Chuỗi ngày ở bên Thanh Ly nàng cảm thấy vui vẻ trong lòng mặc dù nàng vẫn hằng đêm lén đến chỗ nghe ngóng tình hình Lăng Siêu,Dạ Hành từ khi thấy nàng ban đầu còn còn giác tuyệt đối nhưng thấy cách nàng chăm sóc cô bé từng chút một Dạ Hành dần yên tâm giao cô bé cho nàng thậm chí còn ở bên cạnh trò chuyện nhiều hơn so với Vĩ Ân,ban ngày Lạc Miên giúp Thanh Ly luyện chữ,dạy cô bé phân loại tiên dược, cùng chơi cùng học Thanh Ly đã dần coi Lạc Miên như người thân bên cạnh mỗi khi Dạ Hành đến chỗ luyện binh Thanh Ly đều không thấy buồn chán nữa bởi giờ đây đã có nàng rồi
-Công chúa có chuyện gì mà lại bực bội vậy?
-Ngươi không thấy đó sao mới có hơn tháng ả ta ở đây mà đã chiếm được lòng tin của Thanh Ly rồi làm sao ta có thể ngồi yên chứ!
Vĩ Ân trong lòng khó chịu đập bàn một tiếng các hầu cận cũng không ho he thêm gì
-Ban đầu ta cảnh giác với nàng ta ai có ngờ đêm dài lắm mộng nàng ta vừa được sự ân sủng từ Thanh Ly vừa có được lòng tin từ Dạ Hành tại sao chứ! Tại sao rõ ràng ta là người tới trước kia mà ta đối xử với họ không tốt sao? Ta tệ bạc lắm sao hả?
Nàng ta tức ném hết mọi thứ các hầu cận khuyên mãi chẳng được
-Công chúa thay vì ngươi tức giận sao không tìm ra kế sách đối phó chứ Thanh Ly mới chỉ là một tiểu đồng tất nhiên sẽ gió chiều nào theo chiều nấy trước đây chẳng phải không có như vậy sao? Hơn nữa Vân Diện thần quân cũng giao việc dạy Người cho Dạ Hành thần quân kia mà làm sao vị thần kia lại nuốt lời được
-Phải đó Công Chúa! Xin Người bớt giận*
*Bọn họ quỳ xuống van xin nàng ta nói đủ cách nàng ta mới nguôi ngoai một người hầu cận nói nàng ta nên đi tản bộ để dịu nhẹ lửa giận nàng ta lúc này đang ở Mạnh Uyển cung đi tản bộ
-Công Chúa xem cây tầm xuân mới được trồng thế nào
-Ta còn nhớ đây là cây mẫu thân đã cùng ta trồng nay đã ra hoa rồi sao?
-Đã nở rồi ạ có phải rất đẹp đúng không ạ?
-Ngươi nhìn chúng xem đã nở rồi nụ hồng vây quanh cành rồi
-Muội muội nói đúng lắm! Ý nghĩa của tầm xuân cũng thật đặc biệt
Vân Diện thần có tới ba người con,người con trai cả là Phong Lôi,người con gái thứ là Phụng Chi và người con gái út là Vĩ Ân,khác với tính cách ngang ngược của Vĩ Ân thì nàng Phụng Chi dịu dàng hơn nhiều yểu điệu như cành liễu cũng là người ít hiện diện trong Mạnh Uyển Cung nhất nàng khoác trên mình xiêm y xanh dương điểm pha chút sắc vàng
-Tham kiến Phụng Chi Công Chúa!
-Đứng dậy cả đi!
-Ra là tỷ tỷ đó sao? Tỷ tỷ đã khoẻ hơn chưa mấy nay muội muội mới trở về chưa kịp thăm tỷ tỷ
-Rõ ràng Ân Nhi cũng đang mệt mà ta đã khoẻ hơn rồi hít phải chút phấn nên mới vậy
-Tỷ tỷ nói xem tầm xuân này có ý nghĩa gì?
Vĩ Ân đưa chạm vào tầm xuân mỉm cười hỏi
-Tầm xuân tuy vậy nhưng là sự gắn bó đoàn kết giữa anh em trong nhà,thịnh vượng an khang Ân Nhi nói xem có phải mẫu thân muốn ba người chúng ta gắn bó keo sơn chờ ngày nở rộ như tầm xuân không
Vĩ Ân bên cạnh Phụng Chi lại rất ngoan ngoãn gật đầu đáp liền
Phụng Chi rất ít ra ngoài nàng chỉ bên cạnh vườn dâu tằm chăm bón nên vườn thực vật luôn có màu sắc tươi sáng trái với khả năng dùng Quạt làm vũ khí nàng chỉ cần một cành dâu tằm là đủ,Vĩ Ân đi đến đâu ai cũng biết đến đó danh tiếng vang khắp chốn muôn nơi trái với muội muội vang dội Phụng Chi chọn cách ẩn mình ít giao tiếp huống hồ có ai gặp được nàng lại còn khó hơn bên cạnh người tỷ tỷ này Vĩ Ân cảm thấy hạnh phúc vô đối mẫu thân của nàng lại chẳng biết đang ngự chốn nào bởi trận chiến Thần Ma khi xưa mẫu thân nàng đã mất tích nên bên cạnh Phụng Chi nàng ta như gặp mẹ
-Tỷ tỷ? Cô nương là ai vậy?
-Cô ấy là A Lam đáng thương lắm nên ta để cô ấy ở lại dọn dẹp cho ta
-Tỷ tỷ lại giao vườn Xuân cho cô ta dọn sao? Cũng phải ra sao chứ tính tỷ tỷ vốn chỉnh chu lỡ như…
-Không có lỡ gì cả A Lam rất am hiểu thực vật mà với ta là tốt rồi Ân Nhi đừng lo lắng
Vĩ Ân đưa mắt nhìn A Lam một lượt rồi cũng gật đầu,trong lòng A Lam thì biết người trước mặt chính là Vĩ Ân công chúa nức tiếng để có thể tiếp cận thì không đơn giản gì,A Lam vẫn tiếp tục hiền lương mà quan sát
-Sao cô ấy nhỏ vậy ? Tuổi trẻ mà chẳng lo bản thân gì cả
-A Lam đa tạ Công Chúa dạy bảo!
-Gia cảnh A Lam cũng thường thôi nhưng mới đến ba ngày kĩ thuật chăm cây khiến ta rất vui đó nhưng cũng không thể giữ cô ấy bên cạnh
-Tỷ tỷ sao vậy? Một người như cô ấy không vừa ý tỷ sao?
-Muội muội ta giao lại A Lam cho muội tại ta chỉ muốn vườn này do ta làm chủ do ta chăm sóc thôi mà cung nữ quá nhiều rồi ta thấy muội muội hợp hơn ta
-Vậy phải xem A Lam của tỷ hầu hạ muội ra sao?
Nghe lời tỷ tỷ Vĩ Ân đồng ý mang theo A Lam bên cạnh Phụng Chi cũng niềm nở giao đi
-A Lam! Phải để xem ngươi biểu hiện ra sao thì Vĩ Ân ta mới để ngươi theo!
-Phụng mệnh Phụng Chi Công Chúa đã giao phó nô tì cho Vĩ Ân Công Chúa nhất định sẽ không làm Người thất vọng!
-Nói thì hay lắm bao lời như vậy bổn công chúa đã nghe rất nhiều rồi cũng gần như thuộc rồi đổi mới đi
-A Lam không giỏi ăn nói vẫn cần Công Chúa nhọc công dạy bảo thêm
-Nếu ngươi đã có lời thì sao ta có thể để im không nói gì!
Ngày hôm sau một tì nữ đột nhiên gây sự với A Lam tình cờ Vĩ Ân trông thấy
-Tiện tì như ngươi!
-Sương Hoa rốt cuộc ta làm gì đắc tội cô chứ
-Lại còn ở đó làm bộ cảnh liễu trước gió như Phungn Chi công chúa sao? Cô ấy dạy ngươi vậy à
Vĩ Ân đứng từ xa nghe thấy tì nữ bên mình lại đàm tiếu về tỷ tỷ nào có để yên phẩy nhẹ tay khiến tì nữ kia rơi xuống nước, cô ta tưởng A Lam ra tay còn đi lên muốn dạy bảo Vĩ Ân đi đến đứng trước mặt che chắn cho A Lam nhìn đầy căm phẫn
-ha..ha C..Công Chúa tham kiến Công Chúa
-Câm miệng! Người đâu lôi ả lên vả miệng thật mạnh cho ta!
-Công Chúa tha tội! Công chúa khai ân
Nghe lệnh Vĩ Ân hai tì nữ kéo cô kia lên dù không nỡ đánh nhưng không thể phản kháng đánh liên tiếp cho đến khi Vĩ Ân ra hiệu ngừng
-Ngươi nói sao cơ? Ngươi nói tỷ tỷ ta dạy cô ấy dáng điệu cành liễu sao? Ngươi xứng sao mà dám nhắc đến tỷ ấy hả? Có phải thường ngày ta mặc các ngươi tự hành xự nên các ngươi sinh tính phản đúng không trước mặt lời hay tiếng ngọt sau mặt lại lời đắng tiếng cay! Nghe cho rõ Sương Hoa là tấm gương nhìn cho kĩ phản lại ta,chống lại ta,bôi nhọ lăng mạ người nhà ta cái kết sẽ như ả ngươi cậy là hầu cận lâu năm ma cũ bắt nạt ma mới đúng không? Vậy ta cho ngươi toại nguyện
Vĩ Ân liền vung tay để ả ta lên cành cây cao rồi nói
-Cứ ở đó cho đến khi bọn họ sỉ nhục ngươi đi thôi! Tiện thể cũng nói luôn A Lam*
-D..dạ Công Chúa!
-Đã là người của Vĩ Ân ta tuyệt đối không được có chuyện bị bắt nạt ai động cứ bảo tên ta! Và cũng không được bôi nhọ bất cứ một vị thần quân hay vị tiên quân