Kể từ lần gặp đó bên trong sâu thẳm Lạc Miên nung nấu mong muốn trả ơn thần quân chỉ tiếc ranh giới Thần có kết giới bảo vệ nghiêm ngặt bước được vào là cả quá trình gian nan vô cùng đâm ra nàng ủ rũ ngủ cả ngày trong khuê phòng không chịu bước ra ngoài Lão Bà thấy thế đâm ra lo lắng muốn biết tỏ sự việc
-Mèo nhỏ,còn không chịu dậy hay sao?
-Um\~không chịu đâu
-Ta báo cho con tin này con nghe được không?
-Con không nghe đâu
Lão Bà cũng bị sự nũng nịu này làm mềm lòng liền bật cười
-Mấy hôm nữa Miêu Tộc được mời đến Nguyệt Các con có theo không?
-Được ngao du thích lắm đúng không? Ngoan lắm vậy mau sửa soạn lại đi con đừng ủ rũ nữa ta cho con đi chịu không?
-Bà Bà là nhất! Người là tuyệt vời nhất! Chỉ có Người mới thương con thôi
-Ta hỏi vậy thôi ta phải cùng Tộc Trưởng sắp xếp
Lão Bà từng bước rời khỏi, còn tâm trạng Lạc Miên tươi tỉnh năng lượng tràn đầy như ánh mặt trời vậy y chuẩn bị y phục,vấn lại tóc chạy tung tăng đến chỗ Lăng Tinh
-A Tinh! A Tinh! Cô đâu rồi?
-Mới sáng ra ồn ào cái gì vậy không biết
Lăng Siêu nhảy từ trên thân cây xuống rầm cái Lăng Tinh bị tiếng động tỉnh giấc mắng lớn
-Không để bà đây ngủ hay sao mà ồn ào quá vậy
-A Tinh ta mà Lạc Miên đây
-Lạc Miên? Cô cũng rảnh quá vậy mới sáng đã làm ồn giấc ngủ của ta rồi
-Chắc do cô ham ngủ ha
Lạc Miên cười thầm
-Cô còn cười nhạo ta sao? Cô được lắm ta cho cô biết tay
-Ta báo tin vui muốn nghe không?
-Nói đi ta đang nhàn rỗi
-Miêu Tộc sắp được tới Thần Giới đó thực sự mong đợi rất lâu rồi
-Cái này ta biết
-Ca ca huynh biết sao?
Lăng Siêu gật đầu
-Sau khi dẹp loạn chiến tranh,rìa biên giới Thiên Đế mở tiệc long trọng cung chúc Thập Thần nên các tộc yêu được tham dự yến tiệc
-Thật sao?
-Nghe nói vậy nhưng người được tham gia đâu phải chúng ta mà là các tiền bối
-Cái gì cơ vậy…có nghĩa ta không được tham gia sao
-Đương nhiên thiên binh của Thần Giới không đơn giản đâu ta còn nghe nói họ không kiêng nể tộc nhỏ đâu
-Ta cũng không có hứng thú với bọn họ ta không đi đâu hết ta đi kiếm gì ăn
Cứ vậy huynh muội họ Lăng biến mất Lạc Miên từ dáng vẻ hoạt bát sau khi biết có thể bản thân không được tham gia đồng nghĩa không thể trả ơn ân nhân thì lòng ủ rũ rũ cùng những bước đi chậm chạp, đôi mắt long lanh tinh ranh nay lại buồn vô cùng y cũng chẳng muốn về nhà chút nào một mình lang thang mà không biết bản thân đã vào rừng sâu
-Hể?
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh rồi ngơ ngác tự hỏi
-Mình đang ở đâu thế này? Rừng Bích Sinh nhưng chỗ nào đây
Trong khi bản thân đang ngơ ngác đôi tai của nàng dường như nghe thấy điều gì đó,nàng cố gắng tập trung nghe từng câu từng chữ dùng khứu giác để dò xét thanh âm đó đến từ đâu
“Vài ngày tới ngươi cố gắng cải trang cho tốt dò la tin tức Thần Giới nghe chưa?
Chủ nhân yên tâm ta đã học từ các tiểu ma yêu rồi bọn chúng đã dạy nhau nhưng ta học lỏm rồi**** ạ
Khá lắm! Tìm cho ra điểm yếu của hắn mà ngươi đến đương nhiên phải“ có quà ”chứ nhỉ? Chuẩn bị tới đâu rồi
Thuộc hạ vừa hay tin bọn chúng mở yến tiệc đã chuẩn bị từ trước nay chỉ cần lệnh Chủ Nhân rồi sẽ “đâu vào đấy” thôi thưa Ngài
Hahahaa Dạ Hành ơi là Dạ Hành ai bảo ngươi thích lập chiến công làm gì cơ chứ cái gì mà được tung hô ca ngợi thần chiến chứ? Ta nhất định sẽ khiến tên thần quân đó trở thành nô lệ quỳ gối dưới chân ta xin ta tha tội thậm chí…còn phải cúi mặt liếm giày cho ta chờ đó đi”
“Gì cơ bọn chúng muốn trà trộn vào tộc yêu rồi thừa cơ phá hoại công sức Ngài ấy cũng như quần thần sao? Đâu thể để bọn chúng lộng hành mãi được chờ đó”
Bởi là tiểu miêu tinh nhưng tính cách nàng vô cùng khác biệt thấy yêu ma bày cơ kế hoạch nàng liền trở lại hình dáng mèo con trèo lên cây để nghe ngóng nhưng chưa nghe được gì thì một trong số yêu ma đó đột nhiên hắt xì hơi
“Ngươi sao vậy?
Th..thực sự hắt xìiii.… thuộc hạ cũng không biết mình làm sao vốn dĩ thuộc hạ dị ứng với lông mèo hắt xìiii
Lông mèo? À thế hiểu rồi”
“Chết tiệt sao tên đó lại dị ứng với lông mèo cơ chứ làm hỏng hết việc của ta mà đáng ghét bị phát hiện rồi cũng nên”
“Nghe lén người khác là việc rất ngu xuẩn đó Mèo Con à ngươi lại dám cả gan nghe lén đại sự à”
Hắn vung tay một phá cây nơi Lạc Miên đang đứng,rồi tiếp tục đuổi giết nàng,Nàng nhanh chân hết leo cây này lại trèo cây kia mỗi lần như vậy là một cây bị đánh gãy
“Đừng bất lịch sự như thế Mèo Con à,“chỉ là đàm phán” thôi mà ngươi càng chạy càng chết thôi”
Hắn liên tục đuổi theo nàng,nàng gần như đã không thể chịu đựng nữa hai chân trước chắp lại kí ấn mở ra ánh sáng vàng mắt mèo mở ra
-MEOW!!!!!
Thanh âm đủ vang cả cánh rừng,khi tiếng mèo kêu lên hoà với luồng gió thổi bay đám thuộc hạ còn tên đó lại nhắm mắt bản thân không hề hấn gì mà dùng tay luồng khí đen đánh vào Lạc Miên,vừa mới dùng nội lực đã suy yếu nàng rơi vào thế yếu nhưng đâu vì thế nằm im chờ chết nàng lại chạy dùng hết khả năng đến rìa biên giới nàng cũng chẳng biết nàng đang đi đâu
-Meow!Meow!
“ Có ai không cứu ta với”
Trên không trung một người nam nhân khoác y phục thần tiên đang hạ xuống tay dùng thuật đánh gục tên Đại Ma kia chỉ với một bàn tay
*-***Hành hoành làm loạn nơi đây rốt cuộc ngươi muốn gì? Giết hại một sinh linh bé nhỏ sau này còn có khi nhiều hơn thế
**-Sinh linh ư? Haha quả là chiến thần mà đám nô bộc đó ca tụng đây rồi ta chính là muốn lấy mạng ngươi đó Dạ Hành à
Nói rồi hắn phất nhẹ cây quạt đang cầm chĩa về hướng thần quân kia,nàng hơi sợ co rúm dưới đất thần quân thấy vậy dùng một đao chém đứt cây quạt hắn bị dịch chuyển về phía sau nhưng dường như không có vết thương hắn cười lớn và nói
-Hôm nay đến cảnh cáo ngươi thôi Mèo Con à để sau này chúng ta gặp lại ta không nương tay đâu
-meow!
“Chắc ta sợ hứ\~”
Hắn nói xong cùng đám thuộc hạ biến mất trong vài giây hắn vừa rời đi Dạ Hành liền ẵm mèo con lên
*-***Lại là ngươi sao? Ngươi lại làm gì để hắn tức giận vậy chứ hình như lại bị thương rồi để ta đưa ngươi về Thần Giới được không ?
-meow\~
-Cũng nghe lời ha đi thôi
** Dứt lời thần quân liền ẵm mèo nhỏ trên tay,bay trở về Thần Giới lần đầu tiên trong đầu Lạc Miên được đến Thần Giới chiêm ngưỡng cảnh đẹp muốn mùa xuân có mùa xuân,muốn mùa hạ có mùa hạ, muốn gì có nấy khiến nàng ta vô cùng thích thú hơn thế nữa là đang được thần quân ẵm đôi mắt mèo long lanh nhìn tứ phía thi thoảng ngước lên nhìn thần quân thấy được khí sắc thần tiên chiếc mũi cao thẳng,đôi môi kia rồi cả đôi mắt kia nữa tất cả đều đẹp vô cùng
-Bái kiến Thần Quân!
Muôn vạn chúng thần đang cúi đầu hành lễ còn có các tiểu yêu thú cũng đang nghiêm trang hành lễ
-Ừm! Mọi người vất vả rồi nghỉ ngơi chút đi
-Thưa Thần Quân những việc này làm sao so sánh được với công lao của Thần Quân chứ ạ
*- Đó ***là công sức của Thập Thần cùng chư vi thần tiên đâu phải riêng ta
-Vậy các vị cứ làm việc đi ta sẽ trở lại sau
**-Cung tiễn Thần Quân
“Này có thấy trên tay Ngài ấy cầm gì không?”
“Hình như là một con mèo”
“Hể? Thần quân nuôi thú từ khi nào thế sao ta không biết”
“Mấy cô không làm đứng đó túm năm tụm ba bàn tán cái gì mau nhanh tay lên nếu không đừng trách”
*-***Tới nơi rồi ngươi ở yên đây nhé ta đi lấy ít thảo dược
** Nói xong y liền rời đi tìm thuốc trị thương trong phòng chỉ còn lại nàng, nói là bị thương nhưng bản năng tò mò khám phá mọi thứ thì không bỏ được nàng hết leo cái xà này tới cây kia rồi dừng lại nhìn mọi thứ ngơ ngác
*“***Một mình Ngài ấy ở nơi yên tĩnh như vậy sao? Chán chết mất thôi mình phải ở đây cho đến khi gặp lại Bà Bà ư? Thế chán nhỉ nhưng đổi lại ở đây chắc cũng không tệ đâu nhỉ? Nhìn bọn họ cung kính Ngài ấy như vậy cơ mà haizzz mà sao Ngài ấy đi lâu thế nhỉ”
**-Huynh Trưởng! Huynh đi đâu rồi?
*-*Thưa là Ngài ấy không có trong cung ạ
* *Tiên nữ hầu trong cung tiến lại đáp,một tiểu cô nương ngang hiên đi vào liếc tiên nữ kia nhìn mọi nơi lớn giọng
-Chắc là huynh ấy đang muốn chơi trốn tìm với ta chứ gì? Các ngươi không phải giấu đã vậy huynh cứ trốn đi ta đi tìm huynh!
Vẻ mặt thích thú của nàng ta khiến tiên nữ có hơi lo vì nàng ta hết lục cái này lại tìm cái kia
-Ú Oà!
*-***Meow\~
-“Đứa trẻ này khiến ta giật mình chết mất”
**-Ể? Huynh trưởng nuôi mèo từ khi nào thế? Sao không cho ta biết chứ
*-Ơ..*cái này thần cũng đành chịu bởi Ngài ấy đi lát sẽ về nên…
*-Nên có lẽ đây là bất ngờ dành cho ta đúng không?*
Tiểu cô nương vui vẻ ôm mèo nhỏ trong lòng còn mèo nhỏ cũng hơi sợ tính cuồng nhiệt của tiểu cô nương
-Hể? Sao lại đến không báo ta vậy?
-A huynh trưởng!
Nàng ta vứt luôn mèo nhỏ xuống đất chạy lại ôm chân Dạ Hành,cũng không phải lần đầu cô bé nũng nịu Dạ Hành đã quá quen với điều này
*-***Sao thế? Sao muội tới đây? Muốn nhờ ta cái gì à?
**-Ái ya huynh à sao có thể chứ chúng ta là ruột thịt mà…huynh không thể sao cho ta đi
*-***Vậy muốn cái gì nào?
**-Huynh..nghe nói sắp có yến tiệc đúng không muội cũng muốn xem đi mà huynh!
*-***Cái đó phải xem thái độ của muội có nghe lời không? Hay lại chạy nhảy lung tung để các tiên phải chia nhau ra tìm
**-Muội hưá muội ngoan!
*-***sao mèo của ta lại… muội mới làm gì nó sao?
**-Đâu có muội tưởng huynh trốn tìm nên muội đi tìm ú oà ra mèo nhỏ khiến nó vui mừng
*“***Tiểu cô nương làm ta sợ muốn chết chứ ở đó vui gì chứ”
-Trên đường tự tuần tra yêu ma làm loạn tính giết hại nó nên ta đưa nó về
-**Thật đáng ghét mà hứ\~
Dạ Hành cũng chỉ im lặng nhẹ tay bế Lạc Miên lên đắp thuốc vào vết thương trên cổ mèo nhỏ
*-***Thanh Ly muội thấy nó gan dạ không? Đổi lại là muội thì muội có chịu đau cào da xé thịt như nó không
**-Không đâu
Tay Dạ Hành nhẹ nhàng đắp từng lớp lá thảo dược lên vết cào đó càng lúc càng gần khiến Lạc Miên như bị phong ấn
*“***Sao trên thế gian lại có nam nhân đẹp như vậy chứ đã vậy còn là chiến thần vạn người ao ước ta cũng ước…ước gì ý trung nhân của ta được như Ngài ấy đời này kiếp này coi như viên mãn rồi hơi xót da nhưng không sao”
-Cố chịu đau chút thôi ta sẽ dùng nội lực trị thương
**-Sao huynh biết nó đang đau thế?
*-***Nhìn qua mắt là biết
** Dạ Hành sau khi đắp lá liền ấn một đường sáng lên cổ vết thương tự khắc lành lại khiến Thanh Ly vui mừng vì sự vi diệu đó lại nhìn Lạc Miên
-Nói cho ngươi biết ngươi là ngươi đầu tiên được huynh trưởng tự tay đắp thuốc cho đó đó là vinh hạnh của cả đời ngươi
-Mạng chúng sinh đều đáng quý mà A Ly
*“***co… có lẽ đây đúng là vinh hạnh của ngươi rồi Lạc Miên à mau chóng trả ơn Ngài ấy cho tốt”*