cánh cửa gỗ cũ kỹ phía sau, để lại không gian yên lặng phía sau lưng. Ngay khi đặt chân lên con đường quen thuộc trước cửa, cảm giác dễ chịu của bầu không khí trong lành tràn vào từng lỗ chân lông. Cơn gió nhẹ từ xa thổi đến, mang theo mùi hương thoang thoảng của cây cỏ và đất ẩm sau trận mưa đêm qua. Trời hôm nay trong xanh, vài cụm mây trắng bồng bềnh lơ lửng trên cao như những vệt mơ hồ của một bức tranh sơn dầu dịu dàng.
Băng Tử Huyên bước từng bước chậm rãi trên con đường lát đá mà hắn đã quá quen thuộc. Đây là con đường hắn đã đi biết bao lần suốt những năm qua, nhưng mỗi lần đều cảm thấy khác biệt. Hai hàng cây phong bên đường bắt đầu chuyển màu, lá đã dần ngả vàng, vài chiếc lá khô rơi rụng lả tả dưới chân, trải thảm vàng rực rỡ trên nền đất xám. Hắn nhấc chân, nhẹ nhàng dẫm lên vài chiếc lá, tiếng lá khô vỡ vụn nghe lạo xạo dưới chân, mang đến cảm giác bình yên đến lạ.
Băng Tử Huyên bước đi trên con đường tĩnh lặng, trong lòng dường như đã c·ách l·y hoàn toàn với thế giới xung quanh. Nhưng rồi, từ phía sau lưng hắn, một giọng nói quen thuộc vang lên, “Tử Huyên!” Giọng nói ấy trong trẻo nhưng mang theo chút do dự, giống như kẻ gọi không chắc liệu hắn có đáp lại hay không. Hắn dừng chân trong thoáng chốc, đôi vai khẽ giật lên, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía trước. Hắn đứng lại chỉ trong một giây ngắn ngủi rồi lại tiếp tục bước đi, đôi mắt lơ đãng, không mảy may để tâm đến lời gọi phía sau.
Nhưng giọng nói ấy không bỏ cuộc. Một lần nữa, vang lên mạnh mẽ hơn, có chút gắt gỏng, đầy quyết liệt, “Băng Tử Huyên, cậu đứng lại cho tôi!” Cô gái dường như tức giận hơn, giọng nói có phần ra lệnh, không còn sự dịu dàng như lúc đầu.
Lần này, không ngờ rằng câu nói ấy lại có hiệu quả. Hắn đột nhiên dừng bước. Đôi chân hắn như bị chặn lại bởi một sợi dây vô hình, điều mà cô gái kia cũng không ngờ đến. Ánh mắt ngạc nhiên thoáng hiện trên khuôn mặt cô, bởi thường thì Tử Huyên chẳng bao giờ để ý đến những lời nói của cô, cứ thế mà bước tiếp, mặc cho cô gọi đến khản cả cổ. Nhưng lần này, mọi chuyện lại khác biệt hoàn toàn.
Băng Tử Huyên từ từ xoay người, động tác chậm rãi nhưng dứt khoát. Hắn đối diện với cô gái phía sau, ánh mắt thâm trầm, sâu lắng mà lạnh lẽo như thể có một khoảng cách vô hình giữa hai người. Cô gái đứng đó, hơi sững người, không biết nên nói gì thêm. Dù đã quen biết nhau từ lâu, nhưng vào khoảnh khắc này, cô cảm thấy như mình đang đứng trước một người hoàn toàn khác—một Băng Tử Huyên xa lạ và khó đoán.
Trong không gian tĩnh mịch của buổi sáng, chỉ còn lại âm thanh của gió thổi qua hàng cây, và hai con người đứng đó, đối diện nhau trong một thoáng căng thẳng không lời.
Băng Tử Huyên nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt lạnh lùng và trống rỗng. Hắn khẽ nhíu mày, giọng nói phát ra nhẹ nhàng nhưng đầy khoảng cách: “Có chuyện gì sao?”
Cô gái kia, người đã đứng trước hắn bao lần với mong muốn hàn gắn quá khứ, lần này lại lặng im trong giây lát. Đôi tay cô siết chặt, nắm thành nắm đấm như đang cố đè nén cảm xúc. Đôi mắt long lanh ngấn nước, đỏ hoe như chỉ cần thêm một lời nữa, những giọt lệ sẽ trào ra không thể kìm nén. Giọng nói của cô run rẩy nhưng kiên quyết: "Đã nhiều năm như vậy rồi, cậu vẫn không thể quên quá khứ đó sao? Cậu bây giờ... không giống với Tử Huyên vui vẻ và hòa đồng trước kia mà tôi từng biết."
Cô ngừng một lúc, hít thở sâu, rồi tiếp tục: "Chuyện về cha cậu năm đó... Tôi biết cha tôi có lỗi trong sự việc ấy, nhưng ông ấy chỉ là một thẩm phán nhỏ bé, làm sao có thể một mình chống lại đám người kia chứ? Ông ấy đã từ chức ngay sau vụ đó... và từ đó đến giờ, ông ấy vẫn ân hận không thôi..."
Những lời nói của cô gái như nhát dao khơi dậy dòng ký ức u ám mà Băng Tử Huyên luôn cố gắng chôn giấu. Quá khứ, giống như một con sóng dữ, ập về trong tâm trí hắn không báo trước.
Hắn nhớ lại phiên tòa năm đó—phiên tòa đã vĩnh viễn thay đổi cuộc đời hắn. Hắn và mẹ đến sớm, ngồi lặng lẽ trong góc phòng xử án, cả hai đều mong chờ một chút công lý cho c·ái c·hết oan nghiệt của cha. Kẻ bị cáo, tên g·iết hại cha hắn, đứng đó với vẻ mặt thản nhiên, không chút hối hận. Hắn ta, một kẻ đố kỵ với tài năng và thành công của cha Băng Tử Huyên, đã âm mưu g·iết hại ông trong một "t·ai n·ạn không cố ý"—một vở kịch quá hoàn hảo đến mức không để lại dấu vết nào.
Cả phòng xử án lặng đi khi phán quyết cuối cùng được đưa ra: trắng án. Mọi hy vọng của Băng Tử Huyên và mẹ hắn vụn vỡ tan tành trong khoảnh khắc. Kẻ s·át n·hân bước ra khỏi tòa với vẻ mặt đắc ý, miệng nở nụ cười đầy ngạo mạn, nụ cười ấy in sâu trong ký ức của hắn mãi mãi. Hắn ta còn dám ngoảnh lại nhìn mẹ con Tử Huyên với đôi mắt khinh miệt, như muốn chứng tỏ rằng tiền bạc và quyền lực có thể mua chuộc tất cả. Những người tham dự phiên tòa—quan tòa, luật sư, thậm chí cả bồi thẩm đoàn—đều đã bị mua chuộc, tất cả cúi đầu trước gia thế của hắn, làm ngơ trước sự thật.
Ngày đó, tại đám tang của cha mình, Băng Tử Huyên không thể quên được ánh mắt đau đớn của mẹ. Bà đã khóc đến kiệt sức, không ít lần ngất xỉu trên tay hắn, nhưng Băng Tử Huyên chỉ có thể đứng đó, chứng kiến nỗi đau của mẹ mà không thể làm gì hơn. Cậu bé năm đó cũng khóc, khóc rất nhiều, nhưng tiếng gió bão gào thét đã át đi tiếng khóc thê lương của hắn, khiến hắn cảm thấy mình thật nhỏ bé và bất lực trước thế giới bất công này.
Sau phiên tòa, tên s·át h·ại cha hắn không dừng lại ở đó. Hắn đã nhiều lần đến q·uấy r·ối mẹ con Băng Tử Huyên, mang theo người đến gây sự, ép mẹ hắn phải im miệng và nhận tiền để đổi lấy sự im lặng. Có lần, những kẻ đó thậm chí còn có ý đồ bỉ ổi với mẹ hắn, nhưng mẹ hắn, một người phụ nữ mạnh mẽ, đã cầm dao lên, đe dọa chúng phải rút lui. Một thời gian sau nữa, mẹ hắn bị cấp trên đuổi việc, không một lời giải thích. Cuộc sống của hai mẹ con trở nên vô cùng khó khăn, phải sống dựa vào số tiền ít ỏi mẹ hắn kiếm được từ những công việc lặt vặt. Dù vậy, mẹ hắn chưa bao giờ để hắn phải chịu khổ, luôn cố gắng che chở cho hắn bằng tất cả tình yêu thương của một người mẹ.
Những ký ức đó ám ảnh Băng Tử Huyên đến tận bây giờ. Đó là lý do hắn không thể tha thứ cho cha cô gái đứng trước mặt. Dù ông ấy chỉ là một thẩm phán nhỏ bé, nhưng ông ấy đã không dám đấu tranh cho lẽ phải. Hắn không thể quên được cái cảm giác bất lực và sự phẫn nộ ngày ấy, khi công lý bị chà đạp dưới những đồng tiền bẩn thỉu.
Đôi mắt Băng Tử Huyên lạnh lùng nhìn cô gái kia. Quá khứ không chỉ là vết sẹo, mà còn là nỗi đau chưa bao giờ nguôi ngoai trong trái tim hắn.
Băng Tử Huyên nhìn Nhược Thanh Thanh với ánh mắt đầy giận dữ, sâu trong đôi mắt ấy là nỗi đau và phẫn uất tích tụ từ nhiều năm qua. Giọng hắn trầm xuống, nhưng từng chữ phát ra lại sắc như lưỡi dao, cứa sâu vào không gian tĩnh lặng giữa hai người.
"Nhược Thanh Thanh..." Hắn gọi tên cô một cách lạnh lùng, mang theo nỗi oán hận dồn nén, rồi tiếp tục với chất giọng đầy cay đắng: "Cha bị người ta hại c·hết, mẹ bị người ta suýt chút nữa làm nhục... Cô bảo tôi phải làm sao quên đây?!"
Lời nói của hắn như một dòng thác đổ ào ạt, trút ra những uất ức mà hắn đã kìm nén quá lâu. Hắn chỉ tay về phía cô, đôi mắt lấp lánh trong cơn giận: "Một kẻ như cô, chưa từng mất đi người thân, thì biết gì?! Chả phải cô vẫn là một cô tiểu thư danh gia vọng tộc, sung sướng từ trước đến giờ sao?"
Nhược Thanh Thanh lặng im, không dám đáp lời. Nước mắt cô đã tuôn rơi tự bao giờ, nhưng những giọt nước mắt ấy không làm Tử Huyên động lòng. Hắn tiếp tục, giọng nói đầy chua xót: "Cô đã từng nghĩ đến cảnh mẹ tôi nhịn đói ba ngày chỉ để tôi có thể ăn đủ no chưa? Người phụ nữ đó... bà ấy đã mất chồng, chưa kịp nguôi ngoai nỗi đau thì lại bị đám chó không bằng kia đánh đến không nhận ra..."
Băng Tử Huyên hít một hơi sâu, đôi vai hắn run lên khi nhắc đến ký ức đau thương. Cơn phẫn nộ trong lòng như ngọn lửa thiêu đốt trái tim hắn, và lần này hắn không thể kìm nén thêm nữa: "Đã có lần mẹ tôi có ý định t·ự v·ẫn, nhưng bà vẫn nhìn tôi, ôm chặt lấy tôi, nước mắt không ngừng tuôn rơi... cố gắng sống tiếp vì tôi! Cô có thể hiểu được nỗi đau đó không, Nhược Thanh Thanh?!**"
Từng lời từng chữ của Băng Tử Huyên như dao găm vào tim Nhược Thanh Thanh, khiến cô đứng c·hết lặng. Trước đây, cô vẫn luôn nghĩ rằng Băng Tử Huyên chỉ là kẻ cứng đầu không chịu buông bỏ quá khứ, nhưng giờ đây, khi nghe hắn nói, cô mới hiểu rằng nỗi đau mà hắn và mẹ đã trải qua còn sâu sắc và khốc liệt hơn cô tưởng. Cô đã sai khi nghĩ rằng chỉ cần thời gian trôi qua, v·ết t·hương lòng sẽ tự lành.
Nhưng Tử Huyên vẫn chưa dừng lại. Hắn bước lên một bước, ánh mắt càng trở nên sắc bén hơn, như muốn xuyên thấu cô gái trước mặt: "Rồi có một ngày, tôi sẽ cho những kẻ năm đó phải trả lại gấp mười lần những gì mà mẹ tôi phải chịu đựng...!"
Hắn ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt Nhược Thanh Thanh, lời nói cuối cùng như lời tuyên án: "Còn phần của cha cô, ông ta cũng không thoát đâu. Biện cớ sai lầm sao? Muộn rồi!"
Nhược Thanh Thanh đứng yên, không thể nói thêm lời nào. Cô đã thấy rõ sự căm hận trong mắt hắn, sự quyết tâm đến đáng sợ. Lần này, Băng Tử Huyên đã bộc phát, đã xé toang những nỗi đau mà hắn giấu kín. Đã lâu lắm rồi hắn không bộc lộ cảm xúc dữ dội như vậy, nhưng một khi hắn đã tuôn ra những nỗi lòng bị kìm nén, hắn biết mình không thể quay lại được nữa. Những gì xảy ra với hắn và mẹ không phải chỉ là một trang sách đã lật qua, mà là cả một v·ết t·hương không bao giờ lành.
Băng Tử Huyên đứng lặng một lúc, hít một hơi sâu để kìm nén cơn giận và những cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Hắn nhìn Nhược Thanh Thanh một lần nữa, ánh mắt bớt đi vẻ lạnh lùng, thay vào đó là sự dịu dàng thoáng qua, một sự xót xa mà chỉ mình hắn hiểu. Giọng hắn hạ thấp, trầm ấm nhưng vẫn mang theo chút khoảng cách:
"**Lần sau, khi nhìn thấy tôi... mong cô có thể coi như tôi không tồn tại. Chuyện quá khứ giữa tôi và cô, tốt nhất là nên quên đi.**"
Hắn ngừng lại một chút, đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên vẻ buồn bã. Hắn nói tiếp, nhưng lần này nhẹ nhàng hơn, như một lời thú nhận không mong ai nghe thấu: "Xin lỗi vì trước đó đã nặng lời. Chuyện này, vốn dĩ không phải là lỗi của cô..."
Nói xong, Băng Tử Huyên quay lưng bước đi, từng bước nặng trĩu, để lại Nhược Thanh Thanh đứng bất động, ngỡ ngàng trong nỗi đau đớn và hoang mang. Trong lòng hắn, không có chỗ cho thù hằn với cô. Ngược lại, từ tận sâu trong tâm hồn, hắn vẫn còn dành cho cô một chút tình cảm, một thứ tình cảm mà hắn không bao giờ dám để lộ ra.
Hắn biết rằng cảm tình ấy, dù tồn tại, cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Cả hai người từng là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, từng có những khoảnh khắc ngọt ngào và vô tư, nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi quá nhiều. Nếu không vì biến cố đau thương năm đó, nếu không vì c·ái c·hết oan uổng của cha hắn và sự bất công mà gia đình hắn phải chịu đựng, có lẽ Băng Tử Huyên đã không trở thành con người đầy hận thù và lạnh lùng như hiện tại. Có lẽ, nếu không có những tổn thương ấy, hắn và Nhược Thanh Thanh sẽ có một tương lai khác, một tương lai mà cả hai có thể đến với nhau, xa hơn bất kỳ ai có thể tưởng tượng.
Nhưng hiện tại, tất cả chỉ còn lại quá khứ. Một quá khứ mà hắn không thể buông bỏ.
Băng Tử Huyên không dám để mình nhìn lại, không dám đối diện với những ký ức mà hắn từng trân trọng. Đôi mắt hắn hướng về phía trước, nhưng lòng hắn thì nặng nề với quá nhiều suy nghĩ chồng chéo.
"Hãy quên tôi đi, Nhược Thanh Thanh..." – hắn nghĩ thầm, nhưng không nói ra.
Bước chân của hắn càng lúc càng xa dần, bóng lưng của hắn mờ dần theo từng bước, mang theo những ký ức, những cảm xúc c·hôn v·ùi mà hắn sẽ không bao giờ cho phép mình nhớ lại. Những lời hắn vừa nói có thể là lời chia tay cuối cùng, không phải chỉ với cô, mà còn với phần đời tươi đẹp mà hắn từng có. Duyên phận giữa hai người, cuối cùng cũng không còn nữa.
Cô vẫn đứng đó, không nói lời nào. Những giọt nước mắt cuối cùng chảy xuống, nhưng lần này không phải là nước mắt cho sự đau khổ của cô, mà là cho hắn—cho Băng Tử Huyên, người mà cô đã mất mãi mãi.