Mộng Sinh Nhuỵ Tình

Chương 5: Bắt A Truỷ#2



Nàng bị lướt đen chùm lại tứ chi lại linh hoạt trong giây phút xé rách lưới tên yêu ma thì lơ ngơ lác ngác khi vừa xé tấm lưới thuật nàng đã hiện hình người dùng một chân đá bay hắn

-Hỗn láo! Dám lộng hành với ta sao?

Hắn lao đến tay cầm chuỳ sắt muốn đánh nàng nhưng nàng kịp né tát một cái hắn lại văng

“Thật không ngờ các chiêu mà Ngài ấy dạy Thanh Ly mình lại thành thạo như vậy tăng công lực hơn nữa phục mình ghê á”

Chưa kịp vui vẻ hắn đã tiếp tục tiến công nhưng đều bị sự linh hoạt của nàng đánh bại bỗng nhiên có một luồng khí đen bóp cổ nàng nâng nàng lên nàng cố vùng vẫy thoát ra thoạt này người kia mới đi ra hắn khoác hắc phục miệng cười nham hiểm và đôi mắt sắc như dao đang nhìn nàng

-Hừm ta còn tưởng con mèo xấu xí đó như nào trong hình dạng người hoá ra là một tiểu cô nương vắt mũi chưa sạch

-Ngươi..ngươi có gan thả ta ra sao phải làm trò hèn mọn vậy với nữ tử cơ chứ

-****Cô làm thuộc hạ của ta ra nông nỗi điếc bây giờ cũng nên trả chứ nhỉ

-Là thuộc hạ kia ngu dốt không biết lượng sức mình không phải do ta

-Lải nhải khiến mệt thêm

Hắn ném nàng vào trưa khiến nàng trọng thương nàng hắn lại gần thổi một chút gì đó về phía nàng khiến nàng ngất lịm tại chỗ hắn liền ra hiệu tên kia vác nàng về

-um..um

Khi nàng bừng tỉnh phát hai tay hai chân bị xích trói mắt nàng bị vải đen bịt nàng có thể nghe rõ mồn một những âm thanh xa kia xem bọn chúng nói gì

-Ta thấy tiểu yêu mà Chủ Nhân mang về cũng được đó chứ không tệ đâu

-Nếu mà được nếm thử không biết sẽ ngon như nào?

-Nghĩ đến thôi đã không nhịn được rồi mà hahahhaa

*Bọn cai ngục đang bàn tán chuyện nên ăn thịt nàng sao cho ngon nhất nàng không nhịn được sự sỉ nhục đến thân thể liền nắm chặt tay móng tay đâm vào da thịt,nghiến chặt răng

-Bái kiến Nữ Tế Tư!

-Lui đi !

*-*Vâng!

Nàng nghe từng nhịp bước chân,nghe rõ hơi thở của người kia thậm chí nàng còn biết được trên người kia có hương toả là gì nhưng nàng lại giả ngây thơ người kia đến đặt nhẹ thức ăn xuống hai tay gỡ bịt mắt đến người kia cũng phải thẹn bởi vẻ đẹp của y

-*Còn chưa tỉnh dậy sao? *

Nàng gầm gừ một tiếng người kia liền bật cười,trước mặt Lạc Miên là một cô nương đang tuổi xuân xanh đôi mắt nàng ta thật giống ánh trăng,làn thu thuỷ khiến y như bị thôi miên

-Các ngươi mau thả ta ra!

-Đừng kích động vậy mau há miệng ta đút cơm

*-***Không ăn!

*-***Không ăn bọn chúng sẽ ăn cô đó

-Không sợ

Nàng nhất quyết không động lấy hạt cơm nào cả y nữ kia cũng nào có nản chí vẫn thuyết phục nàng tức mới hoá mèo nhưng xích sắt có cảm tình càng muốn thoát lại càng chặt khiến y đau đớn kêu những âm thanh khiến thuỷ tinh vỡ vụn người kia thấy vậy dùng phép lên xích sắt khiến nó mới nới lỏng mèo nhỏ ngừng kêu

-T..thủ đoạn tra tấn này thật đê hèn mà

-Tiểu yêu kia ăn nói có phép tắc một chút Chủ Nhân lo ngươi chết rồi sao mà hành hạ được sai ta đến canh ngươi



*-***Cũng chỉ là một nữ tế tư ta mà sợ sao?

**-Đương nhiên

Lúc này hình ảnh xà yêu hiện ra trước mắt Lạc Miên chỉ biết nhẫn nhịn cắn răng chịu đựng

-Thôi nào đừng cứng đầu vậy chứ mau ăn đi! Ta sẽ để lại đây dù gì xích này cũng không quá chặt ngươi cũng tự ăn được! Thôi cứ ở lại tự nhiên

Nàng ta liền rời đi,mấy tiểu ma yêu đã đến chạm mặt nàng kẻ nào nhìn cũng muốn ăn tươi nuốt sống bọn chúng nhân lúc tế tư đi hẳn đứa xé áo đứa sờ mặt nàng hoảng loạn vô cùng kêu không kêu được càng vùng vẫy xích sắt càng khoá chặt tức mình liền dùng móng tay cào lên cổ từng kẻ một tuy không ra được nhưng vẫn có thể đánh lại được

-MEOW!!!!!!!

Âm thanh vang lên khiến bọn chúng trở tay không kịp máu từ trong tai phun ra,bọn chúng kêu gào đau đớn Nữ Tế Tư dường như nghe được liền hoá xà yêu trườn đến

“Tiểu yêu này sao có thể mạnh vậy chứ”

-Dừng tay lại!

Nàng dùng thuật cấm ngôn Lạc Miên rồi thấy đám yêu ma đang đau đớn quỳ xuống xin lạy cứu giúp cô ta cũng bối rối khi nhiều người cùng lúc như vậy

-Aaaaa! Cứu thuộc hạ với không thể nghe được gì hết

-Nữ Tế Tư ! Tai của chúng ta đau đớn vô cùng nổ luôn rồi

-Ngài có phép thần thông cứu giúp với

Nàng dùng hương toả khiến bọn họ quên đi cơn đau ngất lịm tại chỗ còn Lạc Miên đang run rẩy không ngừng,đôi mắt nàng dường như không kiểm soát được,móng tay móng chân dài ra giống như cảm xúc bên trong không kiềm chế nổi bản năng loài mèo,Trành Yển đưa tay chạm má y thì y dường như muốn cắn lại Tràng Yển thấy trong đôi mắt kia vừa hoảng loạn vừa có chút sợ hãi liền trấn an

-Tiểu..mà thôi bây giờ chắc gì tâm thần ngươi ổn định ta sẽ cởi cho ngươi với điều kiện ngươi không được cắn ta

Nàng giải thuật cho Lạc Miên nhưng A Miên vẫn cứng nhắc

-Làm sao ta có thể tin ngươi? Khi đám yêu ma các ngươi luôn như vậy đều giống nhau thôi haha

-Ngươi đang rối loạn ta biết chứ nhưng nghe lời ta đi người sẽ sống ta là Trành Yển,Tế Tư vừa là người hành y

Nàng nhẹ tay xoa đầu trấn an mãi sau Lạc Miên mới dần tỉnh không làm loạn,Trành Yển cởi xích thì Ma Quân đến

-Trành Yển!

-A? Bái kiến Ma Quân..sao Ngài đến đây?

-Cô tự dám cởi khi không có lệnh ta sao? Tự tại quá đấy

-Thưa Ma Quân nếu không thả nàng ấy ra nhiều nô bộc sẽ đau đớn không ngừng …ta mới dùng hương để họ không chịu đau trong nửa canh giờ

Hắn nhìn máu me bắn xung quanh,vỡ vụn và nét mặt hoang dã của nàng đang hiện khiến hắn càng thích thú,hắn đưa tay định bóp má thì Lạc Miên đã cắn ngay tay hắn

-Tiểu Yêu dừng lại! Ta biết ngươi tỉnh nhưng ta không bỏ rơi ngươi

Nàng mới thả ra còn hằn in vết răng trên tay hắn

*-**Vậy cô tính thế nào? **

-Tạm thời sẽ ở chỗ thuộc hạ rồi sau đó tuỳ Ma Quân!

-Cũng được thuần phục chắc không khó

“Không khó?mà là rất rất rất khó ấy chứ”

Trành Yển nghĩ thầm,hắn cũng chỉ nhìn A Miên nói

-Thế nào thấy thú vị không? Rồi ngươi ngày nào cũng được vui vẻ với chúng thôi haha so với Thần Giới các ngươi thì sao? Chẳng phải các thần tiên,đám tiên tử yếu đuối hay tự cao tự mạn lắm sao? Sao lại thảm hại như này? Thật hoang dã haha



-Rồi m..một ngày ngươi sẽ được nếm trải mùi vị đau khổ nhất thế gian này!

Trành Yển dắt Lạc Miên rời đến Kình Liêu nơi nghỉ ngơi của nàng ta,thân là xà yêu nhưng là hành y nơi đó thấy được rõ ánh trăng và gần hồ nước cảnh đẹp vô cùng

-Cô ngồi đây! Ta e phải trói cô lại

-Sao thế sợ bị cắn à?

-Một con mèo như cô so với một con rắn như ta sẽ như nào? Chắc cô cũng biết

-Hèn mọn

-Muốn nói sao cứ nói dù gì ta với cô cùng là Yêu Tộc bị chia ranh giới

Trành Yển rót trà hải mạn đưa Lạc Miên

-Cô là…người của Miêu Tộc sao?

-Những ai đã biết điều này

-Ta mới biết qua kí hiệu hoa văn trên y phục cô

-Còn cô là Xà Tộc hay sao?

-Hậu duệ của tộc Xà trước đây là Đằng Xà nhưng do Thánh Nữ Đằng Xà phạm tội lớn nên bị diệt ai mà ngờ vẫn còn trứng xà chứ

-Là Thánh Nữ Thiên Hoan sao? Chẳng phải ả ta diệt Trai Tộc sao bị diệt cũng do nghiệp gây

-Cô ấy là bề trên! Miêu tộc ta tôn trọng mong cô cũng vậy nhưng ta không giống Thánh Nữ si tình đến ngu ngốc***

Mới nói đến đây đôi mắt Trành Yển có chút đượm buồn phần đuôi mắt bên trong đó là cả đống tâm sự sở dĩ nàng tốt với Lạc Miên vì cô ấy cùng là Yêu Tộc và vì một lí do khó nói,còn trong mắt Lạc Miên là bầu trời sao lấp lánh hi vọng là thứ Trành Yển cầu mà không được Lạc Miên bị bắt ở lại Hồng Lâu Cung để tra hỏi vài điều sáng hôm sau Trành Yển tỉnh mắt phát hiện không thấy y đâu tưởng y đi mất liền dùng thuật âm tìm,thấy nàng ấy đang ngồi thiền

-Dậy sớm quá nhỉ? Ta còn tưởng cô lạc chứ

-Không! Lạc thế nào được các người giam lỏng ta ở đây ít nhất cũng phải xem cái lồng giam như nào

-Thế nên cô mới tập thiền à

Lạc Miên nhìn Trành Yển thấy nàng ta không có tâm cơ gì cũng nới lỏng cảnh giác

-Thả ta ra đi!

-Cái này thì ta không làm được nếu ta thả cô ra ta sẽ bị Tôn Thượng trách phạt cô gánh cho ta sao?

-Bổn tử vốn không thích giam lỏng

-Ngoan ngoãn chút đi bằng không cả nguyên thần lẫn chân thân đều không còn đâu

Lạc Miên tức mình nhưng nén làm nét mặt thân thiện với Trành Yển tạo niềm tin với nàng ta,Trành Yển tuy có hơi lạnh lùng nhưng nàng này thấy Lạc Miên không còn hung hăng nghĩ nàng ấy đã ngoan ngoãn dưới chân Ma Thần thì cũng nhẹ dạ cả tin cả ngày hôm ấy Trành Yển đi đâu Lạc Miên theo nấy nhằm mục đích nắm tình hình,sơ lược bản đồ Hồng Lâu Cung tuy đôi khi có hơi cười khờ khạo nhưng Tràng Yển vốn không để tâm

-Ăn đi chứ tối nhịn à?

-C..có cá không?

-*Cá? Ở đây có ao hồ đâu lấy đâu ra cá mà ăn***

-Vậy à?

**-Đừng kén chọn nữa mau ăn đi !

Lạc Miên biết không thể làm nũng ở đây nhân lúc Trành Yển đã nghe giờ Hợi nàng lén hoá mèo tìm cá mọi ngóc ngách của Hồng Lâu Cung,nhưng vẫn không thấy ao hồ lúc này nàng nhìn thấy bên kia là ao hồ liền hí hửng chạy tới bắt cá