Minh Tiến lúc này nhanh tróng tự tiến vào Linh thành bản thân nghỉ ngơi, vào tới chính thành, hắn lập tức đả tọa. Bất chợt, bên cạnh hắn xuất hiện một thân hình mặc áo cà sa vàng, toàn thân người này phát ra ánh kim quang nhàn nhàn. Y khẽ niệm phật hiệu mà nói.
- A di đà phật, không nên làm việc quá sức, không nên can thiệp vào việc nhân sinh. Hãy để ọi thứ thuận theo thiên ý. Số trời đã định, có cố gắng mấy cũng chẳng thể thay đổi được!
Minh Tiến cau mày, hắn không hề mở mắt ra mà đáp.
- Cái gì gọi là thiên ý? Cái gì gọi là số phận? Con người không phải tự nắm lấy số phận của mình hay sao? Sao lại mặc kệ để rồi tới lúc phải gào than trời đất? Phật pháp lấy từ bi làm gốc, dùng từ bi cảm hóa chúng sinh. Có lẽ nào người bắt ta phải trơ mắt nhìn những người kia bị những tên yêu tu khốn kiếp ấy tàn sát?
- A di đà phật, thật sự ta không có ý đó. Nhưng nơi đây không phải nơi ngươi sinh ra, không phải nơi ngươi nên can thiệp. Sinh tử là số mệnh, chẳng thể thay đổi!
- Phì… Ha ha ha!
Minh Tiến nghe thấy vậy thì phì cười ha hả, hắn đứng lên mà nói.
- Con người nắm giữ số mệnh của mình, chẳng có cái quái gì là mệnh trời cả. Một người nghèo đói nhưng tâm vẫn hướng thiện thì chẳng bao giờ có thể trở thành kẻ trộm cắp. Một người giàu có những tâm tham lam, ích kỉ thì chẳng bao giờ có thể trở thành kẻ nhân nghĩa. Số mệnh do bản thân tự quyết, chẳng dính dáng gì tới ai cả!
Hắn cười to, nhìn tới người mặc cà sa nọ mà nói.
- Ta biết, ông là ý niệm của sư phụ Huệ Tuệ. Ta luôn tôn kính ông, xong cũng phải nhắc nhở ông điều này. Cứ khổ hạnh tu hành, tránh xa trần thế chỉ là cách trốn tránh hiện thực mà thôi. Ngay cả sư phụ ta, trước lúc lâm trung mới ngộ ra điều này. Ông là ý niệm của người, lẽ nào không hiểu? Phật pháp vô biên, phổ độ nhân gian. Làm việc thiện, diệt cái ác mới thật sự là con đường tu luyện của Phật môn!
- A di đà phật, ngươi thật ngoan cố. Chân lực hiện tại của ngươi còn không quá ba thành, liệu có thể chống đỡ nổi bốn tên kia? Cho dù là ngươi phục dụng Xá Lợi Tử đi chăng nữa, nhưng đừng nên quá ỷ lại vào điều đó. Cho dù thế nào, về phương diện nào đó ngươi vẫn chỉ là một con người mà thôi!
Minh Tiến khoát tay, cười nhạt.
- Tức là ông không cho phép ta tận dụng nốt chân lực của Phạn Âm Chân Kinh còn lại?
- Ta không có ý đó, nhưng ta sẽ ngăn không cho ngươi sử dụng chúng. Ta là ý niệm của Huệ Tuệ, và ý niệm của sư phụ ngươi chính là luôn luôn bảo toàn tính mạng cho ngươi!
Nói xong, người mặc cà sa khé phất tay, đẩy hắn trở lại nguyên thân.
Minh Tiến choàng mở mắt, lại một hồi ho khan khiến thân hình hắn run rẩy cực hạn. Tiểu Sương thấy vậy thì vui mừng cực hạn, hai bàn tay nàng khẽ đặt lên má hắn mà vuốt ve, mắt ngọc đã xuất hiện những hàng lệ nóng.
- Chàng… chàng cuối cùng đã tỉnh lại rồi. Chàng… chàng làm ta lo muốn chết!
Tiểu Sương nức nở, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. Nàng mặc kệ những người đang vây xung quanh mình, áp mặt vào ngực hắn mà thổn thức. Minh Tiến lúc này cảm thấy toàn thân bải hoải, hắn cố vận chân lực nhưng vô dụng, trong lòng chửi thầm. “Cái tên khốn kiếp, dám ngăn cản ta sử dụng chân lực. Chờ tới khi đạt Nguyên Anh Kỳ, ta nhất định ép ngươi biến mất khỏi Linh Thành của ta!”. Hắn cố gắng vươn người nhỏm dậy, Tiểu Sương thấy vậy vội vàng đỡ lấy lưng hắn, để hắn dựa vào lòng mình. Một vài giọt lệ nóng rơi trên mặt khiến Minh Tiến giật mình, ngước mắt nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp ấy. Hắn mỉm cười, vươn tay chạm nhẹ lên má nàng.
- Đừng khóc nữa, ta đâu có chết đâu mà muội phải khóc chứ?
- Ưm…!
Tiểu Sương khẽ gật đầu, hai bàn tay mềm mại ấy xiết lấy đầu hắn, dường như cố gắng kéo hắn chết ngạt trong ngực nàng. Minh Tiến hơi ngẩn ra, đầu hắn lúc này đang thân cận với hai cặp đào tiên ấm áp, mềm mại thơm ngát. Dù còn cách mấy lớp y phục, xong hắn nhất thời mụ mị đi, im lặng khẽ hít vào mùi thơm thuần khiết ấy. Hai người im lặng hồi lâu, dường như đắm chìm trong thế giới riêng của cả hai, bỏ qua những thanh âm binh khí giao nhau chát chúa ngay bên cạnh.
Đám nhân sĩ cùng đám bạch y lúc này đang giao thủ, ngay khi Minh Tiến ngất đi, Tuệ Hải đã phát động công kích. Đám nhân sĩ võ lâm như phát điên phát cuồng, mắt đầy sát khí lao tới khiến đám bạch y có chút sợ hãi. Những người này lúc này dường như không còn là chính mình, họ chỉ biết lao lên, chém giết những bóng bạch y trước mắt. Ngay cả tám vị sư, vốn là thân tu hành thanh tịnh, xong lúc này lại như dã thú cuồng huyết, trường côn tung bay mang theo máu huyết tanh tưởi. Minh Tiến trọng thương vì bảo hộ mọi người đã khiến họ thầm khâm phục, ngay lúc hắn tiến nhập Linh Thành mà mọi người cho là hắn bất tỉnh thì sát ý của tất cả càng thêm mãnh liệt. Ý niệm trong đầu họ lúc này chỉ có một từ - Giết!
Đám nhân sĩ càng đánh càng hăng, tựa như những loài dã thú say mùi máu huyết. Họ liều lĩnh lao lên, cuốn lấy kẻ thù mà đánh chém. Họ bỏ mặc những vết thương đang rỉ máu, kiếm vẫn không ngừng vung lên, mang theo những tia máu đỏ bắn tung lên không. Khoảng sân lớn lát đá xanh dần dần biến màu, trở thành một màu nâu sẫm. Một khoảng tuyết lớn gần đó đều đã nhuốm màu máu, theo bước chân những người lao tới mà khẽ bay lên. Một khung cảnh mỹ lệ nhưng lại lạnh lẽo tới tận xương tủy.
Những thân ảnh lại ngã gục, những bộ bạch y loang lổ đầy máu. Khoảng sân lớn nhanh tróng biến thành một bãi xác người. Cách đánh liều mạng khiến đám bạch y lung túng, nhất thời chịu thế hạ phong, nhân số nhanh tróng suy giảm. Đám nhân sĩ tuy khá hơn, xong không phải là không có người bị thương hay vong mạng. Nhưng tuyệt nhiên, những nhân sĩ ngã xuống trên mặt không hề hiển lộ ra vẻ bi phẫn. Trên mặt họ là nụ cười hãnh diện, điều cuối cùng họ có thể làm là hướng ánh mắt tới phía Minh Tiến, chiếu tới phía hắn những tia cảm kích, tạ ơn.
Bịch, phịch. Thanh âm nặng nề va chạm khiến Tiểu Sương cùng Minh Tiến giật mình. Không biết từ lúc nào, hai thân ảnh nữ nhân áo trắng đã nặng nề ngã gục bên cạnh hai người. Trên những tấm áo trắng ấy là loang lổ máu tươi, thân hình cả hai thoáng run lên, miệng ngọc bặm môi tới tóe máu. Tiểu Sương hoảng hốt, khẽ kéo hai người gắng ngồi dậy. Minh Tiến hơi cau mày, khẽ nói.
- Muội lấy ra Kim Sang Dược cùng Liên Bì ra!
Tiểu Sương nghe hắn nói, tức thì hiểu ý. khẽ để hắn dựa vào cái đỉnh đồng đổ nghiêng, từ ngực áo lấy ra vài cái lọ nhỏ. Nàng rút ra một cây trủy thủ, rạch vải trên áo hai nữ nhân kia. Tiểu Sương hoảng hốt lùi lại, trên mặt tái xanh, thân hình run rẩy. Nơi vết thương trên vai hai bạch y nàng chưa từng nhìn qua bao giờ. Nơi vết thương, máu đã biến thành một màu đen đặc, miệng vết thương còn không ngừng sùi lên những đợt bọt vàng, hiển nhiên đây là độc dược.
Minh Tiến gắng gượng vận chân lực, trong lòng càng không ngừng chửi to. “Mẹ kiếp, lão già kia chẳng lẽ không cho ta chân lực đủ để đi lại hay sao?”. Vừa dứt lời, trong đầu hắn lại vang lên thanh âm già nua nọ. “ Không nên văng tục, ngươi dù sao cũng là đệ tử phật môn!”. Một luồng chân khí ấm áp nhanh tróng từ đan điền lan tỏa khắp tứ chi, Minh Tiến khạc ra một ngụm máu nữa, sau đó từ từ đứng dậy, thân hình bước đi có chút siêu vẹo. Tiểu Sương trên mặt mừng rỡ, lại nghe hắn nói.
-Mau đưa họ ngồi dựa vào đây!
Hắn sau đó cùng nàng lôi kéo hai nữ bạch y dựa vào cái đỉnh đồng lúc trước, tự tay hắn bắt mạch, sau đó hướng tới hai người mà nói.
- Hai vị, đắc tội!
Nói xong, hắn nhẹ nhàng xé bỏ y phục nơi cánh tay hai người, để lộ ra nước da trắng ngần. Hai nữ nhân mặc dù đau đớn, thấy cảnh này mặt không khỏi hiển lộ những đợt đỏ ửng. Hai nàng theo bản năng vội cung tay còn lại che lấy ngực mình. Minh Tiến lúc này cũng không hề chú tâm, ánh mắt tập trung nhìn hai vết thương, sau đó đột ngột áp miệng tới mà hút đi chất độc. Hành động này khiến cả hai bạch y nữ run rẩy, trong lòng càng lúc càng mù mờ. “ Y không biết sợ chết hay sao?”.
Minh Tiến lúc này chỉ tập trung hút chất độc rồi nhổ ra, người mặc cà sa thấy hành động này của hắn thì lắc đầu, thân hình lóe lên kim quang mà biến mất. Dần dần, sau ba bốn lượt,tới khi miệng vết thương hết bọt vàng, máu cũng chuyển qua một màu đỏ tươi thì dừng lại. Để cho Tiểu Sương băng bó cho hai người, hai nữ bạch y run giọng hướng tới hắn mà nói.
- Đa tạ công tử!
Minh Tiến lắc đầu, khoát tay mà ngồi phịch xuống đất, thở hào hển đầy mệt mỏi. Hắn khẽ điều hòa hơi thở, cũng chẳng chú ý tới những ánh mắt ướt át đầy cảm phục cùng mị hoặc của cả hai nữ nhân kia. Minh Tiến nói với Tiểu Sương.
- Muội ở lại đây, chăm sóc cho họ!
- Chàng định đi đâu? Chàng đang bị thương kia mà?
- Ta không sao!
Hắn cười mà nói, thân hình lững thững bước thấp bước cao tiến vào bãi đấu trường trước mặt. Viễn Sơn thảnh thơi đứng nhìn cảnh náo nhiệt, chợt thấy Minh Tiến đang bước tới khi khoát tay. Lập tức đám bạch y nọ theo lệnh thoái lui, đám nhân sĩ cũng nhân cơ hội đó lùi lại, tranh thủ trị thương hoặc cứu trợ. Tuệ Hải quay lại, thấy hắn đang lững thững tiến tới thì cả mừng, vội vàng chạy lại.
- Công tử…!
Minh Tiến gật nhẹ, không đáp lời mà vẫn chậm chạp tiến tới phía trước. Đám nhân sĩ thấy vậy thì đều kinh hãi nhìn tới. Họ đều đã thấy nam nhân trẻ tuổi này ho ra ba bốn đống máu lớn, thậm trí thân hình hắn cùng hơi thở nhợt nhạt họ đều tận mắt chứng kiến. Sự kinh hãi lan tỏa, tất cả im lặng nhường đường. Viễn Sơn cười mà hỏi.
- Thế nào,ngươi đã suy tính kĩ chưa? Đối đầu với chúng ta hay cùng chúng ta liên minh, hưởng cuộc sống mỹ sắc?
- Năng lực ngươi không tệ, nhưng thức thời mới là tuấn kiệt. Mọi chuyện trước đây có thể bỏ qua, ngươi tính sao?