Mộng Tu Tiên

Chương 172: Chương 172




Viễn Sơn hét lên, giọng y đã khàn đặc lại. Y đứng lên, đầu tóc rối bù tung bay trong gió. Đám mây đen trên trời càng lúc càng đen đặc, sấm chớp liên miên mang theo khí tức quái lạ. Minh Tiến giật mình. “Đây không phải mây thường, đây là độ kiếp thăng cấp Nguyên Anh!”. Hắn nhìn thấy y phục xác xơ của Viễn Sơn, lại thấy ánh mắt phẫn nộ đầy nước mắt của y lóe lên một tia sáng. Minh Tiến giật mình, gào lớn.
- Tất cả mau lùi lại, lùi thật xa ra. Hắn muốn dẫn lôi nộ xuống đây!
- Không ai đi cả, tất cả ở lại đây cùng chịu đựng lôi kiếp với ta. Ha ha ha…!
Viễn Sơn cười lớn, y tung lên một cái hộp gỗ nhỏ. Cái hộp bay lên không trung, sau đó chợt bục một tiếng mà vỡ tan. Từ trong hộp bay ra vố số cây kim bé xíu màu xanh lét, hiển nhiên có tẩm biệt dược. Minh Tiến nhờ có lớp lân vảy nên không hề bị thương, nhưng những người gần đó thì không may mắn như hắn. Không phân biệt là ai, không phân chia là đám hộ vệ hay nhân sĩ, một quãng người của cả hai phe ngã rạp xuống. Tiếng rên rỉ không ngừng vang lên.
Phía bên đám bạch y hộ vệ, Đường Miên, Tuệ Hoàng, Huyền Thương đều đã trúng trâm, cùng với đó là ít nhất ba bốn chục người nữa. Phía bên đám nhân sĩ, số người có ít hơn nhờ tám vị sư nhanh tay múa trường côn che chắn. Ngoài tám người, chỉ có thêm hai ba người nữa trúng trâm. Đường Miên nhổ hai cây trâm đang cắm ở ống chân mình lên ngửi, thần sắc tái nhợt.
- Thất Hồn Tán?
- Ha ha ha… Không sai, không sai… Nó sẽ triệt tiêu khả năng vận nội lực, biến các ngươi thành cá nướng chung bếp với ta. Ha ha ha…!
Viễn Sơn cười lớn mà nói, ánh mắt càng lúc càng thêm điên cuồng. Bản thân y vốn đã có điểm đột phá tới Nguyên Anh Kỳ, xong y cảm thấy thực lực mình không đủ để đối đầu với Lôi Kiếp nên không dám lơ là. Đã vài lần thiếu chút kiềm chế mà suýt tu tập lên Nguyên Anh, y đã bị Lôi Kiếp đánh xém chết. Từ lần đó, y nhận ra rằng tiến cấp tu vi ở Hoa Hạ này có phần khó khăn và phức tạp hơn U Châu rất nhiều. Đây cũng là lý do mà tu tiên giả tại đây vô cùng ít ỏi. Mới chỉ Khai Quang Kỳ tiến cấp lên Linh Động Kỳ đã bị Lôi Kiếp, thử hỏi với mức tu chân sơ khai ấy, liệu mấy kẻ chống đỡ nổi?

Minh Tiến cau mày, hắn cố gắng ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, cố gắng tự hồi phục chân lực. Mặc kệ Viễn Sơn điên cuồng cười, mặc kệ những kẻ xung quanh bị một luồng khí áp vô hình cản trở cứu người. Hắn biết đây là Lôi Kiếp, thường chỉ có Thú tu tiên mới phải trải qua. Nhưng không ngờ Hoa Hạ này lại xảy ra Lôi Kiếp ngay cả với tu chân giả. Luồng khí áp trên đầu càng lúc càng nặng nề giáng xuống, những lằn chớp lòe xòe mang theo những tiếng gầm gừ dữ tợn. Hắn biết, với hắn hay Viễn Sơn, chí ít thân thể cũng có thể chịu đựng được ba hay bốn đạo lôi nộ. Nhưng những kẻ kia chỉ là người thường, sao có thể chịu nổi? Vì vậy,hắn lại càng quyết tâm hơn. Trong Nội Hải, kim đan đang dần dần xoay tròn, tự thân tản mát ra kim khí. Nó càng lúc càng xoay nhanh, kim khí bốc ra càng nhiều. Nhưng nếu có tu tiên giả tinh mắt, chắc chắn nhận ra sau mỗi vòng xoay nó nhỏ đi một chút. Đây là hắn tự gượng ép mình, tự bào mòn kim đan lấy chân lực.
Minh Tiến ngoài mặt đanh lại, sự bòn rút này khiến cơ thể hắn căng cứng như sợi dây cao su bị kéo dãn hết cỡ. Đột nhiên hắn mở mắt, hai tay chắp phật thủ rồi đẩy mạnh song chưởng về phía đám bạch y hộ vệ, đẩy bắn họ ra khỏi vùng áp lực. Kế đó, hắn xoay người hướng sang mấy người võ lâm. Nhưng hắn chưa kịp xuất chiêu, Viễn Sơn từ phía sau vung Tiêu Ngọc tới, xuất ra một đạo Phong đao đánh vào lưng khiến hắn ngã nhào về phía trước.
- Ngươi… đừng hòng cứu kẻ nào. Các ngươi phải độ kiếp cùng ta, tháp tùng ta đi. Ha ha ha…!
Viễn Sơn cười đầy khoái trá, ngửa mặt lên tận trời, nhìn tới đám mây đen đặc ấy mà cười lớn. Minh Tiến gắng gượng đứng dậy, thân hình hắn run rẩy, lắc lư như có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào. Tuệ Hải nhìn tới, y cùng bảy vị sư đệ đã sớm ngồi thiền. Tám người ngồi làm hai hàng, che chắn cho hai nam một nữ phía sau. Thấy đất trời như vậy, kèm với đó là áp lực đề nặng xuống khiến y đủ biết bản thân khó thể chống đỡ lại, vì thế thuận theo tự nhiên, ngồi tụng niệm kinh. Hai người nam phía sau sắc mặt lúc trắng lúc xanh, riêng nữ nhân thì khóc nức nở. Tuệ Hải nhìn tới thì lắc đầu. “Nhân sinh nào ai không ham sống sợ chết?... A di đà phật!”. Y khẽ tụng niệm, vừa mở mắt thấy Minh Tiến đang tiến tới gần phía mình. Lại nghe thấy lời cầu xin cứu mạng của nữ nhân phía sau thì ngạc nhiên, nhìn sang phía đối diện. Chỉ thấy những tên bạch y trúng trâm độc nọ đã biến mất khỏi chỗ cũ.
Tuệ Hải định lên tiếng, lời chưa kịp nói ra đã nghe thấy Minh Tiến nói trước.
- Cố gắng chịu đựng, ta sẽ đưa mọi người rời…
Sau đó là hự một tiếng, thân hình ngân quang mờ nhạt ấy ngã sấp trước mặt họ, kèm theo đó là tiếng cười khoái trá của Viễn Sơn. Tuệ Hải gắng gượng vươn tay tới phía hắn, cố kéo hắn về phía mình.

Minh Tiến gượng dậy, nhưng bất ngờ ộc ra một ngụm máu lớn, máu tươi phun thẳng tới mấy vị sư. Tuệ Hải vươn tay gắng điểm huyệt cầm máu, nhưng vô dụng. Phiến lân vảy của Minh Tiến quá mức cứng rắn. Đỡ hắn ho khan một hồi, Tuệ Hải cười mà nói.
- Công tử, sinh tử do mệnh trời, có tránh cũng không thoát. Tám người chúng ta, may mắn được quen biết công tử, đấy là điều vô cùng vinh hạnh rồi. Sinh tử chẳng thể cưỡng cầu, chi bằng thuận theo tự nhiên đi!
- Công tử… Long Thần… đại tiên… mau cứu ta, ta chưa muốn chết…
Nữ nhân khóc nức nở mà nói, hai nam nhân cạnh đó cau mày, xong cũng chỉ có thể thở dài. Một người thân mặc hắc y, vai đeo vô số túi vải lỉnh kỉnh cung kính chắp tay hướng tới Minh Tiến mà bái lễ.
- Bát Đại, đệ tử Cái Bang. Hôm nay được chứng kiến võ công cao cường của công tử, thật sự bình sinh thỏa mãn!
- Tiêu Tình, đệ tử Võ Đang. Thật sự mãn nhãn, có chết không hối tiếc!
Hai nam nhân lần lượt cung tay nói, Tuệ Hải khẽ cười, tay lần tràng hạt mà nói.

- Sinh tử do thiên ý, không thể cưỡng cầu. Tử thì có gì buồn, sinh chắc gì đã vui. Thuận theo thiên mệnh, nhân sinh tuần hoàn!
Minh Tiến khẽ cười, hắn nghiến răng mà nói.
- Các người căn bản quá mù quáng. Vận mệnh bản thân là do bản thân nắm giữ, không kẻ nào có thể thao túng. Kể cả là ý trời, ta cũng kháng!
Ầm! Trên đám mây đen, một tia chớp lóe lên như giận giữ lời nói của hắn, một tia chớp sáng lóe bổ thẳng xuống. Trong tích tắc ấy, song thủ Minh Tiến đưa ra, đẩy bắn toàn bộ mọi người ra khỏi vùng độ kiếp. Không gian nơi sân chợt lóe sáng, ánh sáng trắng chói mắt liên tiếp lóe lên sau đó, mang theo tiếng nổ ầm ĩ đinh tai nhức óc. Những ai đứng gần đều tóc tai dựng đứng, mặt mày trắng bệch. Tiểu Sương hét lên một tiếng kinh thảm, ngất đi…
Trên cao, trên cao hơn những khối mây đen ấy, nằm lơ lửng trên một đám mấy ngũ sắc là một nữ nhân áo đỏ. Nàng ta mặc một bộ áo đỏ cầu kì, chất vải dường như là vật sống, chốc chốc lại uốn lượn như ngọn lửa. Khuôn mặt thanh tú tuyệt thế, phảng phất một nét thần tiên mỹ lệ. Nàng khẽ vươn bàn tay lên, đặt ngón trỏ trên môi, tự nói một mình.
- Không phải chuyện của mình, tại sao Long Nhân này lại cứu giúp phàm nhân nhỉ? Hơn nữa độ kiếp này đâu phải của y, thật là quái lạ?
Nữ nhân áo đó khó hiểu nói, sau đó vén mây nhìn xuống. Chỉ thấy trong vùng độ kiếp, liên tiếp chớp lòe phát sáng, bổ thẳng tới thân thể người mặc đạo bào cùng với Long Nhân nọ. Từ thân đạo sĩ nọ, một luồng khí âm hàn màu đen bao bọc lấy hắn hộ thân. Còn Long Nhân nọ dường như chẳng có gì hộ vệ, thân thể trực tiếp đón nhận từng đạo Lôi Kiếp giáng xuống. Nữ hồng y cau mày.
- Không đúng, Long Nhân kia ít nhất cũng tự thân có Hộ Quang Long Huyết chứ? Tại sao lại trơ ra chịu đựng thế kia? Đây là Cửu Nộ… Không được, ta phải giúp y. Dù sao huyết thống Long Nhân ở Hoa Hạ này cũng chẳng còn mấy người… Ôi, ngươi là Long Nhân cuối cùng xuất hiện ở Hoa Hạ. Ta đành phá lệ giúp ngươi một phen vậy!

Nữ nhân áo đỏ phất tay, lập tức hóa thành một con hỏa điểu lớn, chín cái đuôi lửa vươn dài tinh mỹ vô cùng. Nũ nhân này chính là hóa thân của Hỏa Phụng Hoàng.
Đạo Lôi Kiếp thứ ba đánh xuống, song song với nó là một đạo hỏa diễm lao xuống,hỏa diễm nọ nhanh tróng bao bọc Minh Tiến vào bên trong, hộ vệ hắn khỏi Lôi Nộ. Tới lúc này, nữ nhân áo đỏ mới giật mình kinh hãi. Long Nhân nàng bảo hộ lúc này đã mê man bất tỉnh, hơi thở ngắt quãng như có như không. Khắp thân mình loang lổ những vết cháy xám cùng vết thương không ngừng rỉ máu, lân vảy dần dần tan biến, hóa lại thành hình dạng nhân tộc lõa thể đầy những vết cắt chằng chịt. Nữ nhân hơi giật mình,có gắng né mắt đi chỗ khác. Nhưng chính vì thế, một tia lôi điện lọt vào đánh thẳng lên người lõa thể nọ khiến toàn thân y co giật liên hồi, cháy đen. Nữ nhân ánh mắt hoảng hốt cùng hối hận, đầu thú hóa vươn tới thân thể hắn, nhỏ xuống hai giọt nước mắt ngũ sắc.
Nước mắt chạm người hắn, lập tức luồng sáng ngũ sắc sáng lên rồi tiêu tán. Thân thể hắn bừng bừng hỏa diễm bốc cháy, nhưng kì lạ nhất chính là hắn không bị cháy, nơi những vết thương, thân thể hắn lại lành lại một cách nhanh tróng. Nữ nhân lúc này mới khẽ gật nhẹ, nhắm mắt hộ vệ hắn khỏi Lôi Kiếp…
Mọi người bên ngoài đều im lặng, ánh mắt thất thần cùng sợ hãi nhìn tới vùng sáng trắng phía trước. Trong vùng sáng ấy, thi thoảng có những tia hồng quang le lói phát ra, xem kẽ với tiếng cười man rợ của Viễn Sơn.
- Tốt… đánh tốt lắm, mau tới đây nữa đi… Tới đây, tới đây… Ha ha ha…!
Tuệ Hải cùng với những người được Minh Tiến đẩy ra khỏi vùng lôi kiếp ngay trước đạo Lôi Nộ đầu tiên giáng xuống. Không biết có ai đó trong đám nhân sĩ thét lớn kêu họ vứt bỏ lại toàn bộ binh khí. Y thoáng chần trừ, nhưng sau đó cũng vung tay làm theo, và kết quả là nhờ chúng mà mọi người thoát khỏi sự ảnh hưởng của đạo lôi nộ đầu tiên. Tám thanh trường côn cùng ba thanh kiếm lập tức thu hút lôi điện lao tới, tham lam cắn lấy chúng cho tới khi tất cả chúng trở thành một đám bụi. Tất cả nhìn tới cảnh ấy đều rung mình kinh sợ. “Những thanh binh khí ấy đều là bảo khí cứng rắn vô cùng, ấy vậy còn bị lôi điện cắn vụn. Nếu là con người…”.
Tuệ Hải tựa vai một vị đạo sĩ áo bào đen mà đứng lên, y nhìn kĩ lại mọi người một lượt. Trang phục ai lúc này cũng có vệt máu, thần sắc kinh nghi bất định. Cách đó không xa là thi hài những người không may mắn tử thương. Khẽ niệm phật hiệu, y run giọng mà nói.
- A di đà phật… Lần này, chúng ta đã trả một cái giá quá đắt rồi!