Buổi sáng, trường học đã bắt đầu nhộn nhịp với những tốp học sinh bước vào lớp, Băng Tử Huyên thong thả tiến vào trường. Hôm nay, không khí xung quanh có vẻ khác thường, dường như có điều gì đó đang khiến mọi người trở nên sôi nổi. Khi hắn bước qua sân trường, đám học sinh xung quanh không ngừng bàn tán. Âm thanh của những lời thì thầm và ánh mắt nhìn hắn như thiêu đốt khắp nơi.
"Không phải cậu ta là Băng Tử Huyên sao? Cái tên này mà leo lên top 10 thành tích học tập toàn khối à?" Một giọng nói ngạc nhiên vang lên từ nhóm học sinh đứng gần bảng thông báo kết quả.
"Thiên tài mới nổi sao? Làm sao có thể chứ? Top 10, cái vị trí luôn thuộc về lớp thiên tài, giờ lại có tên hắn ư? Thành tích học của hắn trước giờ ai mà chẳng biết, luôn tầm thường cả, chắc chắn kết quả này có vấn đề rồi!" Một học sinh khác thêm vào với vẻ nghi ngờ.
Tiếng bàn tán mỗi lúc một nhiều, lan rộng khắp hành lang. Mọi ánh mắt tò mò, nghi ngờ đều đổ dồn về phía hắn.
Băng Tử Huyên thấy tò mò, hắn không hiểu tại sao mọi người lại xôn xao như vậy, bước chân vô thức dẫn hắn đến gần bảng thông báo. Khi đứng trước đám đông, hắn lặng lẽ nhìn vào bảng kết quả. Những con số và tên hiện rõ trước mắt hắn – đứng ở vị trí thứ 9, rõ ràng là tên hắn: "Băng Tử Huyên."
Băng Tử Huyên đứng trước bảng kết quả, ánh mắt chằm chằm nhìn vào vị trí thứ chín – vị trí có tên hắn in đậm. Một cảm giác khó hiểu len lỏi trong lòng. Hắn khẽ nheo mắt lại, cố gắng tìm hiểu xem chuyện này là thật hay chỉ là một sự nhầm lẫn. Hắn biết rõ thực lực của bản thân, dù có tự tin đến đâu, thì vị trí này cũng là điều không thể. Hắn không thuộc về hàng ngũ những học sinh ưu tú nhất, chí ít là không phải lúc này.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn nhớ lại bài thi lần trước. Đúng là hắn đã làm bài với nỗ lực tối đa, cộng thêm một vài "yếu tố khác" hỗ trợ. Có lẽ đó là sự may mắn, hoặc có thể là sự trợ giúp gián tiếp từ các mẹo nhỏ mà hắn biết được từ bạn bè. Nhưng dù là may mắn đến đâu, kết quả tốt nhất cũng chỉ có thể là khoảng vị trí thứ một trăm, thậm chí có khi còn thấp hơn. Đứng ở top mười, đặc biệt là thứ chín, là điều không tưởng.
Sự khó hiểu trong đầu hắn ngày càng lớn dần, như một vòng xoáy không ngừng. Hắn cau mày, suy nghĩ về những gì đã xảy ra. "Có gì đó không đúng... Kết quả này không thể nào là của mình." Ý nghĩ đó cứ vang vọng trong đầu, khiến hắn thêm bối rối. Hắn không phải là kẻ thích nghi ngờ mọi thứ, nhưng lần này, cảm giác bất an và hoang mang thật sự bám lấy hắn.
Xung quanh, đám đông học sinh vẫn tiếp tục bàn tán, ánh mắt họ như thiêu đốt mỗi khi liếc nhìn hắn. Những tiếng cười khẩy, những lời nói nhỏ đầy nghi ngờ bắt đầu vọng tới tai hắn:
"Tên này mà đứng thứ chín? Thật khó tin."
"Cậu ta chắc đã nhờ đến ai đó làm bài hộ hoặc tìm cách g·ian l·ận rồi."
"Từ trước đến nay thành tích của hắn đâu có xuất sắc gì, đột nhiên lại leo lên top? Chắc chắn có điều khuất tất."
Băng Tử Huyên nghe rõ tất cả, từng câu từng chữ như những mũi kim nhỏ đâm vào lòng tự trọng. Hắn cảm nhận rõ sự không thoải mái từ ánh mắt của mọi người, những lời dèm pha ấy không thể dễ dàng bỏ qua. Trong thâm tâm, hắn không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ... một phần nào đó, hắn hiểu cảm giác của những người xung quanh. Chính hắn còn không tin kết quả này là thật, huống chi là họ.
Cảm giác bí bách dâng tràn trong lòng, không chỉ vì những lời bàn tán, mà còn vì chính sự nghi ngờ của hắn đối với bản thân. Băng Tử Huyên đứng đó, lặng im, không đáp lại bất cứ điều gì. Đầu óc hắn trở nên rối bời, từng suy nghĩ đan xen vào nhau, nhưng không hề tìm thấy một câu trả lời thỏa đáng nào.
Băng Tử Huyên vừa quay người định rời đi thì bất chợt ba bóng đen xuất hiện trước mặt hắn. Ba tên cao lớn, dáng vẻ cục mịch với khuôn mặt bặm trợn chặn lối. Hắn nhìn thoáng qua, trong lòng bất giác cảm thấy có điều gì đó không ổn. Đôi mắt hắn nheo lại cảnh giác, nhưng chưa kịp phản ứng thì một giọng nói lảnh lót, mang theo âm điệu đầy khinh bỉ vang lên từ phía sau bọn chúng.
"Tử Huyên, không ngờ cậu lại có ngày đứng ở vị trí đó," giọng nói rít lên như tiếng của một con rắn. Người vừa lên tiếng bước ra từ phía sau đám người kia – một kẻ dáng vẻ thư sinh, với gương mặt tinh xảo nhưng có phần hơi giống nữ. Đôi mắt hắn hẹp lại, ánh lên vẻ lạnh lùng và đầy sự khinh miệt.
Không ai khác, kẻ đó chính là Khương Phong – một trong những học sinh xuất sắc nhất trường, đồng thời cũng là thành viên của Hội Thiên Vương, một nhóm học sinh ưu tú, nổi tiếng trong trường không chỉ vì thành tích học tập mà còn vì thế lực gia đình. Khương Phong từ lâu đã đứng vững ở top 10 bảng xếp hạng, một vị trí gần như bất khả x·âm p·hạm. Thế nhưng lần này, sự xuất hiện của Băng Tử Huyên đã phá vỡ điều đó. Khương Phong, kẻ luôn tự hào về thứ hạng và gia thế của mình, nay bị đẩy xuống vị trí thứ 11 – một điều khó có thể chấp nhận được.
Hắn tiến lên vài bước, đôi mắt không rời khỏi Băng Tử Huyên, ánh nhìn chứa đầy sự khinh thường. "Thật không ngờ, kẻ như cậu cũng có ngày chen chân vào top 10. Hay là... có thứ gì đó giúp cậu?" Khương Phong nhếch mép, nụ cười đầy ẩn ý hiện lên trên gương mặt hắn.
Ba tên đứng sau Khương Phong bật cười, tiếng cười lạnh lùng vang vọng. Bọn chúng như những con chó trung thành, luôn sẵn sàng vây quanh và bảo vệ chủ nhân của mình. Khương Phong không nói gì thêm, chỉ đứng đó, đôi mắt như thể chờ đợi sự phản ứng từ phía Băng Tử Huyên.
Băng Tử Huyên không đáp lại ngay lập tức. Hắn nhìn chằm chằm vào Khương Phong, cảm nhận rõ sự thù địch từ ánh mắt của kẻ đối diện.
Khương Phong tiếp tục nói, giọng điệu càng thêm chua chát. "Cậu nghĩ rằng với thành tích của mình, cậu có thể đứng ngang hàng với tôi sao? Một kẻ như cậu... không xứng đáng."
Những lời nói đó như gió lạnh tạt thẳng vào mặt Băng Tử Huyên. Hắn hít một hơi sâu, trong lòng biết rõ rằng đây không chỉ là cuộc đối đầu về học tập, mà còn về danh dự. Băng Tử Huyên, dù luôn muốn tránh những rắc rối không cần thiết, nhưng lần này, hắn biết mình không thể chỉ im lặng mà bỏ qua.
Hắn chậm rãi bước lên một bước, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Khương Phong. "Dù cậu có nghĩ gì, kết quả vẫn là kết quả, nếu không can tâm cậu có thể báo với nhà trường về vấn đề này." Giọng nói của hắn trầm ổn, không quá to, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.
Khương Phong khựng lại một giây, không ngờ Băng Tử Huyên lại có thể đối đáp điềm tĩnh như vậy. Gương mặt hắn thoáng cau lại, đôi mắt hẹp lại, lóe lên một tia phẫn nộ, rồi ngay lập tức, nụ cười khinh bỉ xuất hiện trên môi hắn. Hắn cười lạnh lùng, giọng nói đầy vẻ khiêu khích: "Kết quả? Được… được lắm. Nếu cậu tự tin như vậy, hãy chứng minh thực lực của mình. Giải được bài toán này, tôi sẽ không làm khó cậu. Thậm chí," hắn nhếch mép, mắt sắc như dao, "tôi sẽ gọi cậu một tiếng 'Thầy' ngay trước mặt mọi người."
Những lời nói của Khương Phong vang lên như một thách thức, đầy sự ngạo mạn và tự tin. Không chỉ đám đông xung quanh ngạc nhiên mà cả Băng Tử Huyên cũng bất ngờ trước sự nhục nhã công khai này. Trong lòng hắn dâng lên cảm giác khó chịu, nhưng hắn nhanh chóng nén lại. Hắn biết rõ, với tính cách của Khương Phong, nếu hắn không chấp nhận thách thức này, chắc chắn sẽ có rắc rối lớn hơn ập đến. Tuy nhiên, điều làm Băng Tử Huyên lo lắng hơn là bài toán mà Khương Phong sắp đưa ra. Hắn biết Khương Phong không phải dạng học sinh tầm thường. Thành tích học tập của Khương Phong luôn đứng đầu, và nếu hắn ra đề, chắc chắn sẽ không phải là một bài toán đơn giản.
Băng Tử Huyên suy nghĩ một lúc, trong lòng có chút đấu tranh, nhưng rồi hắn quyết định lên tiếng: "Nếu tôi không giải được?"
Khương Phong bật cười lớn, giọng cười vang vọng khắp hành lang. Đám đông xung quanh như bị cuốn vào bầu không khí căng thẳng đó, tất cả đều chăm chú dõi theo từng cử chỉ của hai người. Khương Phong bước lên một bước, ánh mắt tràn ngập vẻ hả hê, rồi chậm rãi nói: "Đơn giản thôi. Nếu cậu không giải được, thì chỉ cần làm sủng vật của tôi trong ba ngày." Hắn dừng lại, ánh mắt không rời khỏi Băng Tử Huyên, rồi nhấn mạnh thêm, "Làm sủng vật của Khương Phong tôi, cậu chắc chắn sẽ không chịu thiệt."
Cả hành lang như ngừng lại trong một khoảnh khắc. Lời thách thức đó, ngạo mạn đến mức khiến đám đông xung quanh cũng phải hít một hơi. Cái ý tưởng làm sủng vật cho một kẻ như Khương Phong không phải điều mà bất kỳ ai cũng dễ dàng chấp nhận. Trong ánh mắt của Khương Phong hiện lên sự đắc thắng, như thể hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Ba tên cận vệ của Khương Phong đứng bên cạnh hắn cũng bật cười lớn, giọng cười mang đầy sự chế nhạo. Một trong số chúng lên tiếng: "Được làm sủng vật của lão đại, ngươi cũng coi như là có phúc rồi!"
"Phải đấy, lão đại chúng tôi ra tay còn nhẹ nhàng với cậu, mau mà cảm tạ đi," tên thứ hai phụ họa, giọng nói đầy vẻ trêu tức.
''Nếu vậy thì mời cậu ra đề...!'' Tử Huyên Nhìn hắn nói.
Khương Phong nheo mắt nhìn Băng Tử Huyên, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ. Hắn ta không cần phải dùng giấy bút để ra đề, một phần vì hắn tự tin tuyệt đối vào khả năng toán học của mình, và phần khác là để Băng Tử Huyên biết rằng bài toán hắn sắp ra là thách thức cỡ nào.
"Tốt. Nếu cậu đã sẵn sàng, tôi sẽ không làm khó đâu, chỉ ra một bài toán mà tôi tin là... cỡ sinh viên đại học cũng khó mà giải nổi. Nghe cho kỹ đây."
Khương Phong nhấn mạnh từng từ, giọng hắn lạnh lùng như cắt xuyên không khí:
"Một đường thẳng tiếp xúc với một hình cầu tại điểm A. Giả sử hình cầu có bán kính r và tâm O, điểm A nằm trên bề mặt hình cầu. Bây giờ, từ một điểm bất kỳ B bên ngoài hình cầu, vẽ hai tiếp tuyến chạm vào hình cầu tại các điểm C và D. Câu hỏi là, tìm độ dài của đoạn BC trong khi biết trước rằng khoảng cách từ điểm B đến tâm O là d. Và đây mới chỉ là phần một."
Hắn nhìn quanh đám đông học sinh đứng nghe, phần lớn bọn họ đều không thể hiểu được toàn bộ đề bài mà hắn vừa ra. Đám đông thì thầm với nhau, một số người đã bắt đầu cau mày vì độ khó. Hắn chờ một lát rồi tiếp tục, giọng nói của hắn càng trở nên hiểm độc hơn:
"Phần hai của bài toán: Giả sử hình cầu chuyển động dọc theo một đường cong trong không gian ba chiều, với vận tốc thay đổi theo phương trình vi phân bậc ba. Hỏi tốc độ thay đổi của độ dài đoạn BC phụ thuộc vào tốc độ thay đổi của bán kính hình cầu như thế nào?"
Khương Phong dừng lại, nhìn Băng Tử Huyên đầy chế nhạo. "Bài toán này, ngay cả sinh viên đại học có khi cũng phải cắn bút mà bỏ cuộc. Nhưng tôi không ngại nếu cậu muốn thử."
Cả đám đông xung quanh bắt đầu nín thở. Họ biết rằng đây không phải là bài toán dành cho một học sinh trung học bình thường. Độ khó của nó không chỉ dừng lại ở việc tính toán thông thường, mà còn liên quan đến kiến thức về vi phân, không gian ba chiều và chuyển động phức tạp – những thứ mà chỉ có trong các kỳ thi toán học quốc tế.
Khương Phong tự tin đến mức trong đầu hắn đã hình dung ra cảnh Băng Tử Huyên thất bại, có lẽ sẽ phải cúi đầu làm "sủng vật" cho hắn như đã thỏa thuận. Ba tên đàn em đứng cạnh Khương Phong nhìn nhau, rồi phá lên cười khúc khích.
"Giải được bài này? Không dễ đâu," một tên trong đám thì thầm. "Lão đại lần này chơi lớn thật."
Khương Phong khoanh tay, gương mặt ngạo mạn nhìn Băng Tử Huyên, đợi xem phản ứng của hắn.
Băng Tử Huyên đứng yên. Hắn cố gắng tập trung, đầu óc như chạy hết công suất để tìm lời giải. Những con số, biểu thức và định lý bắt đầu chạy loạn trong đầu, nhưng không thể nào ghép lại thành một câu trả lời hợp lý. Những phép tính phức tạp, những hình dung về không gian ba chiều, tất cả dường như bị một bức tường vô hình ngăn lại. Băng Tử Huyên hiểu rõ rằng bài toán này vượt quá khả năng của mình, dù hắn có cố gắng đến đâu cũng không thể tìm ra đáp án.
Mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra trên trán hắn. Xung quanh, đám học sinh đứng xem dường như cũng nín thở chờ đợi, ánh mắt tò mò xen lẫn chút thương hại. Bọn họ có lẽ đều tin rằng Băng Tử Huyên sẽ không thể vượt qua thử thách này. Khương Phong thì càng thêm phần tự mãn. Hắn khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế giễu khi thấy Băng Tử Huyên đứng lặng thinh, không một chút tiến triển.
“Thế nào rồi, thiên tài? Có phải bắt đầu hối hận vì đã chấp nhận thử thách này không?” Khương Phong cất tiếng, giọng nói tràn đầy khinh bỉ và khiêu khích. Đám đàn em của hắn cũng cười phá lên, ánh mắt lấp lánh vẻ hả hê.
Nhưng đúng lúc đó, khi mọi thứ dường như đã bị đẩy đến đỉnh điểm của sự thất vọng, một giọng nói trong trẻo từ xa vọng tới, phá tan bầu không khí căng thẳng. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng vang rõ, từng từ một như tiếng chuông ngân trong không gian.
"Giả sử độ dài đoạn BC có thể biểu diễn bằng hàm số của d, thì công thức của nó sẽ là..."
Cả đám đông bỗng dưng quay lại nhìn, và từ trong đám người đang chen chúc xem kết quả thi, một bóng dáng thanh thoát bước ra. Đó là Nhược Thanh Thanh. Cô bước đi ung dung, tà váy đồng phục khẽ đung đưa theo từng bước chân, mái tóc dài mềm mại như tơ lụa tung bay trong làn gió nhẹ. Gương mặt Nhược Thanh Thanh điềm tĩnh, nhưng trong ánh mắt cô lại lóe lên một sự tự tin lạnh lùng.
Cả đám học sinh xung quanh ngay lập tức xôn xao. “Là Nhược Thanh Thanh! Cô ấy tới đây làm gì?” Ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ rằng ngôi sao sáng của trường lại xuất hiện trong tình cảnh này.
Khương Phong thoáng bất ngờ, nhưng ngay sau đó, hắn khẽ nhướng mày, thầm tự nhủ rằng có lẽ Nhược Thanh Thanh cũng chỉ là tò mò mà đến xem.
Nhưng điều kỳ lạ là, Nhược Thanh Thanh không chỉ đứng lại xem như những người khác. Vừa bước đến gần, cô vừa cất giọng đọc tiếp lời giải bài toán của Khương Phong:
"...và khi hình cầu di chuyển theo phương trình vi phân bậc ba, thì tốc độ thay đổi của BC sẽ được tính bằng đạo hàm bậc nhất của hàm số bán kính với biến số thời gian. Điều này kéo theo..."
Giọng đọc của cô rõ ràng, rành mạch, từng dòng từng dòng lời giải phức tạp được tuôn ra một cách trôi chảy. Nhược Thanh Thanh không cần dừng lại để suy nghĩ, không hề ngập ngừng, tựa như bài toán mà Khương Phong ra vốn chỉ là một câu đố vặt vãnh đối với cô.
Đám đông học sinh xung quanh bắt đầu há hốc miệng, vẻ mặt kinh ngạc tột độ. Họ không thể tin nổi rằng có người lại có thể giải bài toán khó đến mức như vậy, và điều đáng ngạc nhiên hơn cả là người ấy lại là Nhược Thanh Thanh, cô gái mà họ luôn ngưỡng mộ.
Khương Phong lúc này hoàn toàn cứng người, nụ cười trên môi hắn tắt lịm. Hắn không ngờ Nhược Thanh Thanh lại có thể bước vào giải quyết bài toán mà chính hắn đã nghĩ ra để hạ nhục Băng Tử Huyên.
Nhược Thanh Thanh hoàn thành phần giải thích của mình, giọng nói trong trẻo vẫn vang vọng khắp hành lang. Từng con số, từng phương trình được cô trình bày mạch lạc, rõ ràng, như thể bài toán này chẳng phải là điều gì quá khó đối với cô. Những học sinh xung quanh không khỏi trầm trồ thán phục, một vài người thậm chí còn không thể theo kịp cách giải đầy phức tạp của cô, chỉ có thể đứng ngẩn ngơ nghe.
“Vậy là,” Nhược Thanh Thanh khẽ hạ giọng, đôi mắt tinh anh nhìn về phía Khương Phong, “nghiệm của phương trình này sẽ là..."
Cô nói ra đáp số cuối cùng một cách gọn ghẽ, hoàn tất bài toán mà Khương Phong đã ra như một cách dễ dàng chứng minh năng lực. Không gian chợt tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thì thầm kinh ngạc từ phía đám đông. Bài toán mà ngay cả sinh viên đại học cũng khó lòng giải nổi, vậy mà cô gái này lại xử lý như trò chơi trẻ con.
Khương Phong sững người, bàn tay hắn khẽ run lên, mặt đỏ bừng vì giận dữ và ngượng ngùng. Hắn không ngờ rằng Nhược Thanh Thanh có thể giải quyết bài toán một cách hoàn hảo đến vậy. Khí thế hùng hổ ban đầu của hắn dường như tan biến trong phút chốc. Hắn đứng đó, không nói nên lời, ánh mắt lóe lên sự tức tối, nhưng lại không thể làm gì được.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, Nhược Thanh Thanh đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sắc sảo của cô hướng thẳng vào Khương Phong. Cô khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng mang đầy tính khiêu khích.
“Vậy bây giờ,” cô nói, giọng điệu điềm tĩnh nhưng đầy thách thức, “còn một câu hỏi nữa. Cũng nằm trong hệ thống bài toán mà cậu vừa ra, nhưng lần này... không dễ đâu. Cậu có sẵn sàng thử không, Khương Phong?”
Cả đám đông ồ lên. Ai nấy đều chờ đợi câu trả lời của Khương Phong. Hắn không thể tránh né được lúc này, vì chính hắn đã thách thức Băng Tử Huyên bằng bài toán khó kia, và giờ lại đến lượt hắn đối diện với Nhược Thanh Thanh. Ánh mắt hắn lóe lên sự căng thẳng, nhưng hắn vẫn cố giữ vẻ tự mãn, gật đầu đầy kiêu ngạo.
“Cứ hỏi đi,” Khương Phong đáp, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh dù trong lòng có chút lo lắng.
Nhược Thanh Thanh bước lại gần hơn, ánh mắt vẫn không rời khỏi Khương Phong. Cô nghiêng đầu, mỉm cười đầy ẩn ý rồi bắt đầu nói.
“Đây là câu hỏi. Trong bài toán vừa rồi, chúng ta đã có các biến số dựa trên phương trình vi phân bậc ba, đúng không? Giả sử bây giờ, nếu tôi thêm một biến số phụ vào hệ thống này, và biến số đó là một hàm bậc bốn có tác động trực tiếp đến phương trình quỹ đạo của vật thể di chuyển trong không gian ba chiều, vậy... làm thế nào để giải được tốc độ thay đổi của cả hệ thống này trong điều kiện biến thiên ngẫu nhiên của hai yếu tố đầu vào? Cậu có thể giải được không?”
Không khí chợt trở nên nặng nề. Câu hỏi của Nhược Thanh Thanh là một đòn đánh bất ngờ, thậm chí còn phức tạp hơn gấp nhiều lần so với bài toán trước. Ngay cả những học sinh đứng xem cũng cảm thấy choáng váng khi nghe thấy câu hỏi, nhiều người cố gắng theo kịp, nhưng chỉ nghe thôi cũng đủ làm họ thấy r·ối l·oạn.
Khương Phong đứng đờ người, mặt hắn trắng bệch. Câu hỏi này vượt xa kiến thức mà hắn từng học, và hắn biết rõ điều đó. Những gì hắn ra trước đó chỉ là để đe dọa Băng Tử Huyên, nhưng giờ chính hắn lại bị dồn vào thế khó. Hắn mở miệng, nhưng không thể thốt ra lời nào. Đám đàn em đứng cạnh Khương Phong cũng bắt đầu bối rối, sự tự tin lúc trước hoàn toàn biến mất.
Nhược Thanh Thanh nhìn hắn, ánh mắt sáng lên vẻ thích thú trước sự im lặng của Khương Phong. Cô biết rõ rằng hắn không thể giải được câu hỏi này, nhưng vẫn nhẹ nhàng lên tiếng:
“Nếu cậu giải được, tôi sẽ chấp nhận thua và làm theo bất kỳ yêu cầu nào của cậu trong vòng ba ngày, như cậu đã đề nghị với Băng Tử Huyên.”
Cô dừng lại, để cho lời nói của mình ngấm vào trong không khí căng thẳng giữa hai người.
“Nhưng nếu cậu không giải được...” Nhược Thanh Thanh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén. “Cậu cũng sẽ phải chấp nhận điều kiện của tôi.”
Khương Phong như nuốt phải một viên đá lớn, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra từ trán.
Khương Phong đứng lặng một hồi, đôi mắt căm giận lướt qua Nhược Thanh Thanh và Băng Tử Huyên. Hắn biết rõ, sự xuất hiện của Nhược Thanh Thanh hôm nay không phải ngẫu nhiên. Cô tới đây không chỉ để giải cứu Băng Tử Huyên khỏi tình thế khó xử mà còn trực tiếp hạ bệ hắn trước mặt mọi người. Một phần hắn đã hiểu mối quan hệ giữa hai người này từ lâu, nhưng không ngờ Nhược Thanh Thanh lại không ngần ngại đối đầu với hắn công khai như vậy.
Nắm chặt bàn tay, những ngón tay của Khương Phong run lên vì phẫn nộ, lòng tự tôn bị tổn thương nặng nề. Sự nhục nhã này như thiêu đốt hắn từ bên trong. Nhưng hắn biết rõ, nếu đối đầu trực diện với Nhược Thanh Thanh lúc này, hắn chắc chắn sẽ không có cơ hội thắng. Hắn thừa nhận năng lực của cô, người mà luôn được coi là một trong những học sinh ưu tú nhất của trường, vượt xa hắn về mặt trí tuệ.
Khương Phong nuốt ngược cơn giận dữ, mắt hằn lên tia máu nhưng cuối cùng cũng đành cắn răng chịu đựng. Hắn không thể làm gì khác trong lúc này, không thể bộc lộ sự yếu đuối trước mặt đám đông.
“Chúng ta đi...” Khương Phong nghiến răng, giọng nói khẽ nhưng đầy sự uất hận.
Ba tên thuộc hạ đứng cạnh hắn, bối rối trước thái độ bất ngờ của lão đại. Chúng nhìn nhau, không biết phải làm gì, nhưng vẫn vội vã cúi đầu theo lệnh.
Khi Khương Phong bước ngang qua Nhược Thanh Thanh, hắn khẽ nghiêng đầu, đến sát tai cô. Một luồng khí lạnh thoảng qua khi giọng hắn hạ xuống, thì thầm đầy thù hận: “Nỗi nhục này, Nhược Thanh Thanh, cô nhất định phải trả!”
Câu nói vừa dứt, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn xoáy vào cô như muốn khắc sâu mối thù này vào tâm khảm. Nhược Thanh Thanh không hề dao động, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào hắn, không một tia sợ hãi. Trên môi cô vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng, tựa như cô đã biết trước mọi điều sẽ diễn ra như thế.
Khương Phong rời đi với một nỗi tức tối không thể kiềm chế. Ba tên thuộc hạ bám theo sau, một trong số chúng định nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng đã bị hắn quay đầu quát thẳng: “Câm miệng!”
Cả ba đứa lập tức im bặt, không dám ho he thêm một lời nào nữa, chỉ lặng lẽ đi theo lão đại của mình, nhìn thấy rõ nỗi nhục nhã trên mặt Khương Phong mà không dám chọc vào.
“Cảm ơn!”
Băng Tử Huyên buông lời ngắn gọn, đôi mắt chỉ lướt qua Nhược Thanh Thanh một thoáng rồi vội vã quay lưng, bước đi như thể muốn tránh đi điều gì đó khó nói.
Nhược Thanh Thanh đứng lặng nhìn theo bóng lưng Băng Tử Huyên. Đôi mắt cô trầm ngâm, ánh nhìn chăm chú dõi theo từng bước chân hắn, như thể có một điều gì đó còn chưa được nói ra, như thể cô mong đợi điều gì nhiều hơn từ hắn... nhưng lại chỉ nhận về một lời cảm ơn ngắn ngủi và lạnh lẽo.
Gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc dài của Nhược Thanh Thanh khẽ bay, vờn qua khuôn mặt thanh tú mà lúc này đã trở nên có chút trầm tư. Cô không nói gì, chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn theo Băng Tử Huyên cho đến khi bóng dáng của hắn chìm vào dòng người.