Sau khi Sư Huyên Huyên trình diễn xong, lấy được điểm rồi cô ấy liền hào hứng chạy xuống, vừa lúc Bạch Mẫn Mẫn xuất hiện, ngăn cô ấy lại.
Bạch Mẫn Mẫn muốn khóc: "Huyên Huyên, cậu làm sao vậy, sao lại đột nhiên không để ý tới tớ?"
Sư Huyên Huyên nói vòng vo rồi tìm một cái cớ để trốn tránh, rời đi.
Ánh mắt Bạch Mẫn Mẫn tối sầm, nhìn thấy Sư Huyên Huyên cười đi tìm Liễu Tuyết, trong lúc cô ta vắng mặt đã xảy ra chuyện gì?
Cô ta nhìn Thiển Hạ và Phượng Hoàng, liệu có liên quan gì đến bọn họ không?
Đối với những kẻ ngáng đường, cô luôn thích trực tiếp loại bỏ đối phương.
Nhưng hai người này có liên quan đến Vân Ca, mà Vân Ca lại là bạn của Mạc Nhu.
Bạch Mẫn Mẫn đã liên lạc với Mạc Nhu và nói về chuyện này.
Mạc Nhu chỉ nhẹ nhàng nói: "Ngay cả một việc đơn giản như chọc tức hai nữ sinh cũng không làm được, vậy mà lúc ấy còn hùng hùng hổ hổ đến gặp tôi nói rằng sẽ ra tay với Liễu Thanh Hà và Liễu Tuyết. Cô là phế vật à?"
Bạch Mẫn Mẫn cười lạnh một tiếng: "Tôi nên cảm ơn cô đã cho tôi thân phận này, để tôi có thể tới gần Liễu Tuyết, hiện tại tôi đi g.i.ế.c cô ta, dù sao mục tiêu của tôi cũng chỉ có cô ta."
Mạc Nhu khẽ cười: "Cô có thể đi, lúc trước tôi đưa cho cô tin tức hẳn đã nhìn ra, là chính cô không quản được người đàn ông của mình, hắn chủ động tiến tới, khăng khăng muốn trở thành kẻ quỳ dưới váy Liễu Tuyết. Sau khi Liễu Tuyết phát hiện ra hắn ta đã có vợ, liền đuổi hắn ta đi, nhưng hắn ta vẫn kiên trì quấn lấy Liễu Tuyết."
"Cô biết mà, ngay cả khi không có Liễu Tuyết, thì cũng sẽ có Vương Tuyết, Lý Tuyết và Tôn Tuyết. Vì sao không động thủ? Hay là không thể hạ thủ?"
Bạch Mẫn Mẫn trầm giọng nói: "Cô cũng điều tra cả tôi sao?" Mạc Nhu nói: "Đối tác quan trọng như vậy, đương nhiên tôi phải điều tra rồi, tôi rất biết ơn vì cô sẵn sàng ở lại và tiếp tục giúp tôi. Sau khi mọi chuyện hoàn thành, tôi có thể đăng ký một danh phận giả mới cho cô."
Mạc Nhu nghĩ về những gì Bối Tĩnh Nhàn đã gặp phải, thực sự không cách nào coi cô như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Bối Tĩnh Nhàn là con gái đầu lòng của Bạch Ô Nha, từ nhỏ đã bị Bạch Ô Nha ném cho thuộc hạ sử dụng làm đồ chơi, cho đến khi cô ta g.i.ế.c hơn chục thuộc hạ của Bạch Ô Nha, mới được hắn ta đánh giá cao, coi như con gái.
Vì chuyện của Bối Tĩnh Nhàn, Bạch Ô Nha đã rất cưng chiều Bối Hiểu Mẫn, hắn đóng vai một người cha tốt trong một thời gian dài và bản thân hắn ta cũng cho rằng mình là một người cha tốt, chuyện này thật nực cười.
Bạch Mẫn Mẫn nói: "Liễu Tuyết liên lụy vào kế hoạch là bởi vì tôi, kỳ thực Liễu Tuyết căn bản không có ở trong kế hoạch của cô đúng không? Chỉ là vì ổn định tôi mà thôi."
Mạc Nhu: "Hy vọng cô đừng tức giận, tôi còn có việc phải xử lý, trong khuôn viên trường nếu cảm thấy buồn chán, cũng có thể tới chơi với tôi."
Bạch Mẫn Mẫn: "Cô lo lắng tôi gặp bạn bè của cô?"
Mạc Nhu: "Đúng vậy, tôi lo lắng cô sẽ c.h.ế.t trong tay cô ấy."
"..." Bạch Mẫn Mẫn dừng một chút, ngược lại lại quay đầu nói: "Cô ta là chủ tinh cầu, coi như cô có là bạn bè của cô ta, cô tốt nhất vẫn nên ít tiếp xúc với cô lại."
Mạc Nhu bỗng nhiên nở nụ cười vui vẻ: "Thì ra cô cũng biết về chủ tinh cầu, Vân Ca khác biệt, sau lần gặp lại cô ấy trước đó, tôi đã biết cô ấy sẽ không trở thành loại người như vậy."
Bạch Mẫn Mẫn kinh ngạc mở to mắt, Mạc Nhu sao có thể biết rõ chuyện chủ tinh cầu? Chẳng lẽ Vân Ca nói cho Mạc Nhu bí mật mà cô ta biết được từ quả cầu nhỏ? Nhưng chủ tinh câu không nên nói với nhân loại về mấy chuyện này mới đúng...
Mạc Nhu không nói thêm với Bạch Mẫn Mẫn nữa.
Bạch Mẫn Mẫn đứng trước khu chung cư nơi dành cho khách, cầm quả cầu bạc trong tay, từ khi mở ra thứ này, cô đã phát hiện ra một thế giới hoàn toàn khác với những gì cô ta biết.