Cô bị đám người kia trùm đầu, chở đến một căn nhà bỏ hoang ở cách xa thành phố. Nơi này là Lệ Phong đặc biệt chuẩn bị để “đón tiếp” người phụ nữ của Lệ Thành.
Đến nơi, Khương Nhiễm được tháo khăn trùm đầu ra. Bị trùm đầu một thời gian dài, nhất thời mắt không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
“Em dâu à, lại gặp mặt rồi.”
Âm giọng cợt nhả của người đàn ông đột nhiên vang lên.
Khương Nhiễm sau khi đã nhìn rõ được thì ngước đầu về phía nơi phát ra âm thanh, mà không nói bất kỳ lời nào.
“Gặp anh rể lại chẳng thèm chào hỏi một tiếng, đúng là… không ra gì giống tên kia.”
Lệ Phong ra vẻ “anh lớn” thật sự bất mãn về hai vợ chồng em trai.
Thấy cô vẫn không chịu mở miệng nói chuyện, chỉ nhìn mình không biết là đang nghĩ gì. Hắn trực tiếp đi về phía cô, đến nơi thì ngồi xuống đưa tay bóp chặt lấy cằm cô.
“Người phụ nữ của Lệ Thành đúng là cứng miệng.”
“Anh muốn gì?”
Cô cắn răng, cuối cùng mới rít lên ba chữ.
“Hiện tại cô cũng xem như là bảo bối của Lệ gia nhỉ? Đáng tiếc, Phúc Thanh Anh chẳng thể mang thai, nếu không…”
Nói đến đây, hắn đột nhiên ngừng lại quay mặt đi.
Nhưng Khương Nhiễm vẫn có thể kịp nhìn thấy đáy mắt đau thương kia của hắn.
Lát sau, Lệ Phong quay lại. Vẻ mặt đã như ban đầu, trong ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
“Khương Nhiễm, Lệ Thành bây giờ chẳng phải đã có ả Trương Tố Châu kia rồi sao? Chắc là cô giận lắm nhỉ?”
Vừa nói, hắn vừa tiến sát về phía cô.
“Anh muốn làm gì?”
Cảnh báo nguy hiểm trong đầu vang lên, chân Khương Nhiễm liên tục quẫy đạp dưới đất lùi về phía sau.
“Là anh lớn trong nhà, đương nhiên là phải lo lắng cho các em mình thoải mái nhất có thể rồi.”
Hắn tiến tới một bước, cô càng hoảng sợ lùi về phía sau một chút.
“Em dâu chắc gần đây trống vắng lắm, để những kẻ kia hầu hạ em nhé. Xem như là quà của anh rể tặng cho em.”
Đến khi ép cô vào sát tường, hắn mới cười lạnh.
Không được, Khương Nhiễm trong lòng sợ hãi. Cả người đổ mồ hôi lạnh nhìn hắn ta, trong đầu hỗn loạn không biết nên làm như thế nào mới được. Chợt nhớ đến ánh mắt vừa rồi khi nhắc đến Phúc Thanh Anh của hắn, cô liền đánh liều một phen:
“Tôi nói này, có biết vì sao mà mãi chị dâu vẫn không có con không?”
Cô bình tĩnh hết mức có thể nói.
“Câm miệng.”
Quả nhiên đã khiến cho nét mặt bình thản của hắn co lại, giận dữ quát.
“Vì sao? Ban nãy còn chẳng phải anh tự nói cho tôi biết chuyện này sao?”
Cô cười nhạt, rồi tiếp tục:
“Chắc là chị ấy vẫn chưa biết chuyện này đâu nhỉ?”
“Khương Nhiễm, nếu cô dám hé một lời với cô ấy. Mạng chó này của cô…”
Hắn giận dữ quát, tay rút nhanh khẩu súng trong bao của tên vệ sĩ đứng gần đó chĩa về phía cô.
Không ổn, Khương Nhiễm chỉ mạnh mồm đoán bừa. Ai ngờ lại là thật, mà hình như là suy nghĩ của Phúc Thanh Anh rất quan trọng đối với hắn thì phải. Chắc chắn, người này là điểm yếu của Lệ Phong. Nhưng bây giờ nên làm thế nào mới phải?
Phóng lao thì phải theo lao, chỉ e là bây giờ nói sai ý của hắn một chút thôi. Thứ chờ đợi cô không phải là một trận “cuồng bạo” của đám người, mà là đạn của Lệ Phong.
“Ả đàn bà ngu ngốc.”
Chát.
Đi cùng với tiếng mắng chửi là sự đau đớn trên má trái, Khương Nhiễm ngước đầu lên nhìn vào đôi mắt giận dữ của người vừa mới đến không lâu đã tát mình.
“Đại thiếu, bây giờ chưa phải lúc giết ả ta. Làm chuyện chính trước, sau đó giết ả cũng không muộn.”
Người đàn ông đó che kín mặt, đánh cô xong thì quay lại nhắc nhở Lệ Phong.
Hắn lúc này mới bình tĩnh lại đôi chút, hạ súng trong tay xuống. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cô, phải rồi, hắn nên làm việc chính trước.
“Vào đi.”
Nói rồi, hắn lớn giọng gọi đám người bên ngoài.
Bọn chúng vừa nghe thấy Lệ Phong gọi, liền lần lượt đi vào. Bốn tên thân hình to gấp hai người thường, cúi người với hắn rồi không thừa một lời đi thẳng về phía cô gái nhỏ yếu nằm trên đất.
“Cút ra… không được lại gần đây.”
Cô mở lớn mắt, hoảng sợ hét lên. Cô biết là bọn chúng muốn làm gì.
“Em gái à, ngoan một chút.”
Bốn tên đàn ông đi lại giữ chặt khiến cô đến quẫy đạp cũng không thể.
“Lệ Phong, chính vì như vậy anh mới không có con được đấy.”
Cô thét lên.
Khiến người đàn ông vừa bình tĩnh, đang vuốt ve súng dừng lại. Hắn ta đanh mặt:
“Em dâu hẳn là muốn chơi khổ d.âm nhỉ?”
Chát.
Những tên to người kia liền hiểu ý, dùng cái tay to hơn cả mặt liên tiếp tát vào hai bên má cô hai cái.
Nếu như cái tát vừa rồi, cô phải kìm lại không được nhả máu ra, thì bây giờ có muốn kìm cũng không kìm nổi nữa. Khương Nhiễm phun ra một ngụm máu tươi.
“Quay lại rồi gửi cho Lệ Thành một bản xem như là làm kỉ niệm.”
Lệ Phong cười lạnh.
“Cần gì phải khổ thế?”
Đám người kia chuẩn bị nắm lấy áo cô xé ra thì bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát.
“Tất cả đứng im, giơ tay lên.”
Cảnh sát cầm súng chạy vào chĩa về phía đám người, quát.
Trong phòng, trừ Lệ Phong thì tất cả đều không kịp lấy súng ra. Đều giơ hai tay lên đầu, ánh mắt tập trung về phía cảnh sát.