Mộng Tu Tiên

Chương 181: Chương 181





Câu hỏi của bạch y khiến cho Nguyên Chương cùng Hoa Vinh như bừng tỉnh, bốn mắt len lén liếc nhìn nhau, mang theo cả chút kinh dị.
Liễu Lan và Gia Trinh thận trọng bước tới, hai nàng khẽ nâng Nguyên Chương ngồi lại lên Long ỷ, lại cố ý giúp hắn chỉnh trang lại y phục, che giấu chuyện xấu hổ kia. Hai nàng mặc dù trong lòng cực kì phản cảm với y, tuy vậy không thể quên đi y là cha của hai nàng. Cho dù y là ác quỷ đi chăng nữa, y trên danh phận vẫn là phụ thân của hai nàng. Hai nàng là công chúa đương triều, từ nhỏ đã được giáo học nghiêm khắc về tôn ti thứ bậc. Có thể y là một vị vua không tốt, nhưng trên mặt làm cha, không thể cũng coi y như kẻ xấu.
Chín nữ nhân Ô Nha ty thì im lặng, tuy không có hành động nào nhưng tất cả đều đã đứng lên khỏi bàn tiệc. Trong lòng họ lúc này là hai suy nghĩ đối lập: Một bên là nghĩa quân thần, vua tôi. Họ sẽ hộ giá Nguyên Chương, bắt giữ đám người còn lại. Nhưng vì trung thành mà hại đến ân nhân cứu mạng, đấy là bất nghĩa; Một bên là đạo lý có ơn báo ân. Họ sẽ liều mạng bảo vệ những người kia rời đi, ngăn cản cấm quân. Nhưng lại quên đi đạo lý vua tôi, đấy là bất trung. Vì vậy, cả chín người đều chỉ im lặng đứng quan sát, im lặng không hề mở miệng.
Khi những binh sĩ nọ tới sát đại điện, lập tức tất cả bị một bức tường vô hình ngăn cản lại phía bên ngoài. Họ có thể nhìn tới phía trước nhưng lại không thể tiến thêm một bước. Ánh sáng hoàng kim lập lòe lúc ẩn lúc hiện như tinh vân của những bức tường không làm họ chú tâm. Cái họ quan tâm chính là hộ giá thánh thượng.

Ngay lập tức, các tướng lãnh ra lệnh cố gắng công phá bức tường khí kia, thậm chí cả các dụng cụ dùng để công thành cũng đã được sử dụng tới nhưng vô hiệu. Cho dù họ cố gắng tới mức nào cũng chỉ thấy bức tường khí nọ dường như rung nhẹ một chút rồi lại im ắng như chưa có chuyện gì xảy ra. Các tướng lĩnh gào thét chỉ huy như điên loạn, đám sĩ tốt thì cuống cuồng gắng tìm đủ mọi cách để mở đường. Thậm chí nhiều kẻ mê tín còn dùng cả nước tiểu, hay tìm bắt đám chó săn hoàng cung đem giết lấy máu để phá giải thứ tà ma trước mắt họ… Tất cả như sôi sục lên để cứu người. Bề ngoài là vậy, nhưng mục đích chính lại là cơ hội thăng quan tiến chức, một bước lên trời. Vì thế mà ai ai cũng hào hứng, hưng phấn như đang đi hội. Chỉ có điều, tất cả mọi biện pháp họ nghĩ ra đều vô dụng. Dần dần ai nấy thay đổi nét mặt, từ hưng phấn hóa ra thành sự hụt hẫng khó chịu… Nhiều kẻ đã lùi ra, thờ ơ trước sự kiện trước mắt… Một người… mười người… rồi ngay tới cả những tướng lãnh, tất cả đều lùi lại. Ánh mắt kì quái xen lẫn thất vọng hướng về phía đại điện.
Trong lúc tưởng như hy vọng thăng quan tan biến, chợt tất cả đều ồ lên, ánh mắt chăm chú nhìn tới khoảng sân đá lớn nơi đại điện. Chỉ thấy có ba đạo ánh sáng đột ngột lóe lên, một trắng, một đỏ,một lam. Sau đó là hình ảnh hai nữ nhân đỡ một nam nhân áo lụa vàng cung tay bái tạ ba luồng sáng, thậm trí còn phủ phục xuống mà bái lạy. Đám cứu binh đều là tinh binh hoàng cung, đương nhiên nhận ra đây là ai. Vì thế lập tức phủ phục xuống hướng tới ba luồng sáng nọ mà bái tạ. Không gian sau đó như rung chuyển vì một tiếng gầm lớn, ầm ì vang vọng hơn cả tiếng sấm rền. Thanh âm ấy khiến nhiều kẻ tò mò liếc mắt nhìn lên phía trên. Chỉ thấy ba luồng ánh sáng ấy bay vút lên trời cao, đạo màu lam xé gió lao về hướng Nam. Còn hai đạo ánh sáng còn lại, chúng như pháo thăng thiên, xé mây lao thẳng lên trời cao.
Mọi việc trong đại điện ngày hôm đó không hề được bất cứ ai hé răng ra ngoài lấy nửa chữ. Tiền bạc, chức tước được Nguyên Chương mang ra để bịt miệng tất cả. Thậm chí ngay cả với hai người con gái, y cũng tìm cách đem đi gả cho các tộc nhân dị tộc phương Bắc, cách xa kinh thành cả ngàn dặm. Chín nữ nhân Ô Nha Ty được đặc cách ban quan hàm nhất phẩm, vàng bạc vạn lượng nhưng các nàng đều chủ động từ chối, cáo lui khỏi chốn quan trường. Chín người thoái quan, tự mở ra một cửa tiệm vải lụa mang tên Thiên Ân lầu. Nguyên Chương biết tin đích thân tới tận cửa, lại ban ấy chữ “ Thiên Hạ Đệ Nhất Phường Thị”. Mục đích vẫn là cảnh cáo chín người, chín nữ nhân vẫn vui vẻ cảm tạ long ân của hắn. Dù gì, với các nàng chiêu bài này cũng khiến công việc kinh doanh trở nên thuận lợi hơn. Còn việc nọ, nếu có nói ra cũng khó lòng có ai tin cho được. Nhờ vậy mà Thiên Ân lầu nhanh tróng trở thành phường thị quy mô nhất trong giới vải lụa Hoa Hạ. Nhắc tới Thiên Ân lầu, người ta không quên nhắc tới nhan sắc chim sa cá lặn của chín nữ chủ quản và cả danh tiếng nức trời do hoàng thượng ngự bút. Thiên Ân lầu với những người dân còn hơn cả thế, đây là nơi người nghèo có thể kiếm miếng cơm; nho sinh ngèo có thể được tặng sách vở; người không việc làm có thể nhận được việc phù hợp… Tầng lớp dân chúng nghèo hết lời ca ngợi nơi đây, tôn xưng chín nữ nhân như bồ tát tái sinh. Chín nữ nhân về sau này cũng không hề lấy chồng mà ở vậy cho tới khi qua đời. Nhiều người cho rằng họ thật sự là bồ tát, tâm không hề nặng phàm tình ái. Họ không hề biết rằng, đằng sau sự hào nhoáng của Thiên Ân lầu, trong một gian phòng đơn giản, nhỏ bé phía Nam. Trên tường căn phòng ấy có treo một bức tranh vẽ tay trên lụa vàng. Trong tranh là hình ảnh một nam nhân, đầu rồng, thân hình người đang oai vệ đứng đó. Phía xa xa là hình một nữ nhân áo đỏ, dáng bộ như đang muốn nói điều gì đó. Bên cạnh còn đề một hàng chữ lớn: “Nếu như hắn không dùng sinh mạng hắn đánh đổi, ngay cả ta cũng không có cách cứu các ngươi!”…
Hoàng cung chỉ trong một ngày kế tiếp, liên tiếp ban ra bốn năm đạo thánh chỉ, công cáo thiên hạ. Điều này khiến cho toàn dân chúng kinh thành hoảng hốt. Những công cáo mới được dán khắp các thành thị lớn khiến dân chúng bàn tán xôn xao… Hoàng đế liên tiếp công cáo, ban hành điều luật mới cho các thành thị. Yêu cầu bất cứ thành thị nào dù lớn hay nhỏ đều phải có ít nhất một ngôi đền Long Thần khang trang, trong phải có tượng vàng, lư đồng đen cùng các vật phẩm gốm ngọc… Hay như ban bố lệnh cho tất cả các thần tử trong Hoa Hạ, dù đi tới đâu, hễ gặp Long Thần miếu phải lập tức ngả mũ lại chín lạy. Không cần biết là kẻ phàm nhân hay là trí sĩ, quan lại hay hoàng tộc, ai cũng như ai… Một loạt các quy định ban ra khiến dân chúng thêm phần hoang mang, nhưng sau đó không biết từ đâu lan ra tin đồn Long Thần hạ phàm chỉ dạy hoàng đế; cũng có nhiều nơi đồn về việc linh thiêng của Long Thần miếu khiến dân chúng càng lúc càng cuồng tín, cúng bái hương khói rất thịnh. Sử sau này có ghi chép lại mấy câu: “ Hoa Hạ. Đại Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương tài đức, thiên địa ban phước cho Long Thần chỉ dạy. Từ đó sùng tín Long Thần, khắp trấn thành mở miếu, dân chúng cũng theo đức Thái Tổ mà cung phụng, nhiều đời hương khói đại thịnh. Ngay cả hoàng tộc, hay quan tước đệ nhất, hễ bước chân tới hoàng cung là phải cúi lạy chín lạy tượng Long Thần tạc vàng trước đại điện. Kẻ nối ngôi đời sau, trước khi đăng cơ đều phải bái lạy tượng Long Thần. Trong dân gian Long Thần miếu có nhiều lời đồn đại vô cùng linh thiêng, ngày ngày dâng hương không ngớt…”

Đấy là việc của sau này, hãy khoan chú tâm tới. Hắn – một kẻ bình thường tới mức không thể bình thường hơn được hàng vạn hàng vạn người dân Hoa Hạ Cung kính bái lạy, như vậy không phải quá vinh hạnh sao? Vấn đề là, hắn chẳng quan tâm mấy thứ này làm gì cho thêm mệt, hắn có thứ khác cần quan tâm hơn, đấy là tấm thẻ ngọc mà Bạch Mỹ Hà tặng hắn lúc trước.
Thanh Điền, trong nhà của Bá Ôn.
- Chàng uống cốc trà giải nhiệt đi!
- Ừm, muội cứ kệ ta!

Trong gian phòng khách, có một nữ nhân áo lục vừa nhẹ nhàng đặt lên cái bàn lớn một cốc trà thơm. Nàng vươn tay xếp gọn lại vài cuốn sách đang vứt ngổn ngang trên bàn, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, ánh mắt đầy trìu mến nhìn tới nam nhân đang chăm chú đọc sách. Trên tay nàng là cây quạt giấy, thi thoảng lại khẽ phẩy nhẹ như sợ làm ảnh hưởng tới nam nhân kia. Nam nhân kia thì ngược lại, tay trái vẫn mải mê cầm nắm một tấm thẻ ngọc trắng, tay kia cầm một cuốn sách dày, ánh mắt đảo tới đảo lui. Nam nhân ấy là Minh Tiến, đương nhiên nữ nhân áo lục là Tiểu Sương.
Hoa Hạ lúc này đã vào giữa mùa hạ. Tuy vậy Thanh Điền này là nơi cận cực, vì thế nhiều nơi tuyết vẫn chưa tan hết. Nhưng ít nhất khí trời gia rét đã không còn, những bộ y phục lông thú dày cũng đã được sớm cất đi. Thay vào đó là những bộ y phục mát mẻ của mùa hạ. Nơi này gọi là hạ thì cũng không hẳn, xuân cũng chẳng đúng. Vì về đêm và sáng sớm, không khí vẫn lạnh tới mức phải đốt củi sưởi và đắp chăn bông, còn ban ngày, nhất là vào giữa trưa thì nắng lại gay gắt khiến người ta cảm thấy như bản thân bị vắt kiệt hết nước.
Đã năm tháng trôi qua, kể từ ngày hai người chia tay Bạch y và Bạch Mỹ Hà tại Đại điện. Cả hai trở về Thanh Điền, sống cuộc sống đơn giản của những người dân thường. Cuộc sống thanh tịnh ấy cứ ngày nối ngày mà tiếp diễn.
Thanh Điền kể từ sau khi Bá Ôn qua đời, càng lúc lại càng được mở rộng, dân cư càng lúc càng tới đông hơn. Không phải vì nơi đây được miễn thuế vụ, quân dịch mà người ta kéo tới đông như vậy. Họ kéo tới đây bởi những tin đồn về Lưu tiểu thư có biệt tài bốc thuốc bắt bệnh và vị truyền nhân của Lưu Đại nhân – Minh Tiến. Khi cả hai mới trở về, những người dân cũ hết mực hỏi han, chào đón họ. Thường trực trên môi những người ấy là nụ cười, nhưng cũng có vài người rơi lệ. Họ cảm thấy thương tiếc thay ột đời thanh khiết Lưu Bá Ôn lại không thể nhìn thấy hai người trở về.
Dân cư càng lúc càng tăng, các khu đất thì tự do mọc lên chẳng hề có thứ tự nên hắn lại bắt đầu ngay vào việc quy hoạch lại tất cả. Tiểu Sương đương nhiên cũng bận rộn với việc bốc thuốc, chỉ dạy những đứa trẻ nhỏ học chữ. Có nhiều vị cao niên còn chủ ý tới gặp mặt hắn, ngỏ ý muốn hắn mở lớp dạy cho đám trẻ những hắn một mực từ chối. Nói rằng bản thân ngoài thuật phong thủy thì chẳng có tài cán gì, lấy cớ đó mà thoái thác. Tiểu Sương biết được tâm ý của hắn, vì thế nàng tự nhận công việc ấy ình. Nàng biết, hắn còn đang chú tâm tới tấm ngọc kia…

Tiểu Sương đã đứng dậy, nàng khẽ ghé đầu phía sau vai hắn mà gắng đọc những hàng chữ nhỏ được khắc chi chít trên tấm ngọc bài. Lông mày nàng hơi nhíu lại, nheo mắt đánh vần. Chợt mặt nàng đỏ ửng, vội vã lùi lại mà đưa tay che miệng, làm ra thần thái vừa hoảng hốt, vừa xấu hổ xen lẫn ngượng ngùng vô hạn. Minh Tiến tuy không hề ngoảnh đầu nhìn về phía sau, hắn khẽ cười mà hỏi.
- Muội sao vậy?
- Không… không có gì…
- Thật sự không sao chứ? Thần sắc muội thật kì lạ!
- Không… thật sự không có a…