Mộng Tu Tiên

Chương 221: Chương 223





Bầu trời đột ngột tối sầm lại như ban đêm, gió mây hoàn toàn im lặng. Trên không trung, một đồ hình khổng lồ với những kí tự to lớn nhấp nháy ánh hoàng kim đột ngột xuất hiện. Nó hạ xuống, lơ lửng ngay bên trên sườn núi nọ. Ánh hoàng kim lan tỏa, mạnh mẽ phát sáng, từ nó tạo thành một hấp lực kì quái, thu hút linh khí khắp nơi tụ hội về nơi này. Toàn bộ nhân lực Lam Nguyệt Cốc cùng các khu vực phụ cận một phen xanh mặt. To nhỏ đoán dị tượng. Có kẻ cho là dị bảo xuất thế; có người cho là ai đó phi thăng; cũng có kẻ cho rằng trong hậu sơn có ai đó vô tình kích hoạt cổ trận hay đại loại thế…
Ngay cả Vương Phác Thiên – Cốc chủ cũng cau mày, chưa nhận biết được dị trạng này là gì. Chỉ chốc lát, vô khối đèn đuốc được thắp lên. Nhưng kì quái thay, bất cứ ngọn lửa nào xuất hiện đều thoáng chốc bay mất. Đám môn hạ Lam Nguyệt Cốc châm lên ba bốn lần, cuối cùng mới nhận ra được không phải là do gió thổi tắt. Cái đồ hình kì quái trên không kia đang tham lam hút hết những ngọn lửa. Thậm trí, dưới các chân núi phụ cận, người ta dễ dàng bắt gặp những cột dung nham nóng bỏng được hút từ lòng đất lên phía trên đồ hình lớn. Ánh hoàng kim dần dần thay thế bởi một màu đổ rực của lửa và nhiệt hỏa. Nhiệt hỏa lan đi trong không khí khiến tất cả đều toát mồ hôi ướt đẫm áo. Nên nhớ, giờ đang là mùa đông.
- Những kí tự kia…!
- Sư phụ...!
Ngô Hùng lo lắng hỏi, y đương nhiên đều biết nơi kích phát trận pháp khổng lồ kia là ở đâu. Vương Phác Thiên giơ tay ra hiệu im lặng, lão vuốt râu trầm ngâm không nói gì. Bốn đệ tử còn lại cũng đã tới đây, trong đó có cả Tuyết Liên. Nàng đã định tiến tới hỏi han, nhưng sau khi thấy thái độ của sư tôn thì lập tức im lặng. Ánh mắt đều hướng cả tới đồ hình nọ…
- Ngươi…!

Thanh âm mang theo sự kinh ngạc, phẫn nộ cùng hối hận. Chỉ thấy con rồng đen kia lúc này đang gặm ngang cổ người lửa, nó giằng co, xé ra một mảng lớn da thịt. Từ vết xé rách nơi cổ, vô số luồng dung nham phun trào ra mặt đất. Người lửa cố gắng ôm cổ, gượng gạo đứng lên, lắp bắp.
- Ngươi… ngươi đã ma hóa, sao có thể… không thể nào!
Phát cắn bất ngờ ấy khiến người lửa trọng thương, chân lực y vội vàng điều tức trị thương. Khối kết giới kia lập tức vỡ vụn, hai nữ nhân nhẹ nhàng đáp xuống đất. Tử Hàm hơi ngẩn ra, nhưng sau đó cười nhẹ mà đáp.
- Đây là quả báo của ngươi!
- Ma Hóa… hắn ma hóa mà vẫn có ý thức sao? Ta không tin, ta không tin!!!
Người lửa gầm lên, toàn thân dung nham phun trào tràn đầy khoảnh đất. Dùng nham lan ra nền đất, sau đó tham lam cắn nuốt chút nền đất ít ỏi còn sót lại. Hắc Long cùng hai nữ nhân vội vàng bay lên, tránh một màn. Chỉ thấy sau khi cắn nuốt tất cả chỗ đất kia, đống dung nham biến thành một khối cầu lớn, bên trong dường như sôi trào, phát ra những thanh âm lục bục. Trái cầu cuối cùng biến hóa, nở bung ra, dần dần thành hình. Một con long nham lớn xuất hiện, nó gầm lên đầy giận giữ.
- Giỏi cho đám nhân loại xảo trá. Hôm nay, ta dù không chiếm được thân thể này nhưng cũng bắt các ngươi đồng quy vu tận!

Nói rồi, sau lưng long nham xuất hiện một đôi cánh lớn, hướng về phía ba người mà lao tới. Tử Hàm cau mày. “Hình thức bề ngoài có vẻ mạnh mẽ, nhưng dường như thực lực thì không được như vậy!”. Long Nham lao tới, gầm gào tấn công, bức bách cả ba phải lùi lại. Nó dường như cũng không ham chiến, đánh đuổi ba người một quãng rồi lại thoái lui. Mỹ Mỹ ngạc nhiên nói.
- Dường như nó đang cố ý bảo vệ thứ gì đó. Nó không cố gắng truy sát chúng ta!
Tử Hàm khẽ cau mày, sau đó chợt mỉm cười mà nói với Mỹ Mỹ.
- Tỷ, chúng ta lên!
- Ừm!
Mỹ Mỹ dường như cũng đã nhìn ra sự suy yếu của Long Nham lúc này so với hỏa nhân lúc trước. Hai nàng cầm binh khí lao lên, giáp công hai mặt. Con rồng đen nhỏ bé kia nhận được ý nghĩ của Tử Hàm, nó quay đầu tìm kiếm những hỏa cầu. Thân ảnh nhoáng lên rồi biến mất. Long Nham giận giữ gầm thét, đối đầu với hai nữ nhân có chiếm chút thượng phong. Nhưng khi nhìn sang, thấy con rồng đen bé xíu kia không ngừng cắn nuốt những hỏa cầu lúc nãy mình nhả ra thì cuống quýt. Nó gầm lên, từ thân hình vô số thạch tiễn tấn công hai nữ nhân, nhân cơ hội đó lao tới đám hỏa cầu nhiều màu sắc nọ.
- Nhân loại vô sỉ, không được động vào bát hoang huyền hỏa của ta!

Nhưng Long Nham đã chậm chân, khi nó tới được nơi có hỏa cầu thì hắc long nhỏ bé đã nuốt viên hỏa cầu cuối cùng – một hỏa cầu màu xanh lá. Long Nham cuồng nộ, song trảo lao về phía hắc long nhỏ bé. Ầm, ầm, ầm!!! Tất cả đều đánh vào hư không, con rồng đen bé nhỏ sớm đã bay về bên cạnh hai nữ nhân từ lúc nào. Tử Hàm vui mừng, định tới gần hắc long, nhưng một thanh âm quen thuộc khiến nàng thoái lui.
- Hai nàng lùi ra xa một chút, ta thấy khó chịu quá!
Con rồng đen bé nhỏ bay lơ lửng trước hai nàng uể oải nói, trên thân hình nó, từng đợt lửa nhiều màu sắc thi nhau cháy sáng, bao bọc không bỏ sót bất cứ chỗ nào. Những đống lửa ấy thay phiên nhau bùng lên, dường như muốn thiêu cháy con rồng nhỏ khiến nó oằn oại, gầm gừ đầy đau đớn. Một trái cầu lửa xuất hiện, nhanh tróng nuốt gọn con rồng bé nhỏ.
Tâm linh tương thông giữa Tử Hàm và hắn đứt đoạn khiến nàng cảm thấy lo lắng. Ngay cả Mỹ Mỹ bên cạnh cũng run lên, tay nắm chặt song kiếm. Trái cầu lửa màu trắng kia mang theo những luồng khí tức cổ quái vô cùng, nhưng có phần nào đó khiến nàng cảm thấy vô cùng quen mắt. Mỹ Mỹ cau mày, sau đó chợt thốt lên. “Lẽ nào là…”.
Long Nham điên cuồng gầm lên, lao thẳng tới phía ba người, cặp cánh phía sau lưng quạt mạnh, đẩy lùi hai nữ nhân bay đi một quãng xa. Nó tiến tới trái cầu lửa, há miệng định nuốt lấy. Tử Hàm và Mỹ Mỹ lập tức lao lên ngăn cản, thiết hoàn và song kiếm nối tiếp nhau công kích, bức bách Long Nham phải thoái lui. Hai nàng tuy không biết sẽ có biến hóa gì từ trái cầu kia, song không thể để cho kẻ kia thôn phệ nó được.
Long Nham đang định thôn phệ trái cầu lửa, bị hai nữ nhân ngăn cản. Nó gầm lên đầy tức giận, miệng phun ra hỏa nham hướng tới hai người. Hai nữ nhân lập tức né tránh, liên tiếp quấy rối nó. Mục đích của hai nàng không phải là tấn công mà chỉ là cố kéo dài thời gian để trái cầu lửa kia hoàn thành dị biến…
Minh Tiến vốn không còn ma tâm, trước đó, ma khởi của hắn cũng đã sớm bị phế đi. Vì thế, việc ma hóa kia chẳng thể nào làm hắn mất đi ý thức. Ngay cả hình thái ma hóa cũng chẳng phải là ma hóa, đó chỉ là hắn cố ý dung hợp bản thân với con rồng nhỏ kia làm một. Minh Tiến dựa trên những gì Huệ Tuệ truyền lại, nhớ tới quá trình đoạt xá trong cổ thư. Hắn biết, khi đoạt xá cũng là lúc kẻ muốn đoạt xá phải rũ bỏ hết chân lực, chỉ có linh hồn thôn phệ linh hồn. Vì thế hắn giả giạng ma hóa, chờ đợi thời cơ mà công kích.
Nằm trong khối cầu lửa, con rồng nhỏ bắt đầu biến hóa. Từng đợt,từng đợt lửa nhiều màu sắc thay phiên nhau bao bọc lấy nó. Những quầng lửa dường như kích thích con rồng nhỏ, len lỏi khắp thân thể nó, dần dần dung nhập vào cơ thể nó. Minh Tiến chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp vô cùng, khoan khoái nhắm mắt tận hưởng. Hắn cảm nhận được những luồng chân lực to lớn không ngừng tiến nhập cơ thể hắn, hòa vào trong ý thức của hắn. Đó là những luồng chân lực vô cùng lớn, tưởng chừng như vô biên. Chưa bao giờ hắn được tiếp xúc với những thứ như thế này, vì vậy mê man đi…

Phía trong thạch động, trên giường ngủ. Thân thể hắn biến thành một màu đỏ lửa, vết bớt tím trước đây bị đâm từ từ biến mất, thay vào đó là một đồ hình cổ xưa với những kí tự kì quái xuất hiện. Từ đồ hình to lớn bên ngoài, một tia sáng đỏ cỡ ngón tay người lao thẳng xuống, xuyên qua vách đá cũng như cái lồng chân lực màu tím kia mà chui vào đổ hình…
Long Nham bực tức cực hạn, nó không cách nào dẹp được hai kẻ phá đám này, vì thế gầm gào đầy tức giận. Nó chợt dừng lại, từ thân thể bắn ra vô số thạch tiễn ra xung quanh, bức ép hai người lùi ra xa rồi nhân đó định lao tới thôn phệ trái cầu. Những vừa tới gần, đang định há miệng cắn nuốt thì một luồng sáng bạc từ trong hỏa cầu lao ra, đánh thẳng vào mặt Long Nham khiến nó phải thoái lui một quãng dài. Từ trong hỏa cầu, một màn kinh hãi xuất hiện.
Từ trong hỏa cầu, một cái đầu lớn từ từ nhô ra, sau đó tới chân trước rồi tới cổ. Tới khi hoàn toàn xuất hiện, trái cầu biến mất, để lại một con rồng lớn toàn thân ngân quang chói mắt. Tử Hàm cùng Mỹ Mỹ tròn mắt nhìn tới, đây là lần đầu tiên hai nàng nhìn thấy một con rồng có hình dạng kì quái này. Cho dù Tử Hàm cũng thuộc long tộc.
Một con rồng lớn, toàn thân ánh lên ngân quang. Nó hoàn toàn khác với những loại rồng mà nàng đã được nhìn thấy trước đây. Ngân long này không hề có sừng hay râu, phần đầu dài và trơn bóng, chỉ có hai mang tựa như vây cá với một nhánh sừng nhú ra mở hai bên mép. Toàn thân nó là tầng tầng lớp lớp những khớp nối như áo giáp, không hề có lấy một miếng vảy. Các ngón chỉ có bốn vuốt thay vì năm như các loại rồng thông thường. Đặc biệt nhất, có lẽ là trên lưng nó có một đối cánh lớn và nó đứng bằng hai chân sau chứ không lơ lửng bay bằng bốn chân như con rồng nhỏ bé ban đầu.
Tất cả đều ngẩn ngơ trước con rồng mới xuất hiện này, thậm trí ngay cả Long Nham cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên cùng kì quái. Trên cái đầu nhẵn bóng ấy, một cặp mắt xanh mở ra, trong con ngươi mang theo ánh lam quang ôn hòa. Tử Hàm không kiềm chế nổi, vội hỏi.
- Tướng công, long dạng này… rốt cuộc là gì vậy?