Mộng Tưởng

Chương 12: Theo Triệu Chí Viễn học việc



Cuối cùng Khương Nhiễm đành phải sửa soạn theo Lệ Thành lên xe.

Tập đoàn Nhất Phong.

Cô theo sau anh cùng Triệu Chí Viễn đi đến thang máy riêng biệt, chỉ có duy nhất Lệ lão gia chủ, Lệ Chấn Hùng và anh được sử dụng.

Lệ Thành nhấn vân tay, cửa thang máy mau chóng mở ra. Ba người họ lần lượt bước vào.

Ting.

Đến tầng cao nhất - 37, thang máy dừng lại, cửa mở ra.

Khương Nhiễm vẫn đi theo, mặc anh dẫn đi đâu thì dẫn.

Đứng trước căn phòng cuối dãy, Triệu Chí Viễn tiến lên trước mở cửa cho hai người.

Một dàn cổ đông bên trong làm cho cô hoa cả mắt, ai nấy mặt mày ác sát khiến cô rụt cổ, tự giác lùi về phía sau anh.

Lệ Thành nhàn nhã đi vào trong phòng họp. Mọi người đều nhìn nhau trao đổi qua ánh mắt, nhưng chỉ có duy nhất một người không chào đón anh ở đây - Lệ Phong.

Triệu Chí Viễn thấy anh ra hiệu, liền nhấc thêm một cái ghế đặt cạnh Lệ Phong. Anh không nhanh không chậm ngồi vào.

"Anh cả, đã lâu không gặp."

Lệ Phong vừa rồi nhìn thấy anh khuôn mặt thoáng cứng đơ, nhưng đã nhanh chóng lấy lại nét mặt bình tĩnh thường ngày.

"Ừm."

Anh ta bày ra vẻ mặt ôn hòa, khẽ gật đầu.

"Chú đưa cả em dâu cùng đến à?"

Hắn lướt qua Khương Nhiễm đang đứng cách đó không xa, cố tình hô lớn.

Mọi người trong phòng lại một lần nữa đổ dồn ánh mắt về phía cô.



Thật là, ban nãy đã không muốn gây sự chú ý đứng nép vào một góc rồi mà.

"Tiểu Nhiễm nhà cháu rất nhút nhát, mọi người đừng dọa cô ấy."

Lệ Thành không nhìn về phía cô, nhàn nhạt nói.

'Tiểu Nhiễm nhà cháu? Lệ Thành, anh còn có thể nói ra lời buồn nôn hơn nữa hay không?' Nội tâm Khương Nhiễm gào thét.

Nhưng lời vừa rồi của anh quả thật là có hiệu quả, đám già kia không nhìn cô nữa mà ngồi nguyên về chỗ cũ.

Hôm nay anh ngang nhiên bước vào phòng họp như vậy, còn cố ý đặt ghế vào cạnh Lệ Phong. Là đang tát thẳng vào mặt hắn, nhắc nhở hắn rằng chính chủ đã trở về, ở đây không có chỗ cho hắn nữa.

Cạch.

Cánh cửa phòng họp lại được đẩy ra, người bước vào là Lệ Chấn Hùng.

"Lệ tổng."

Mọi người đồng thanh cùng nhau đứng dậy.

Chỉ có duy nhất Lệ Thành là không, anh vẫn ngồi nguyên vị trí. Đầu không mảy may nhìn sang.

Lệ Chấn Hùng đã quá quen với tính tình này của anh đi tới chỗ ngồi của mình, không chấp nhất. Có chấp nhất thì người chịu thiệt cũng là ông ta.

Suốt buổi họp, những người có mặt trên bàn đều chỉ trao đổi ý kiến với anh. Mỗi cái nhíu mày, mỗi cái gật đầu của anh đều khiến họ dè chừng. Hoàn toàn lãng quên sự tồn tại của Lệ Chấn Hùng và Lệ Phong.

Mấy năm nay, bọn họ đều thấy rõ năng lực của Lệ Thành. Rõ ràng nhất là lúc vì kết hôn với Khương Nhiễm mà anh không đến tập đoàn nữa, những việc do anh quản lý rơi vào tay Lệ Chấn Hùng cùng Lệ Phong bị đình trệ mãi chưa được giải quyết.

"Được rồi, họp đến đây thôi. Vợ tôi vừa khỏi bệnh, tôi không muốn để cô ấy chịu khổ."

Anh cắt ngang đám già kia, rồi đưa tay chỉ về phía cô đứng.

Khương Nhiễm mông lung, ai bên ngoài cũng nói anh chỉ nắm được nửa phần quyền hành, nhưng bây giờ nhìn xem, có phải là nửa phần thật không? Đột nhiên bị điểm danh thì giật mình.

Lệ Thành đứng lên bình thản đi ra ngoài, cô cùng Triệu Chí Viễn theo sát phía sau.

"Xem như đã hiểu vì sao anh dắt theo tôi đến đây."

Cô cắn răng lườm anh.

Anh nhún vai không phủ nhận, nếu không có cô làm cái cớ thì những người kia còn giữ anh đến lúc nào cũng không biết.

Theo anh đi thẳng đến phòng phó tổng giám đốc.

"Thông báo với mọi người sau này Khương Nhiễm sẽ là trợ lý thứ hai của tôi do cậu quản lý."

Anh nhàn nhạt phân phó Triệu Chí Viễn.

"Được."

"Anh nói tôi làm trợ lý cho anh?"

Khương Nhiễm nhìn Triệu Chí Viễn đi ra ngoài, chỉ tay vào mình không tin được hỏi anh.



"Thế nào?"

"Không phải chứ, tôi không có năng lực chuyên môn. Anh để tôi..."

"Theo Chí Viễn học việc."

Khương Nhiễm nhíu mày, không biết là anh đang nghĩ gì. Nhưng nghĩ đến nếu được theo học việc thật cũng tốt, đành chấp nhận.

Triệu Chí Viễn ra ngoài phân phó với mọi người xong thì trở vào đưa cô đến bàn làm việc.

"Chị dâu, sau này cô sẽ ngồi cạnh tôi ở ngoài này. Vì là trợ lý nên lúc nào lão đại cần chúng ta phải có mặt đầu tiên."

"Được."

Bàn làm việc ở ngay cạnh cửa ra vào phòng phó tổng giám đốc, cô thấy như vậy cũng được, không có ý kiến gì.

"Chị dâu, bây giờ tôi ra ngoài chuẩn bị một ít tài liệu cho chị. Chị có cần gì không?"

Triệu Chí Viễn nhìn lên đồng hồ rồi hỏi cô.

"Vậy tôi đi cùng cậu."

"Không cần đâu, tôi đi một mình là được."

"Tôi đi xem sách của mình nữa."

Cô cười nói.

Thấy không thể từ chối mãi, cuối cùng đành để cô đi theo.

"Còn nữa, sau này đừng luôn miệng gọi tôi là chị dâu nữa, cứ gọi là trợ lý Khương hay Tiểu Nhiễm là được."

"Gọi là trợ lý Khương thì hơn."

"Được."

Hai người cùng rời đi.

Lệ Thành trong phòng đọc báo cáo đến chiều. Ngồi cả buổi vẫn chưa thấy Triệu Chí Viễn mang nước vào như thường lệ, anh liền nhấn nút điện thoại bàn gọi.

Không thấy ai trả lời, anh liền đứng lên đi ra xem thử.

Nhìn xung quang bàn trợ lý bên ngoài, không thấy cậu ta đâu. Đến bóng của Khương Nhiễm cũng chẳng thấy. Anh liền lấy điện thoại trong túi ra gọi đi.

[Lão đại.]

"Cậu đi đâu?"

[Em cùng trợ lý Khương ra ngoài xem sách.]

"Ừm."

Anh khẽ "ừm" rồi ngắt máy, chẳng hiểu vì sao bản thân lại khó chịu.



Ngồi trên bàn làm việc cũng không thể tập trung, anh đành tan làm sớm trở về Vân Đế.

...

Khương Nhiễm khi trở về Vân Đế trên tay đã ôm một đống sách lướt qua ai đó như một cơn gió đi lên lầu.

Lệ Thành nhìn cô nàng híp mắt không rõ là đang nghĩ gì.

Cô về phòng háo hức lật sách đọc một hồi. Đọc đến đâu đầu óc cô mờ mịt đến đó. Thật đúng là không phải thứ gì mình cũng có thể tự học được.

Lệ Thành ngồi dưới phòng khách đang xem báo thì thấy cô đã thay đồ ở nhà đi xuống, còn đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

"Tôi đọc có nhiều phần không hiểu lắm."

[...]

"Được, lát nữa tôi sẽ gửi sang cho cậu."

[...]

"Cảm ơn."

Nói rồi đi thẳng vào phòng bếp, bắt đầu nấu bữa tối.

Anh không nói gì với hành động này của cô.

Những ngày sau đó, Khương Nhiễm đều cùng Lệ Thành đi làm. Một ngày ba bữa của cô cũng vì thế mà rút gọn lại thành hai bữa: sáng và chiều. Bữa trưa sẽ do Triệu Chí Viễn chuẩn bị riêng cho anh như lúc trước.

Chỉ có điều là mấy lúc anh cần thì chẳng thấy hai tên trợ lý này đâu.

"Rốt cuộc ai mới là trợ lý của ai."

Anh hừ lạnh đẩy nhẹ chồng báo cáo chất đống trước mặt.

Xoa bóp huyệt thái dương đau nhứt, không biết là bản thân đang tức giận vì chuyện gì.