Mộng Tình Nhân

Chương 127: Mùa Trăng Đẹp Nhất



Ngọc Thuần mở bức thư tay Tú Thanh gửi, chị bảo hãy cùng gia đình quay về cố hương, thời gian sắp tới kinh thành có biến động. Cô không rõ vì sao chị lại muốn cả nhà rời đi, nhưng những gì chị làm suốt thời gian qua đã chứng minh, chị không nói dối.

Kinh thành có biến động là thật, hàng loạt cửa hàng bị điều tra khám xét, rất nhiều thương nhân bị bắt về điều tra. Nhân lúc nhà vắng chủ, đạo tặc nổi lên mang theo nhiều người cướp bóc trắng trợn. Người dân sống trong lo sợ, rất nhiều hộ đã đóng cửa ngưng mọi hoạt động buôn bán, có hộ còn đưa gia quyến rời đi.

Ngọc Thuần ngỏ ý: “Hay là chúng ta cũng tránh mặt một thời gian đi anh, đợi đi kinh thành ổn định thì quay về.”

Trọng Huấn trầm tư nghĩ ngơi, thật lòng anh cũng có suy nghĩ rời đi, nhưng vì cửa tiệm vẫn đang hoạt động, nền móng nhà họ Chu cấm ở kinh thành mấy chục năm không thể cứ đi là đi, vì lý do đó đã làm anh phân vân.

Ngọc Thuần cố hết sức giải thích: “Em biết anh vì lo cho các cửa tiệm nên không rời đi, nhưng sự an toàn của người nhà quan trọng không kém. Hôm nay trộm vặt nổi lên, nói không chừng ngày mai đã đám giặc tàn ác đi vào, nhân lúc chưa muộn hãy rời đi, cửa tiệm vẫn đó sẽ không sao đâu.”

Cả buổi sáng ngày hôm đó Ngọc Thuần dùng để thuyết phục Trọng Huấn, nói đến gãy lưỡi cuối cùng anh đã chịu rời kinh.

Cũng chính ngày hôm đó, Quyển Dư tìm đến Ngọc Thuần xin cô hãy đưa Quyển Như theo cùng.

Ngọc Thuần từ chối: “Cô ta hiện nay đã không còn là người nhà họ Chu, nên không thể đi cùng.”

“Không còn tình thì cũng còn nghĩa. Xem như dì cầu xin con, đưa con bé đi cùng được không, nó một thân một mình lại còn…”

Lại còn đang mang đứa con của một trong ba gã kia, tứ cố vô thân người làm mẹ như bà hết sức đau lòng.

Ngọc Thuần không phải tuyệt tình đẩy Quyển Như vào đường chết, chỉ là những chuyện cô ta từng gây ra cho mình, làm Ngọc Thuần không thể tha thứ được.

Cô xoay người nâng bước rời đi thì Quyển Dư cản lại.

“Dì… dì có việc quan trọng cần nói, chắc chắn con sẽ cần.”

Cô vốn định không quan tâm đến chuyện kia là gì, bên tai cứ vang lên giọng nói pha lẫn tiếng khóc của Quyển Dư.

“Chỉ cần con đồng ý đưa Quyển Như theo cùng, con muốn dì làm gì cũng được, thậm chí là bỏ dì ở lại kinh thành. Chuyện này liên quan đến Chi Ái, con có muốn nghe không?”

Nhắc đến cái tên Chi Ái, Ngọc Thuần sũng người bàng hoàng nghe hết câu chuyện của bà ta.



Lúc Doãn Kỳ nghe tin thì Ngọc Thuần đã đứng trước cửa, chỉ lộ ra gương mặt tròn xoe, tò mò ngó vào trong. Anh nhìn sắc trời ảm đạm sau lưng, giọt nắng cuối cùng đậu lên bờ vai nhỏ.

“Còn đứng đó làm gì, mau vào trong đi.”

Ngọc Thuần lắc đầu, cô dạo bước trên phố, bất tri bất giác lại đi đến tận đây.

“Nhớ anh nên muốn gặp anh phải không?”

Cô lại lắc đầu, cúi mặt mỉm cười, làm ngơ những suy nghĩ trong đầu.

“Không có, đang đi dạo thôi.” Ngọc Thuần chỉ ra con đường lớn, buột miệng hỏi: “Anh có muốn đi dạo chung không?”

Lập tức Doãn Kỳ đồng ý, đối với lời đề nghị của cô hoàn toàn đồng ý.

Phía sau con hẻm ngắn có quán rượu nhỏ, mùi thơm ngạt ngào, nứt mũi. Ngọc Thuần bị mùi thơm thu hút, cô cắn môi thầm liếc trộm người bên cạnh.

“Có muốn uống rượu không?”

“Không.”

Ngọc Thuần cười lấy lòng, vỗ nhẹ cánh tay anh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mỏng hơn rất nhiều lần.

“Thử một chút thôi nhé, không nhiều đâu, tí tẹo à.”

Doãn Kỳ chống hông, nghiêm nghị cứng rắn bác bỏ suy nghĩ lệch lạc của cô.

“Tửu nhập tâm như hổ nhập lâm, như cẩu cuồng tại thị.”*

*(Nghĩa: Con người khi say rượu thì không còn biết gì nữa, như mãnh hổ vào rừng, như con chó điên ngoài chợ gặp ai cắn nấy.)

Nhưng Ngọc Thuần nào nghe theo anh, cô nhất quyết cãi cùn: “Nam vô tửu như kỳ vô phong.”

Nếu không phải hôm nay quên mang theo túi tiền, thì cô đã không rơi vào tình cảnh thảm thương thế này.

“Mua đi, mua nhé, mua chút thôi được không?”

“Không được.”

Ngọc Thuần khóc rống lên, cô ngồi xổm trên đường, mặc kệ anh lôi kéo cỡ nào cũng không chịu đi.

Dọc bờ sông là nơi khá vắng vẻ về đêm, một nơi lý tưởng để uống rượu. Đêm nay trăng to vành vạnh, chiếu bóng lên dòng sông bạc nhấp nhô ngọn sóng, ngoài âm thanh của sống nước và dế kêu, chỉ còn tiếng cười giòn giã, chứa đầy vui vẻ của cô gái.

Doãn Kỳ nhìn cô không rời mắt, Ngọc Thuần có tâm trạng tốt, giận hờn trước kia đều bỏ qua hết. Cô ngã đầu lên vai anh, bộc bạch nỗi lòng.

“Lần cuối em bình thản ngắm trăng là khi nào ta? Hình như là trung thu năm ngoái, nghĩ lại lúc đó sống mà không biết gì, không lo lắng gì cả, thật vui biết mấy.”

Cô vuốt ve miệng bình rượu, thở dài nuối tiếc tháng ngày tươi đẹp qua nhanh.



“Vậy em có thể bắt đầu lại, không cần khờ dại mới có thể sống vui được, vui vẻ hay không là ở lòng mình.”

Anh kề sát bên tai cô thủ thỉ: “Em đừng ngại thú nhận, ngày tháng bên anh là ngày tháng tươi đẹp.”

Ngọc Thuần sặc nước bọt, ho đến nước mắt chảy dài hai hàng, có nằm mơ Ngọc Thuần cũng không ngờ, có ngày mình được nghe những lời ấu trĩ kia từ miệng anh.

“Điên rồi! Nhưng có người biết anh điên vẫn nói chuyện với anh, còn điên hơn.” Cô cười bất lực.

Doãn Kỳ vui vẻ nói: “Vậy hai chúng ta là một cặp điên.”

“Một cặp điên?!” Ngọc Thuần bật cười trong vui sướng: “Một mình anh điên thôi.”

Cô mượn tấm lưng anh làm ghế dựa vào, im lặng khá lâu, lâu đến mức mắt NT đỏ hoe.

“Trăng của tháng nào là đẹp nhất vậy? Em thật muốn ngắm trăng đẹp nhất… cùng anh.”

Hai từ “cùng anh” đó cuối cùng vẫn không thốt ra thành lời. Có lẽ nhiều năm sau, Doãn Kỳ cũng không biết ánh trăng đêm nay, mới thật sự là ánh trăng đẹp nhất trong mắt Ngọc Thuần.

Đó là ánh trăng sáng tỏa nhất, dịu dàng nhất cô từng nhìn thấy.

Nhìn từng hàng tre xanh rì rào, lắng nghe cơn gió thổi qua từng phiến lá, bụi rơm ở xa vẫn êm đềm nằm đó, chỉ khác là cao hơn một chút. Cảnh xưa vẫn như cũ, qua mắt cô đã không còn lung linh, xinh đẹp nữa.

Anh yên lặng nhìn ánh trăng vành vạnh, ánh sáng soi vào lòng anh, len lỏi dù là nơi tối tăm, khúc khuỷu nhất.

Doãn Kỳ cất lời dịu dàng, du dương như bản nhạc khi trầm khi bổng.

“Em đã bao giờ lên núi ngắm trăng chưa? Trăng ở đó còn sáng và to hơn ở đây gấp nhiều lần.”

“Thật sao? Nếu vậy em cũng muốn đến đó xem một lần.”

“Đợi khi trăng rằm tháng tám, có lẽ là lúc sáng và đẹp nhất, trời cũng không có mây. Em có thể đợi đến lúc đó ngắm xem, đừng nói một lần, thậm chí nhiều lần đều được.”

Cô đặt bình rượu xuống đất, vuốt lại cổ áo bị gió thổi tung ra, trong cổ họng lưu giữ vị ngọt thơm của rượu.

“Cũng được, đến khi đó hãy nhắc em rằng trăng tháng tám là đẹp nhất, em sẽ đến xem.”

Bờ môi cô run lên, cố nén tiếng khóc xuống tận nơi sâu nhất, vì không đối diện nhau, nên Ngọc Thuần chẳng lo ai kia nhìn thấy.

Doãn Kỳ lại bắt đầu kể chuyện xưa cũ.

“Lúc anh đến kinh thành đã nghĩ, mình đến một mình khi đi cũng mình đi. Bây giờ khác rồi, vì anh thu hoạch được một thứ rất tốt.”

“Thu hoạch thứ gì?”

Ngọc Thuần nhíu mày suy nghĩ, anh đâu phải là nông dân, đã trồng gì mà thu hoạch?

Doãn Kỳ dự tính được Ngọc Thuần sắp hỏi điều gì. Trong đêm tĩnh lặng, giọng nói như chất chứa nỗi niềm khó diễn tả bằng lời, là xót xa tủi hờn, đan xen bi phẫn.



“Trước đó sống cùng người nhà, trong nhà có ba mẹ còn có chú ba, một gia đình nhỏ sống rất hạnh phúc. Chú anh ngày xưa có thích thầm một cô gái, may có mẹ anh khích lệ động viên rất lâu, chú ấy mới dũng cảm thổ lộ với cô gái kia.”

Ngọc Thuần chăm chú lắng nghe, tuy không nhiều nhưng cô có thể hình dung một gia đình êm ấm hòa thuận. Anh ngày xưa thì ra cũng có gia đình, cái kiểu gia đình cô hằng mong ước.

Ngọc Thuần không dám hỏi nhiều, sợ mình vô tình khơi lên ký ức đau thương trong tim Doãn Kỳ.

“Nghe qua mẹ anh chắc là kiểu phụ nữ đảm đang, hiền lành, vừa chăm con vừa lo lắng em chồng.”

Biết cô không nhìn thấy, nhưng anh vẫn gật đầu như thường lệ.

“Mẹ anh dịu dàng hơn em nhiều.”

“Này…”

Cô muốn phản bác nhưng nghĩ lại đành thôi, dù sao đó cũng là mẹ anh, trong ký ức của con trẻ, dù mẹ có nóng tính la mắng thế nào, vẫn là ký ức dịu dàng khó quên.

Huống hồ linh cảm cho cô biết, mẹ anh thật sự dịu dàng hơn cô. Nếu không sao mỗi lần nhắc đến mẹ, Doãn Kỳ đều cười rất ngọt ngào, như thể chỉ cần nghĩ đến mẹ, mọi nỗi đau đều được xoa dịu.

Cô chống cằm, rầu rĩ lầu bầu: “Em như vậy là dịu dàng lắm rồi, không thể dịu dàng hơn.”

Doãn Kỳ bật cười thích thú: “Như vậy là dịu dàng lắm rồi sao?”

Cô nghịch móng tay, nghĩ những lời mình nói bị tiếng gió che lấp, nào ngờ đâu anh nghe hết toàn bộ.

“Em chưa từng đối xử dịu dàng với ai như với anh, nếu không thì theo tính em, không đâm anh bốn nhát, thì là ba nhát.”

“Có cô gái nào mở miệng ra là đánh giết như em không? Dữ dằn, coi chừng sau này không ai thèm lấy đấy.”

“Không cần lo, lấy gà lấy chó cũng không lấy anh. Sau này anh lấy heo đi là vừa.”

Ngọc Thuần vô ý nói, Doãn Kỳ có tình nghe, cảm giác trên đầu anh mọc lên hai cái tai chó dựng đứng, sau mông mọc ra đuôi gà đỏ cam chói lóa.
— QUẢNG CÁO —