Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 142



Quý Quảng Bình lúc trước cũng đã nói, sau khi giải quyết ổn thỏa chuyện lần này, hắn sẽ không hợp tác với Kỳ Tích nữa.

Bây giờ Tưởng Chí Hổ giúp đỡ Vân Ca, Quý Quảng Bình cũng đồng ý hợp tác với Kỳ Tích thêm một năm nửa, chỉ một năm.

Tưởng Chí Hổ thở phào nhẹ nhõm, thà một năm còn hơn không có năm nào.

Vì để lấy lòng Quý Quảng Bình, Tưởng Chí Hổ lại sửa lời nói với Vân Ca: “Cô Vân, cô cũng không cần che giấu việc TU787 phát hiện ra mỏ quặng vàng quang ảnh, những lời tôi nói với cô lúc trước chỉ là ý đồ của riêng tôi, bây giờ tôi xin lỗi cô.

Vân Ca chỉ nhìn hắn.

Tưởng Chí Hổ lại nói tiếp: “Vàng quang ảnh vốn là một loại khoáng thạch quý hiếm, có thể giúp tinh cầu của cô lọt vào top 5 trên bảng xếp hạng tinh cầu, phần thưởng cho các tinh cầu thuộc top 5 vô cùng hậu hĩnh, nếu cô lo ngại việc vàng quang ảnh có thể gây ra phiền phức cho tinh cầu, Kỳ Tích sẽ tuyên bố với bên ngoài rằng toàn bộ vàng quang ảnh đều đã được khai thác xong... nếu như cô không ngại sau này sẽ không có công ty khác đầu tư”.

Vân Ca suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời: “Được.”

Tưởng Chí Hổ lại hớn ha hớn hở đi tìm Quý Quảng Bình.

Quý Quảng Bình nghe xong, nói: “Có thể tăng thời gian hợp tác lên thêm một tháng.”

Tưởng Chí Hổ suy nghĩ còn có phương pháp nào có thể lấy lòng Vân Ca được hay không, lấy lòng được Vân Ca cũng chính là lấy lòng Quý Quảng Bình.

……

Người chơi lấy quang giáp về từ tinh hạm của Kỳ Tích, sau đó bọn họ lại bắt đầu rơi vào sầu não, thu được quá nhiều bảo bối rồi giờ lại chẳng biết để đâu, căn cứ của bọn họ quả nhỏ không đủ sức chứa được nhiều quang giáp như vậy.

Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu lúc này là mở rộng căn cứ.

Các người chơi từ Cảnh Trí biết được cần những tài liệu gì để xây dựng căn cứ, thế nhưng bọn họ không có những tài liệu này, có vài tài nguyên còn chưa được tìm thấy ở trên tinh cầu này, bọn họ muốn đi đường tắt bằng cách mua sắm trên Tinh Võng cũng không có để mua.

Lúc này, Tưởng Chí Hổ liền xuất hiện, nói: “Tôi có cách!”

Quý Quảng Bình: “Tăng thêm một tháng.” Tưởng Chí Hổ giới thiệu cho TU787 một thương nhân uy tín chuyên bán tài liệu, các người chơi cùng góp tiền lại dự kiến cũng đủ để mở rộng căn cứ lớn gấp ba lần so với hiện giờ.

Hắn kiến nghị người chơi tốt nhất nên xây dựng nền móng của căn cứ trước, cũng nên tự sử dụng bộ mã hóa gen để chế tạo, hắn cảm thấy tốt nhất nên mời chuyên gia xây dựng chuyên nghiệp về để xây dựng, như vậy mới có thể đảm bảo được.

Người chơi chán nản trả lời: “Nhưng chúng tôi không quen ai cả!”

Tưởng Chí Hổ: “Tôi có quen!”

Quý Quảng Bình: “Thêm một tháng.”

Toàn bộ tiền của người chơi đều bỏ ra để mua nguyên liệu mở rộng căn cứ, vì thế hiện tại bọn họ không còn tiền để thuê công nhân nữa, bọn họ chỉ phải đi tìm Vân Ca.

Cô hỏi Cảnh Trí: “Giữa việc sử dụng công nhân xây dựng và sử dụng bộ công cụ mã hóa để xây dựng, phương thức nào đáng tin cậy hơn?”

Cảnh Trí: “Xét về mặt lâu dài, sử dụng công nhân xây dựng khả thi hơn."

Vân Ca: “…”

Cô im lặng không nói gì, toàn thân để lộ ra thái độ ghét bỏ rõ ràng, điều này càng đ.â.m sâu vào bên trong linh hồn của Cảnh Trí.

Trước đó, để khuyến khích người chơi chiến đấu với nhóm hải tặc Ghost Hand, tài khoản vốn chẳng có bao nhiêu của cô đã phải tiêu hao không ít, giờ lại cần phải chi ra nhiều hơn nữa...

Vân Ca đau lòng mà lấy tiền ra.

Lúc Cảnh Trí thấy cô chuyển khoản cho công nhân xây dựng ở trong phòng, cô đang khóc đến mũi cũng đỏ lên.

Cảnh Trí nhịn không được hỏi: “Ký chủ, tại sao cô lại để ý tới chuyện tiền nong đến vậy?”

Vân Ca hít mũi nói: “Ngươi không hiểu được sự đau khổ khi không có tiền, cũng không hiểu được niềm vui khi có tiền trong tài khoản”.

Cảnh Trí mặc dù cảm thấy hiện tại nói đến chuyện này có vẻ không được hay lắm, nhưng hắn lại không thể không nói ra, liền nói với Vân Ca: “Trước đây bởi vì diện tích của căn cứ không đủ, cho nên chúng ta không mở rộng số lượng người chơi, hiện nay phạm vi của căn cứ đã lớn hơn trước rất nhiều, nên tăng lên số lượng người chơi mới”.