Mộng Trong Mộng

Chương 119: 119




Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, Khương Vũ quyết định đơn độc nói rõ với Hoắc Thành, có ân oán gì giải quyết một lần cho xong.
Cô của bây giờ không còn là cô gái đái thương không nơi nương tựa, mặc người lăng nhục như kiếp trước nữa.
Cô không sợ Hoắc Thành, nhưng…..

Cừu Lệ là điểm yếu lớn nhất của cô, cô tuyệt đối không kéo Cừu Lệ dính vào.
Trưa hôm đó, trong trung tâm nghệ thuật Esmela , Khương Vũ luyện múa xong thấy Hoắc Thành đứng đợi bên ngoài đã lâu.
Cô không biết Hoắc Thành có thần thông quảng đại gì mà có thể ra vào trường Esmela như chốn không người vậy.
Khương Vũ đeo balo lên ra khỏi phòng học, nói với Hoắc Thành bên hành lang: “Đi theo tôi.”
Hoắc Thành cười lạnh, lười nhác đi theo sau cô lên tới sân thượng.
Trời hôm nay không có nắng, gió rất to, bầu trời giăng đầy mây đen giống như đêm Hoắc Thành chết.
Đêm hôm đó, Hoắc Thành uống say mượn hơi men tiến hành bạo hành dài với cô, cô bị thương khắp người nằm liệt trên sàn nhà lạnh lẽo, gian nan ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ cũng thấy bầu trời giăng đầy mây đen thế này.
Cô còn nhìn thấy người đàn ông đứng bên cửa sổ sát đất, tay anh đút túi đứng từ xa nhìn cô, trong con ngươi tối đen là sóng ngầm cuộn trào.
Khương Vũ ngủ mê man.
Đợi khi cô tỉnh lại, cô ngã trong vũng máu.
Hình ảnh cuối cùng là cảnh sát dẫn người đàn ông đó đi, con dao nằm trong tay anh, bên trên hãy còn nhỏ máu tí tách.
Cừu Lệ bị áp giải lên xe cảnh sát.
Còn Hoắc Thành đã chết dưới lưỡi dao sắc bén đó.
Trên người hắn có ba mươi hai vết thương, có vết thương chí mạng, có vết trên cánh tay, nhìn ra được hung thủ không phải giết người mà là vung dao phát tiết.
Cừu Lệ giết Hoắc Thành trong lúc cô hôn mê.
Đây là kết cục cuối cùng Khương Vũ trọng sinh lại muốn thay đổi nó, cô không thể để Hoắc Thành chết trên tay Cừu Lệ được, không thể để anh ngồi trong nhà tù tối đen đó trải qua một đời dài đằng đẵng mà cô độc.
Trên sân thượng, Khương Vũ nói với Hoắc Thành: “Mấy ngày nay anh cứ đi theo tôi, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Hoắc Thành cười cười đi tới gần cô một bước.
Khương Vũ lập tức lùi ra sau, nhìn hắn một cách đề phòng: “Nói đi chứ, rốt cuộc anh muốn gì.”
“Tiểu Vũ, em biết anh muốn gì mà.” Hoắc Thành giang tay ra với cô, giống như thợ săn giăng lưới: “Anh trở về là vì em mà.”
Khương Vũ sắp bị hắn bức điên rồi.
Người đàn ông này là cơn ác mộng kiếp trước của cô, trọng sinh lại lần nữa, hắn vẫn không chịu buông tha cho cô ư!
“Nếu anh không đi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.” Khương Vũ duỗi tay vào balo, gằn giọng uy hiếp: “Anh làm như vậy chẳng có lợi ích gì, nếu để ba tôi biết được thì anh sẽ có kết cục tốt đẹp đâu…”
“Anh sợ quá đi.” Nụ cười bên khóe môi của Hoắc Thành càng cuồng dã hơn, hắn đi từng bước về phía cô: “Báo cảnh sát em định nói gì đây, anh đâu có làm gì em, cảnh sát không giúp được em, chẳng có ai giúp được em hết, cả đời này của em đã định sẵn…..

là của anh rồi.”
Con ngươi Khương Vũ run rẩy, nhìn gương mặt đáng ghét đang tiến tới gần của Hoắc Thành bỗng nhớ ra.
Lời này, Hoắc Thành kiếp trước cũng từng nói!
Chẳng có ai giúp được em đâu.
Em chạy cả đời cũng thoát không khỏi.
Cả đời này định sẵn là của anh.
Hoắc Thành nhìn cô gái run rẩy như con thỏ nhỏ trước mặt, trong mắt lóe dục vọng muốn hủy diệt nó.
“Sợ là em còn chưa biết bối cảnh của nhà họ Hoắc chúng tôi, lần trước tên bạn trai của em đưa anh họ anh vào tù, ông nội anh rất giận đấy.”
Giọng hắn thấp trầm mà chậm rãi, mỗi một từ như đang giày vò cô: “Em cho rằng ba em có thể làm chỗ dựa vững chắc cho em à, so với nhà họ Hoắc bọn anh ông ấy là cái thá gì?”
“Đây là xã hội pháp trị, anh không thể một tay che trời được đâu!”

“Anh đã sắp xếp xong cả rồi, không chỉ tên khốn Cừu Lệ đó, mà cả ba em, mẹ em, bọn họ đều phải…… chết.”
Lúc Hoắc Thành bật ra chữ ‘chết’, sợi dây đàn trong đầu Khương Vũ đứt ‘phựt’ một cái!
Ba, mẹ, Cừu Lệ…
Cô trọng sinh lại một kiếp, họ là hơi ấm cô góp nhặt trở về, là người quan trọng nhất của cô, cũng là giới hạn cuối cùng của cô.
Nếu cô mất đi họ, thế thì thế giới này đối với cô mà nói chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Khương Vũ thôi lưỡng lự, cô móc cây dao gọt trái cây trong balo ra, nhân lúc hắn mất cảnh giác dứt khoát đâm vào bụng Hoắc Thành.
Vào khoảnh khắc đó, Khương Vũ phát hiện hóa ra tiếng lưỡi dao đâm thủng bụng không phải dùng tai để nghe thấy, mà là dùng tay để cảm nhận lấy.
Mà cảm giác này sao lại quen thuộc đến như vậy.
Cô nhìn thấy cán dao cắm trên bụng Hoắc Thành, thế nhưng bỗng thấy hả hê khi báo được thù.
Đúng vậy, cô đã giết tên ác ma đó, diệt trừ tai họa ngầm lớn nhất, Cừu Lệ không đời nào giết người, cũng không có chuyện ngồi tù vì cô nữa.
Hoắc Thành ngã ầm xuống trước mặt cô, liều mạng lùi về phía sau kéo theo một đường máu đầy đất, đáy mắt xuất hiện tia hoảng sợ.
Tia hoảng sợ đó càng tiếp theo dũng khí trong lòng Khương Vũ tăng lên.
Cô không cần sợ Hoắc Thành nữa, càng không sợ cái cục định sẵn đó nữa.
Cô không thể buông tha hắn.
Khương Vũ cầm dao lạnh mặt đi tới gần Hoắc Thành, ngồi xổm xuống đâm thêm mấy nhát lên người hắn ta.
Máu tươi phúng ra nhuộm đỏ làn da trắng nõn của cô.
Đâm đủ ba mươi hai nhát dao, máu tươi đỏ thẫm men theo cơ thể hắn ta chảy uốn lượn, ác ma đáng sợ nhất nằm trong vũng máu chết tươi như một con cá chết.
Khương Vũ cười nhẹ nhõm, cuối cùng cứu được Cừu Lệ rồi.
Đợi đã…
Là ai cứu ai?
Khương Vũ nhìn người đàn ông trong vũng máu, bỗng có vô số mảnh vỡ nào đó bị chôn vùi sâu trong tiềm thức phá kén chậm rãi hiện ra…
Cô lại trở về buổi chiều bầu trời giăng đầy mây đen đó, trong nhà lớn nhà họ Hoắc, cô nhìn người đàn ông uống say bét nhè về nhà.
Giờ phút này, Khương Vũ như người ngoài cuộc lấy góc nhìn của kẻ thứ ba quan sát những hình ảnh được cất sâu trong ký ức này.
Người phụ nữ mặc chiếc váy ngủ ngắn màu đen vừa người nhìn vào cửa sổ sát đất rất lớn đối diện nhảy múa, thiên nga đen xoay vòng, xoay vòng, thực hiện cú xoay ba mươi hai vòng một cách hoàn mỹ…
Mà sự xinh đẹp chấn động tâm hồn này càng kích thích thần kinh của ác ma.
Hoắc Thành túm tóc cô kéo cô qua ném mạnh xuống sàn nhà.
Tiếp theo hắn bắt đầu thực hiện rất nhiều hành vi cầm thú đối với người phụ nữ đáng thương đó.
Người cô đầy thương tích nằm bệt trên sàn nhà lạnh lẽo, hứng chịu tất cả trong tuyệt vọng.
Cô muốn kêu nhưng cổ họng kêu không ra tiếng.
Trên bàn trà có một cây dao gọt trái cây.
Cô dứt khoát cầm dao gọt trái cây lên, lúc người đàn ông đang cuồng dã cô đâm vào bụng hắn ta.
Khương Vũ bụm kín miệng, trừng lớn mắt nhìn người phụ nữ đã điên loạn đâm hết nhát này tới nhát khác vào bụng hắn.
Đâm đủ ba mươi hai nhát.
Không phải Cừu Lệ, không phải Cừu Lệ giết Hoắc Thành, là chính cô giết!
Dù là kiếp trước hay kiếp này, Hoắc Thành đều chết trong tay cô!
Vào giây kế tiếp, Cừu Lệ nhếch nhác xông vào trong phòng như hiện trường gây án ghê gợn giống như địa ngục cùng con ‘thiên nga đen’ bị thương ngồi trong vũng máu.
“Bác sĩ, cuối cùng tôi có thể yên tâm mà ngủ rồi.”
Khương Vũ ôm đầu gối ngồi trong vũng máu, bên cạnh là cái xác lạnh ngắt của người đàn ông, nở nụ cười trong trẻo với anh: “Tôi không phải mơ thấy ác mộng nữa rồi.”
Cừu Lệ ngồi xổm trước mặt cô nhẹ nhàng ôm người phụ nữ gầy yếu đặt lên sô pha, sau đó cởi áo khoác ngoài đắp lên người cô.
“Đúng vậy, không còn mơ thấy ác mộng nữa.” Anh dùng giọng nói dịu dàng khẽ khàng nói với cô: “Nghỉ ngơi một chút đi.”

“Bác sĩ, tôi có quen biết anh hả, tại sao anh đối xử với tôi tốt vậy chứ?”
Cừu Lệ vén sợi tóc nhuốm máu của cô ra sau tai, ghé tai cô dịu dàng nói: “Đây là bí mật.”
“Là bí mật không thể nói sao?”
“Bí mật này chỉ có trong mơ mới nghe thấy được.”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình: “Được rồi, ngủ đi.

Gió trong giấc mơ sẽ nói bí mật này cho em nghe.

Suỵt, nghe kỹ nhé, sau khi nghe được thì phải quên nó ngay.”
Người phụ nữ đã nặng nề chìm vào trạng thái ngủ mê, miệng vô thức lẩm bẩm: “Hình như tôi nghe thấy rồi…”
Khương Vũ nghe thấy rồi, cô nghe thấy người đàn ông dịu giọng nói bên tai cô: “Anh biết em từ rất lâu rồi, mỗi buổi tối năm mười bảy tuổi anh thường hay tới bên hồ xem em múa, si mê em từ lâu lắm rồi.”
“Nếu thời gian đó em ngoảnh đầu nhìn lại có lẽ sẽ thấy được anh.”
“Gió bên hồ rất lớn, anh muốn đứng bên cạnh em để gió thổi tóc em lên mặt anh.”
“Mặc kệ thế giới này bẩn cách mấy, em vĩnh viễn là ánh trăng trong trẻo nhất trong lòng anh.”
“Thiên nga bé nhỏ, em cứ tiếp tục múa, quên hết tất cả nỗi bất kham đi, em trong trắng như vậy…”
“Mọi tội lỗi để anh gánh thay em.’
Anh gánh thay em……
Dưới sự thôi miên của anh, người phụ nữ đã ngủ say rồi.
Cừu Lệ nhẹ nhàng in một nụ hôn lên mắt cô, sau đó đứng dậy bắt đầu bố trí lại hiện trường gây án.
Anh xóa sạch dấu vân tay của Khương Vũ dính trên cán dao, sau đó lưu lại dấu vân tay của mình lên đó, đồng thời kéo vai Khương Vũ tới bên tay tạo vết đỏ hồng ở giữa cổ cô.
Chẳng mấy chốc, quản gia xông vào phòng, cảnh nhìn thấy được chính là xác Hoắc Thành lạnh băng, và Cừu Lệ thực hiện hành vi cầm thú đối với phu nhân đã hôn mê bất tỉnh.
Hồi lâu sau cô tỉnh lại, được bác sĩ y tá đưa lên xe cấp cứu.
Còn cách đó không xa, Cừu Lệ bị còng tay, cảnh sát ấn bờ lưng thẳng tấp của anh áp giải anh vào trong xe cảnh sát.
Cừu Lệ hơi vùng ra ngoảnh đầu nhìn về phía Khương Vũ, khóe môi hé ra nụ cười, còn bắn tim với cô nữa.
Cô mờ mịt nhìn anh, khi đó chẳng hiểu anh đang nói gì.
Nhưng thân làm người quan sát, Khương Vũ nghe thấy giọng của anh.
Anh nói với cô: “Anh bảo vệ em.”
Giây phút đó, nước mắt cô tuôn trào như đê vỡ.
Anh bảo vệ cô, là anh đang bảo vệ cô!
Cô đuổi theo xe cảnh sát muốn giải thích, nói với họ đó không phải là chân tướng, Cừu Lệ không phải tội phạm.
Là cô làm, mọi thứ đều do cô làm…
Nhưng đó chỉ là một đoạn ký ức, một đoạn ký ức đã xảy ra và không cách nào thay đổi được.
Kết quả điều tra cuối cùng phơi bày ‘tội trạng’ của Cừu Lệ, động cơ vô cùng rõ ràng, anh có mưu đồ bất chính với phu nhân, lúc đang thực hiện hành vi cưỡng bức thì bị Hoắc Thành chồng cô phát hiện, trong lúc hai người đang giằng co, anh dùng dao đâm chết hắn.
Ba mươi hai vết thương đủ để chứng minh hành vi ‘biến thái’ của anh, bác sĩ tâm lý khám cho Cừu Lệ phát hiện anh có chấn thương tâm lý từ nhỏ, càng chứng minh cho hành động giết người biến thái của anh.
Mà Khương Vũ… đoạn ký ức này đối với cô hoàn toàn mơ hồ, đối với tên ‘ác ma’ đáng sợ Cừu Lệ này cô chẳng có chút hận thù nào, ấn tượng duy nhất chính là anh không thích cười.
Sau đó ký ức càng trở nên hỗn loạn, thậm chí cô còn không nhớ anh từng ‘cưỡng bức’ cô, cô xem anh thành tội phạm giết người giết chết Hoắc Thành, chẳng cần lý do gì, giết chính là giết rồi, không phải vì cô cũng không vì một ai khác…
Chỉ có như vậy mới không có thương tổn, không đau khổ, quên hết mọi bất kham.

Quên sạch sẽ.
Thớ ký ức vụn vặt đó choáng hết não bộ tổ hợp thành hình ảnh hoàn chỉnh, đoạn hồi ức và tình cảm bị thuật thôi miên chôn giấu tuôn trào ra…
Mưa to như trút xuống, tiếp sau đó là nỗi bi thương cực lớn, Khương Vũ quỳ trên sân thượng gào khóc thảm thiết.
Trong màn mưa mờ mịt, cô nhìn thấy bóng người đàn ông chao đảo chạy về phía cô, cô cực lực chống người đứng dậy sau đó bổ vào vòng ôm rắn chắc của anh.
“A Lệ… là em giết người, là em làm hết.”
“Không phải em, em là người trong trắng nhất.’
“Là em mà...”
Cô ôm lấy anh, ra sức hôn anh như muốn bù đắp lại cho anh.
Cừu Lệ đau lòng nói: “Mọi việc rồi sẽ tốt lên thôi.”
“Tốt không nổi nữa, em giết người rồi.’
“Tiểu Vũ không có giết người.” Cừu Lệ dịu giọng nói: “Em chỉ giết con ác ma trong lòng em thôi.”
Khương Vũ mở đôi mắt bị nước mưa và nước mắt làm cho mơ hồ nhìn sân thượng.
Cả sân thượng trống rỗng không có máu tươi, không có xác của Hoắc Thành.
Cô nhìn Cừu Lệ bằng vẻ mặt không dám tin: “Chuyện này sao có thể....”
“Sớm đã để ý sự bất thường của em rồi.”Cừu Lệ hạ thấp giọng: “Thường hay lẩm bẩm nói chuyện một mình, nói chuyện với không khí.”
Khương Vũ ngây ngẩn: “Nhưng Hoắc Thành trở về rồi mà!”
“Về không được nữa, hắn đã chết hồi tháng năm rồi, bị chính tay vợ hắn giết chết.”
“Hả! Vợ anh ta....”
“Hình như tên là Đào An Hinh, bạn học thời cao trung của em.”
.......
Đoạn thời gian đó, Cừu Lệ liên tục tiến hành trị liệu tâm lý cho Khương Vũ.
Hoắc Thành chỉ là cái bóng hoặc nỗi ám ảnh trong lòng cô, từ sau khi được tin Hoắc Thanh chết rồi thì cô không thấy hắn lần nào nữa.
Kiếp này đúng là có rất nhiều thứ bị thay đổi, cô và Đào An Hinh trao đổi cuộc đời cho nhau, Đào An Hinh trở thành kẻ đầu xỏ giết hại Hoắc Thành.
Còn cô cũng mở ra cuộc đời mới của chính mình.
Cừu Lệ rõ ràng có chú ý tới, đoạn thời gian đó Khương Vũ đối xử với anh cực kỳ dịu dàng.

Hoặc có lẽ do lễ cưới sắp tới gần, cô thử cố gắng trở thành một người vợ tốt và lý tưởng.
Nhưng thực tế là, phần ký ức bị thôi miên đã hoàn toàn hồi phục rồi, Khương Vũ chỉ muốn tận sức báo đáp người đàn ông trước mặt.
Anh gánh tội ngồi tù thay cô, anh không phải ác ma giết người, cô mới phải!
Trọng sinh sống lại, cô cứ ngỡ bản thân đang cực lực cứu rỗi Cừu Lệ, nhưng thực tế là anh cứu cô.
Anh cho cô một phần thanh xuân khác, một cuộc hôn nhân khác và một cuộc đời hoàn toàn mới.

Cả hai tôn trọng lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau, cùng thề nguyền nắm tay nhau đi hết cuộc đời.
Hôn lễ được diễn ra trên bãi đất trống của trường Esmela, ai ai cũng vui vẻ, duy chỉ có mỗi mình Tạ Uyên hình như không được vui cho lắm.
Ông nắm tay Khương Vũ đi qua con đường hoa trải dài, đích thân trao tay con gái cho người đàn ông ăn diện lên cũng ra hình ra dạng kia.
Cừu Lệ hít sâu một hơi, căng thẳng duỗi tay ra đón lấy, song Tạ Uyên cứ nắm chặt tay con gái không nỡ buông ra.
Bạn bè thân thích tham gia hôn lễ đưa mắt nhìn nhau.
Khương Vũ cảm nhận được sức lực của Tạ Uyên, cô nhỏ giọng nói: “Ba...”
Mắt Tạ Uyên hơi đỏ lên, hết cách đành phải trao tay cô gái nhỏ vào tay người đàn ông đối diện, ngừng lại rất lâu mới nghiêm giọng nói: “Không được phép bắt nạt con bé.”
Cừu Lệ nắm bàn tay đeo bao tay ren trắng của cô gái đặt dưới môi hôn đầy trân trọng, nói lời bảo đảm: “Con hứa.”
Con hứa sẽ kính trọng cô ấy, yêu cô ấy cả đời, không bao giờ ức hiếp cô ấy.
......
Trên bãi đất trống, có các bạn học của trường Esmela ca múa cười đùa náo nhiệt, cũng có người rảnh rỗi như Bộ Hy lén lút ăn đồ ngọt điên cuồng ở khu thức ăn tự chọn, trên mặt mỗi người đều mang theo ý cười.
Khương Vũ mặc áo cưới xinh đẹp ngồi giàn hoa bệt đầy dây leo ngắm ánh mặt trời đang lặn xuống đằng xa, trong tay đang nghịch khăn voan cài đầu.
Đúng lúc này, APP [Zhiguo] gửi tin nhắn tới:
Ting! Nhiệm vụ [giải cứu thiên niên ác ma] đã thành công, 300000000 tiền thù lao đã chuyển vào tài khoản.

Tuy là chuyện nằm trong dự đoán nhưng Khương Vũ vẫn kìm không được thầm nhảy nhót vui mừng.
Nhìn nhiều số 0 khiến người ta hoa cả mắt như vậy sao có thể không vui được chứ! Vừa kết hôn xong đã nhận được khoản tiền riêng chuyển vào tài khoản như vậy, nhất là Cừu Lệ hoàn toàn không biết gì, trên cả tuyệt vời.
Song, Khương Vũ vui mừng chưa được hai giâu thì tin nhắn của số phục vụ lại tới, phút chốc dập tắt sự vui mừng của cô:
Tiếp theo, công ty [Zhiguo] nhắc lại hai quy tắc lớn:
1, Người trọng sinh không được phát sinh bất cứ liên lạc đối thoại gì đối với người cứu trợ ở tương lai lẫn hiện tại, bằng không hợp đồng sẽ mất hiệu lực đồng thời khấu trừ tiền trong tài khoản của người trọng sinh, nếu tiền dưới mức số âm thì người trọng sinh sẽ biến mất vĩnh viễn.
2, Người trọng sinh tuyệt đối không được nảy sinh tình cảm với khách hàng.
“Xét thấy người trọng sinh vi phạm quy tắc thứ hai, hiện tại đưa ra mức trừng phạt đối với người trọng sinh như sau, toàn bộ sự cố gắng ở kiếp này của người trọng sinh bị xóa bỏ hết, kết thúc cuộc đời kiếp này trở về với cuộc sống kiếp trước.”
Khương Vũ: “? ? ?”
Cô đúng là vi phạm quy tắc thứ hai, nhưng phạt như thế hơi bị nghiêm trọng rồi đó!
Nếu mọi công sức của kiếp này bị xóa bỏ hết, thế thì ba mẹ sẽ không tồn tại nữa, Cừu Lệ cũng không kết hôn với cô, anh tiếp tục sống quãng đời còn lại ở trong tù!
Số phục vụ: “Nhưng mà…”
Khương Vũ: “Nhưng mà cái gì!”
Số phục vụ: “Nhưng mà chớ vội nóng giận, tuy mọi công sức của kiếp này bị xóa bỏ, nhưng người trọng sinh vẫn có được tiền thù lao ba trăm triệu.”
Khương Vũ: ……
Nếu không có người nhà, không có người cô yêu thì cô cần ba trăm triệu đó để làm gì nữa? !
Số phục vụ: “Đương nhiên, bổn công ty cũng có nguyên tắc chủ nghĩa con người, người trọng sinh có thể dùng tiền thù lao ba trăm triệu xin công ty [Zhiguo] lấy tiền thù lao xóa bỏ lệnh trừng phạt.”
Khương Vũ coi như hiểu rồi, cái công ty rách này, nghĩ ra mọi cách để vòi tiền cô đây mà.
Mới đầu cô đồng ý làm nhiệm vụ [giải cứu thiếu niên ác ma] này đúng là bị số tiền thù lao ba trăm triệu này thu hút.
Song trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ, cô dần dần yêu phải chàng trai dù người rơi vào tăm tối nhưng vẫn cố gắng chạy về phía ánh mặt trời này.
Có điều so với khoản tiền từ trên trời rơi xuống này, đối với cô mà nói Cừu Lệ mới là phần thưởng quý giá nhất.
Cô bằng lòng từ bỏ tiền thù lao đổi lấy bình an của anh.
Khương Vũ: “Tôi đồng ý lấy tiền thù lao xóa bỏ lệnh trừng phạt.”
Số phục vụ: “Cơ chế dùng tiền thù lao xóa bỏ trừng phạt đã được khởi động, đồng thời vào lúc nào điểm cống hiến của người trọng sinh đã đạt mức tối đa, và giải trừ quan hệ hợp tác làm thuê với app [Zhiguo].

Cuối cùng chúc cô tân hôn vui vẻ, trải qua cuộc sống mới mà kiếp trước từng mong ước nhưng không thực hiện được.

Năm tháng còn dài, tương lai đáng mong đợi, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”
Khương Vũ: “Đợi đã!”
Số phục vụ: “?”
Khương Vũ: “Tôi có thể nói mấy câu cuối cùng với [Cừu Lệ] của tương lai không.”
Số phục vụ: “Xin đợi chốc lát, tôi xin ý kiến công ty đã.”
Hai phút sau, số phục vũ trả lời: “Cô có thời gian ba phút.”
Khương Vũ lập tức gửi tin nhắn cho Cừu Lệ: “A Lệ, em kết hôn rồi, giờ anh ổn chứ?”
Cừu Lệ trả lời rất nhanh: “Giờ anh rất tốt, không còn ngồi tù nữa, mọi thứ đang dần trở lại bình thường, Tiểu Vũ đừng lo…”
Trong lòng Khương Vũ hơi chua sót, sao có thể không lo được chứ!
Cô hỏi tiếp: “ ‘Rất tốt’ là chỉ?”
Cừu Lệ: “Rất tốt chính là… em ngẩng đầu lên đi.”
Khương Vũ ngẩng đầu lên thì thấy ở dưới phòng khách cách đó không xa, chàng trai mặc đồ chú rể màu trắng, bóng lưng thẳng tắp cao lớn, khí chất cao quý nho nhã.
Dưới ánh chiều tà rực rỡ, nụ cười của anh nhuốm lên màu sắc dịu dàng.
Chú rể đẹp trai soạn tin nhắn xong, sau đó giơ điện thoại lên với cô:
“Rất tốt là chỉ, giờ anh có Tiểu Vũ rồi, tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, cuộc sống của chúng ta sẽ rất hạnh phúc.”
“Mà anh sẽ đúng như em hằng mong ước.

Mỗi bước đi ở tương lai đều sẽ đi trong ánh mặt trời.”