Mộng Sinh Nhuỵ Tình

Chương 12: Về Nhà



Lạc Miên vẫn đinh ninh trong lòng Tiêu Duật ăn xong sẽ trúng độc hoặc đau bụng nhưng có điều nàng không nghĩ tới sau khi các tì nữ dọn dẹp hắn vẫn ngồi thản nhiên đọc sách chơi với vũ khí mà thần sắc không hề hấn gì đôi mắt to tròn trong veo nhìn trộm hắn chân mày hơi nhíu lại khó hiểu vô cùng nhưng không biết phải nói sao

-Ngươi đứng núp làm gì vậy? Còn không mau trải giường để bổn vương chuẩn bị nghỉ

-Sao ta phải làm mấy việc đó chứ ngươi giam ta không có nghĩa ta phải làm những việc đó

-“Vậy sao?”

Đột nhiên chiếc lắc tay sáng lên kéo nàng vào bên trong giường khiến nàng trở tay không kịp ngã huỵch xuống nghiến răng hắn chỉ cười lạnh nhìn

-Ngươi bảo không làm mà tại sao ngươi lại nằm trên giường ta?

-Cái tên cặn bã này

Nàng ném cái gối vào chỗ Tiêu Duật đang ngồi trúng vai hắn

-Ngươi tưởng ngươi dùng thủ đoạn này mà ta phải hầu hạ sao quá ảo tưởng rồi đấy

Sát khí dâng trào lên hắn lầm lì tiến lại gần áp sát mặt nàng đột nhiên bên trong hắn lại loạn nhịp nóng rực lên chẳng hiểu sao trong mắt hắn nàng trước mặt lại xinh đẹp mang vẻ đẹp kiều diễm đến vậy

-“…”

Chẳng hiểu nguyên do gì nàng lại đẹp tuyệt trần đến vậy khiến hắn chỉ muốn có được nàng khoảng cách hai người gần đến nỗi hai chiếc mũi gần chạm nhau chiếc mũi thanh tú của nàng,hàng chân mày đen nâu như sơn thuỷ hoạ tiên,đôi môi đỏ mềm mại đặc biệt vẫn là đôi mắt long lanh đuôi mắt có hơi sắc một chút nàng giật mình đẩy hắn ra thở hổn hển khiến hắn cũng nhận ra phần nào đó

-Cái đồ quỷ quái đê tiện!

Chưa kịp hắn phản ứng nàng chạy thật nhanh ra khỏi tẩm điện còn hắn bên trong ngồi trấn tĩnh lại tâm trí

-“Rốt cuộc ban nãy tại sao lại vậy? Bản thân ta bị ngốc hay sao mà lại nóng vậy”

Hắn đưa tay chạm vào lồng ngực vẫn đang ấm đôi mắt đăm chiêu chìm trong một mớ suy nghĩ về Nàng

-“Tại sao trái tim ta lại đập nhanh như vậy? Lẽ nào ta bệnh hay sao? Nhưng tại sao lúc đó cô ta lại…mĩ miều đến vậy”

-Huh huh! Cũng may chạy kịp chứ không hắn nhai luôn mình rồi cũng may bản thân phản ứng kịp

Lạc Miên ngó bên này rồi lại bên kia nàng lén đến hồ cá cạnh đó định bắt vài con mồi bữa tối trong khi nàng vẫn đang vén y phục lên cao để bắt cá hắn trên lầu kia nhìn thấy thì liền nóng như bị thiêu đốt

-Người đâu!

- Chủ nhân cho gọi thuộc hạ?

Một tên thị vệ đứng trên mái đáp xuống chờ lệnh



-Cho gọi Nữ Tế Tư đến đây!

- Ngay bây giờ luôn sao Ngài?

Hắn không nói gì thêm vẫn chỉ nhìn nàng từ xa tên kia hiểu ý liền biến mất trong màn sương

-Tham kiến Tế Tư!

-Tối rồi ngươi đến chỗ ta làm gì vậy? Người nào bị thương trong mỏ quặng à

-Chủ Nhân có lệnh gọi Tế Tư đến!

-Trời cũng tối Ngài ấy gọi ta có việc gì sao?

-Thuộc hạ có hỏi nhưng Ngài ấy không nói thêm

-Được chút nữa ta sẽ qua

-Nữ Tế Tư không thể chậm hơn

*Trành Yển đang ngồi kể chuyện cho đám trẻ trong Ma Giới nghe vậy có chút hoài nghi bình thường trễ vậy rồi Tiêu Duật còn gọi nàng đến làm gì mấy năm nay không có chiến tranh thì đến làm gì chứ dược phẩm nàng vẫn làm đủ nàng thở dài

-Được ta đi ngay! Mấy đứa về nhà đi cũng trễ rồi mai tỷ lại kể chuyện tiếp a còn hiện tại tỷ phải đi có việc chưa biết đêm nay có về không nữa a

Đám trẻ cũng hiểu ý chúng chào tạm biệt Trành Yển còn nàng mỉm cười lại đi cùng tên kia

-Tham kiến Chủ Nhân không biết Chủ Nhân có điều gì sai bảo?

-Cô đến rồi đấy à? Ngồi đi

Trành Yển ngồi ghế cách xa hắn hai mét

-Hôm nay ta hơi mệt

-Chủ Nhân mệt như nào? Thuộc hạ sẽ bắt mạch

-Cứ ngồi đó đi

Hắn nhấp chút trà đôi mắt hắn dần trở nên khó hiểu

-Cảm thấy nóng trong người chỗ nào cũng vậy cô xem thế nào



-A vậy không có khó sáng mai thuộc hạ sẽ cho người mang chút dược đến kèm cách sử dụng một vài ngày sẽ mát

-Ừ hết rồi đi đi!

-Người nói mệt thuộc hạ xin phép bắt mạch

Trành Yển lại gần hắn đưa tay để nàng kiểm tra rồi để nàng rời đi Trành Yển càng lúc càng khó hiểu rõ ràng mạch tượng kinh mạch vẫn ổn nội tạng không hề hấn gì vậy tại sao lại nóng lại muốn uống thuốc càng lúc càng khó hiểu đập vào mắt nàng là Lạc Miên đang ăn cá ngon lành nàng lại gần y

-Lạc Miên

-Trành Yển đó hả? Sao cô đến vậy?

-Chủ nhân lệnh ta đến còn cô đêm rồi cô làm gì ở đây?

-Thấy không?

Lạc Miên giơ con cá đang nướng trên lửa cho Trành Yển xem,Trành Yển nhìn khắp nơi đều là đầu cá sót lại khó hiểu hỏi

-Mấy cái đầu cá này là cô bắt đấy à?

Nàng gật đầu rồi cắn một miếng cá,Trành Yển nghe xong cũng đành bất lực rời đi trước khi đi có bảo Lạc Miên dọn sạch sáng mai bị phát hiện thì không hay nhưng Lạc Miên lại giấu mỗi cái đầu cá một nơi khác nhau lúc thì dưới đất,lúc lại dưới chậu hoa chôn vùi thật sâu tất cả cảnh tượng ấy đều có mắt nhìn thấy

Thời gian đầu nàng còn né tránh Tiêu Duật không chịu hầu hạ hắn rồi cũng quen hôm nào họ cũng cùng ăn cơm,cùng đi dạo từ khi có Lạc Miên chỗ Ma Quân có thêm niềm vui gia nhân sớm đã quen mỗi khi gần nàng bên trong hắn đều loạn nhịp,hắn cũng dần quen cảm giác có nàng ở cạnh chính vì sự gần gũi này Lạc Miên dần vơi tình cảm ngưỡng mộ Dạ Hành,bên phía Dạ Hành từ khi mất bé mèo Thanh Ly nuôi rất nhiều động vật nhưng chả con nào ưng ý dần trở nên khó tính hơn Vĩ Ân nhân cơ hội thường tới thăm Thanh Ly lấy lòng cả huynh lẫn muội Dạ Hành tuy bình thản nhưng hắn cũng khiến các cung kính nể

*-***Giờ cơm tới rồi! Ăn cơm thôi Tiêu Duật

**-Ngươi nấu đó sao?

-Thử đi

Hắn ngồi xuống nếm thử miếng cá chiên nàng làm khuôn mặt hắn đã dần hé lên nụ cười

-Thế nào ngon không?

-Uhm..không tệ

-Đương nhiên do ta làm cả mà!

Nàng thấy hắn ăn ngon lành cũng ăn theo,đôi mắt hắn bây giờ nhìn nàng đầy trìu mến ấm áp đôi tay hắn khẽ chạm lên mái tóc dài óng ả

-Sao thế dính gì sao?

Hắn lấy ra một chiếc lá đang mắc trên trâm cài đưa cho nàng bọn họ tiếp tục ăn những ngày ấm áp nhất cho đến khi nàng thấy rất nhiều xe vận chuyển buôn bán nàng có viết một lá thư nói rằng bản thân nhớ nhà nhưng quên nói khi nào bản thân sẽ trở lại sau đó nàng hoá thành mèo ẩn nấp trong xe vận chuyển dần ra khỏi Ma Giới nàng nhìn Ma Giới từ xa rồi trở về Miêu Tộc