- Công tử, người tỉnh lại rồi!
Một giọng nam nhân già nua vui vẻ cất lên khiến hắn ngẩn người, mọi hình ảnh trước mắt hắn lúc này mờ mờ ảo ảo như trong mộng. Hắn cựa người, chợt toàn tân run lên lẩy bẩy. Một cảm giác lạnh buốt, tê dại từ khắp nơi truyền về khiến hắn không kiềm chế nổi phải kêu lên một tiếng lớn. Giọng nam nhân kia lại sốt sắng.
- Công tử, người đang bị trọng thương, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa mới có thể ngồi dậy được!
- Kính… kính của ta…!
- Kính?... À, đây!
Một bàn tay thô ráp giơ tới cho hắn một cái hộp gỗ, hắn vươn tay cầm lấy nó, mở ra rồi vội vã đeo kính vào mắt. Lúc này hắn mới có thể nhìn rõ xung quanh, chỉ thấy đây là một gian nhà cỏ đơn sơ, hắn đang nằm trên một cái giường gỗ lót bằng cỏ khô. Nhìn sang bóng người lúc trước, hắn thấy rõ ràng một nam nhân chừng ngoài bốn mươi, thân hình bé nhỏ. Khuôn mặt y đầy nét khắc khổ, nổi bật nhất chính là cặp lông mày rậm. Tuy thân hình người này thấp hơn hắn, xong từ nước da tới các thớ cơ bắp đều khiến hắn cảm thấy người này mạnh mẽ vô cùng. Hắn vội cung tay, định mở miệng nhưng chợt cảm thấy đau đầu không tả. Nam nhân nọ thấy hắn cau mày, tức thì hiểu ra mà nói.
- Công tử,người cần giữ sức. Cứ truyền âm ta cũng có thể nghe được, ta là cường nhân, không phải người thường!
- “Vậy ư?... Đa tạ đại thúc đã cứu mạng… Xin hỏi đây là đâu?”.
- Công tử đừng khách khí, hơn nữa ta cũng không phải người cứu mạng công tử. Đây là rừng Trác Lâm, khu rừng cấm bên ngoài Diệt Khí Sơn!
Hắn hơi ngẩn người, lục lọi trong trí nhớ.
- “Diệt Khí Sơn?... Lẽ nào nơi này là ngoại vi khu vực cấm chế của thường nhân, bao bọc lấy Phàm Thành?”.
- Đúng vậy đấy công tử, nơi đây là khu rừng cấm, có chứa cấm chế ngăn cản tu chân giả muốn xâm nhập!
- “Vậy tại sao ta lại có mặt ở đây?”.
Nam nhân nọ đang định nói, chợt như nhớ ra điều gì bèn quay người chạy ra bên ngoài, chỉ nói lại một câu.
- Chà, suýt quên mất, ta còn nồi cháo gà rừng đang hầm. Chờ nấu xong ta sẽ tiếp chuyện công tử tiếp!...
Linh Sơn, hai tuần sau khi Kim Xuân bí mật đưa bốn người rời đi quả nhiên phát sinh dị biến. Hồ Vương qua đời, toàn bộ Linh Sơn để quốc tang. Hết hạn quốc tang, một trường tranh đấu lại nổ ra bên trong hoàng thất: Hồ Hậu lên ngôi, tuyên bố mình sẽ thay thế Hồ Vương cai quản Linh Sơn; bốn trong tám đại tộc tuyên bố không chấp nhận điều này; nội bộ hoàng tộc chia năm xẻ bảy, tranh dành đấu đá lẫn nhau… Những tràng mua chuộc, thanh toán, chém giết ngầm diễn ra như cơm bữa. Cuối cùng, dưới sự giúp sức của Đường Lang Vương, Hồ Hậu đã thanh lý sạch toàn bộ những kẻ chống đối. Bốn đại tộc kia đều trở thành bù nhìn, ba đại tộc còn lại tuy vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận nhưng chỉ có thể im lặng. Chỉ duy nhất Kim gia đứng ngoài cuộc những trận tranh đấu ấy. Tin gây sốc nhất, chính là vào lễ lên ngôi, tân Hồ Vương – Nữ Vương của Linh Sơn để lộ ọi người thấy năng lực thật của mình – Thập Vỹ Hồ!
Còn tại U Châu, việc Thiên Hồng Tự đột ngột dốc toàn bộ nhân lực truy tung một nam nhân khiến của U Châu một phen to nhỏ không thôi. Thậm trí các tông mông trong cửu đại thế lực cũng đã lần lượt cử người tới hỏi thăm, Hư Ngôn vì vậy đành nói dối đang truy tung một đệ tử phản đồ ăn cắp một cuốn Lan Đình Kinh – cổ kinh trấn tự của Thiên Hồng Tự. Nhờ vậy mà các tông môn mới tạm yên ổn. Họ đều biết, Lan Đình Kinh vốn chẳng phải tâm pháp gì, chỉ quý báu bởi tính đại diện cho Thiên Hồng Tự mà thôi. Nội dung của nó thì đi bất cứ chùa nào, tự nào cũng đều có thể xem được. Các đại tông môn thì bình thản, coi như chờ xem kịch vui; còn các tông môn cấp trung, cấp thấp thì lại nô nức như đi hội. Họ cũng bái kiến Hư Ngôn, yêu cầu được trợ giúp truy tung; đây là một mũi tên trúng hai đích: Thứ nhất, có thể nhờ đó mà đẩy thanh danh bản thân lên cao trong U Châu. Thứ hai, có thể làm cho Thiên Hồng Tự mắc mình một món nợ ân tình. Vì vậy mà người truy tìm càng lúc càng nhiều, càng lúc càng đông.
Hiểu Vân trấn, Minh gia trang. Sáu nữ nhân đã phần nào thoát khỏi trạng thái u uất nọ, điều này khiến cho Đào Nhược Hồng không tin nổi vào mắt mình. Bà nhiều lần bí mật quan sát, mới nhận ra sau mỗi lần Kim Minh trò chuyện với các nàng, dường như tâm trạng các nàng đều có biến chuyển; không những thế, Tiểu Sương là nữ nhân Thiên Sinh Mị Cốt khiến bà càng thêm kinh ngạc. Kim Minh trong người vốn mang theo một phần máu huyết của Minh Tiến, nhờ thế mà bản thân nàng có thể thoải mái mở túi trữ vật của hắn, đồng thời cũng ẩn ẩn mang theo khí tức Long Nhân của hắn. Túi trữ vật của hắn vốn có nhiều dược vật quý hiếm, nhờ vậy mà bệnh tình của các nữ nhân thuyên giảm càng nhanh. Đào Nhược Hồng nhiều lần bí mật trò chuyện với Ngân Nguyệt để tìm hiểu, cuối cùng mới được nàng cho biết Kim Minh kia là Ngân Hồ.
Trong tam giới, Địa – Linh – Thiên tồn tại ba tầng lớp Hồ nhân: Huyền Hồ, Thiên Hồ và Ngân Hồ. Huyền Hồ theo truyền thuyết thường là nữ nhân mị hoặc rất cao, phong tình vạn chủng vô hạn. Huyền Hồ cũng có năng lực rất mạnh mẽ trong việc tiên đoán, suy luận, được mệnh danh là túi khôn tam giới. Thiên Hồ thì có vẻ trái ngược lại, tuy xinh đẹp nhưng băng lãnh; mị hoặc mà vô tình. Thiên Hồ thường thích sống cô độc, truyền thuyết kể lại Thiên Hồ thường ẩn mình một mình trong hang băng tu luyện, hiếm khi rời ra ngoài. Sở dĩ có chuyện này do Thiên Hồ vô cùng si tình, nếu yên ai thì nhất định theo chân người đó cho tới khi người đó chết. Chết rồi vẫn chung tình, cô độc chờ đợi người đó lai sinh luân hồi. Thiên Hồ đôi khi còn được gọi bằng cái tên Si Hồ. Ngân Hồ, tương truyền là sự trung hòa của cả Huyền Hồ và Thiên Hồ. Ngân Hồ xưa nay vốn cực kì hiếm gặp, ngàn năm may mắn mới có một Ngân Hồ xuất thế đầu thai. Truyền thuyết có nói Ngân Hồ có khả năng chữa bệnh bằng nhân tâm, chỉ cần thông qua trò truyện mà có thể đẩy lui bệnh tật. Ngân Hồ không hề phong tình như Huyền Hồ, cũng không hề băng lãnh như Thiên Hồ. Nhưng một khi đã yêu thích ai thì dù phải đánh đổi tất cả mọi thứ, kể cả tính mạng mình thì Ngân Hồ vẫn luôn luôn theo sát người đó không rời.
Kim Minh có thể mở túi trữ vật của Minh Tiến, đương nhiên Tiểu Sương nhờ đó lập tức phục dụng Tụ Linh Đan, tự thân xuất hiện linh căn Phong hệ. Nàng cũng lựa chọn trong đống ngọc giản của Minh Tiến một bí kíp đồng hệ để tu luyện – Di Hoa Quyết. Tiểu Xảo trước mặt chúng nữ luôn nhận mình là nha hoàn của Kim Minh, nhưng Kim Minh lại một mực coi nàng như tỷ muội. Cuối cùng lại phải để Đào Nhược Hồng ra tay, cùng Liên Liên trò truyện với nàng. Lại bắt ép nàng ta dùng Tụ Linh Đan như Tiểu Sương, nhờ vậy mà Tiểu Xảo cũng đột phá thăng cấp thành Tam Vỹ Hồ. Sở dĩ Liên Liên cùng Đào Nhược Hồng làm vậy vì thấy Tiểu Xảo cũng có tâm ý với Minh Tiến; Thêm nữa, trong bức thư tay Kim Xuân viết gửi tới cũng có nhắc đến việc bà nhận Tiểu Xảo làm nghĩa nữ, mong cả hai nàng có thể được cùng hầu hạ Minh Tiến…
Trong căn nhà nhỏ, Minh Tiến lúc này ngồi dựa vào thành giường, khẽ gật đầu. Nam nhân nọ tươi cười, dọn dẹp chén bát rồi bê ra phía ngoài. Theo như lời nam nhân này, hắn được hai nữ nhân lạ mặt đưa tới đây trong một đêm trăng tròn, sau trận mưa lớn. Chỉ biết hai nữ nhân một bạch y, một thanh y vất vả dìu hắn tới đây, lại xuất ra vô số linh thạch yêu cầu y tương trợ hắn. Hắn gãi gãi đầu, vội hỏi.
- Thông thúc, thúc biết hai nữ nhân đó từ đâu tới không?
- Ta cũng không rõ đâu, công tử… Hình như họ là Dược sư, ta thấy lưng họ đeo gùi thuốc!
Phía ngoài, giọng nam nhân già nua vọng vào đáp lời hắn. Minh Tiến thở dài, không suy nghĩ gì nữa. Y khẽ vươn tay lên sờ tới túi trữ vật treo trên cổ, cầm lấy cái túi lụa vàng một góc đầy máu khô ấy mà nhìn nó xuất thần. Hồi lâu mới rút ra Bích Ngọc Tiêu, chậm chạp đưa lên miệng thổi…
Phàm Thành – Cấm địa với Tu chân giả U Châu. Đây là một thung lũng lớn, được bao bọc bởi những dãy núi cao cùng những khu rừng đầm lầy đầy độc vật. Tương truyền nơi này do các cổ tu sĩ tạo ra, nhằm bảo vệ những hậu nhân không có căn cốt tu tiên sinh sống. Xung quanh có cấm chế, ngăn cản mọi tu sĩ tiến nhập. Nhờ vậy, có thể nói nơi đây là thiên đường với những người thường giữa tu tiên giới U Châu. Không thể tu tiên, không có nghĩa những người đó hoàn toàn yếu ớt, không có khả năng chống cự. Không thể tu tiên vẫn có thể tu luyện bản thân thành cường nhân, so với tu sĩ nhiều lúc còn có điểm vượt trội hơn. Có thể kể tên nổi bật nhất chính là Đỗ gia ở Vũ Kính Hồ - gia tộc sinh ra một trong thập đại mỹ nhân Đỗ Quyên Quyên.
Phàm Thành khác biệt với tu tiên giới, khác mọi thành khác ở việc họ tôn thờ thần linh chứ không tôn thờ cường giả như bên ngoài Tu chân giới. Với những người sống trong phàm thành, thần linh quyết định tất cả, đặc biệt là tứ thần cai quản tứ phương. Phàm thành gần đây lại càng sùng tín tứ thần vì cách đó không lâu, vừa có một Long Nữ hạ giáng xuống đó. Người Phàm Thành đồn đại nhau về một buổi chiều nắng đỏ rực, từ trên trời cao, có một luồng sáng xanh lục lao thẳng từ trên không xuống kèm theo tiếng sấm gầm vang trời. Ban đầu, nhiều người cho đó là thiên tinh giáng, nhưng phải tới khi tới nơi thì tất cả đều kinh ngạc tới há hốc miệng. Không hề có thiên tinh mà chỉ thấy một thiếu nữ thanh y bị thương đang ngất tại đó, xung quanh thiếu nữ còn có vô số chùm sáng ngũ sắc bay lượn. Nhiều người định tới gần, nghĩ bụng thiếu nữ này bị thiên tinh giáng trúng mà bất tỉnh. Nhưng hễ cứ ai tới gần hay có ý định chạm tới người nàng thì luồng sáng ngũ sắc ấy tự động ngưng kết lại, hình thành một ảo ảnh một con rồng lớn, nhe nanh múa vuốt đầy ý đe dọa mà thoái lui.
Cuối cùng, chỉ khi một vị lão ni cô của Thanh Long tự tới gần thì luồng sáng nọ mới chậm chạp tan biến. Từ đó thiếu nữ ở lại luôn trong Thanh Long tự, không hề bước chân ra ngoài. Dân chúng Phàm Thành thì tôn kính, gọi nàng bằng Long Nữ. Thanh Long tự nhờ vậy mà hương khói đại thịnh, người dân tới đây cầu phúc rất đông. Cho tới năm trước, vị lão ni cô qua đời, Long Nữ đứng ra tiếp quản Thanh Long Tự nhưng không thu nhận môn hạ mà chỉ thấy cạnh nàng xuất hiện thêm hai thị nữ. Cả ba người đều dùng kim sa che kín mục diện nên không ai biết rõ khuôn mặt các nàng. Nhìn dáng người các nàng, bất cứ ai cũng có thể nhận diện các nàng đều là mỹ nữ, nhưng vì sự sùng tín cùng tôn kính, chẳng nam nhân nào của Phàm Thành dám có tư ý sai trái. Chẳng kẻ nào dám trêu chọc thần linh cả.