Hai người vừa uống trà sữa vừa chậm rãi đi dạo đến tầng một của khu trung tâm mua sắm.
Tiết trời tháng năm ở Tây Thành không khác gì mùa hè, vừa bước từ cửa trung tâm thương mại ra ngoài, hơi nóng đã xộc tới đập vào mặt.
Hướng Ca không nhịn được nhíu mày, kéo Sở Vân Kiêu quay lại trung tâm thương mại.
Nhìn một thân quần dài áo dài trên người anh, cô hỏi: "Anh không nóng à?"
Sở Vân Kiêu đáp: "Bình thường."
Hướng Ca mở app tra tuyến đường xe buýt quanh khu vực này, cũng may trạm xe cách đây không xa, đợi khi nào xe buýt gần tới trạm rồi ra ngoài cũng được.
Về phần Sở Vân Kiêu, chắc chắn anh sẽ không đi xe buýt.
Hướng Ca uống nốt hớp trà sữa cuối cùng rồi nói với Sở Vân Kiêu: "Ở trạm xe dễ gọi taxi lắm, anh có muốn đi cùng tôi qua đó không?"
Đề nghị này cũng không tồi, Sở Vân Kiêu đang định đáp lời thì một giây sau... chiếc Maybach màu đen liền xuất hiện ở cửa trung tâm thương mại.
Giang Khâm trước đó tuyên bố có việc đột xuất phải xử lý, lúc này bước từ trên xe xuống.
Anh ấy vẫy tay với hai người họ: "Sở tổng, Hướng tiểu thư, xem ra hai người đã ăn xong rồi, tôi đến đúng giờ chứ?"
"Quá đúng giờ đi ấy chứ!" Hướng Ca vô cùng bội phục với khả năng ke giờ của Giang Khâm.
Khóe môi Sở Vân Kiêu mím thành một đường thẳng, đang nghĩ xem ngày mai có nên sa thải Giang Khâm với lý do cậu ta bước vào công ty bằng chân trái hay không?
Giang Khâm vẫn chưa ý thức được nguy hiểm cận kề, hào hứng khoe khoang với Hướng Ca: "Tôi làm xong việc là chạy tới đây ngay."
Hướng Ca ngẩng đầu nói với Sở Vân Kiêu: "Vậy chúng ta tạm biệt ở đây nhé? Hẹn gặp lại vào ngày mai."
Bây giờ cô sẽ đi ra trạm để đợi xe buýt.
Sở Vân Kiêu giơ tay ngăn cô lại: "Tôi đưa cô về."
Hướng Ca chớp mắt, định nói không cần phiền phức như vậy.
"Không sao đâu." Sở Vân Kiêu liếc Giang Khâm một cái, lạnh lùng nói: "Cậu ta rất rảnh."
Giang Khâm bị ánh mắt này nhìn đến mức lông tơ trên người dựng đứng lên, lúc này mới muộn màng nhận ra sự xuất hiện của mình đã phá hỏng không gian riêng tư của hai người.
"Đến Đại học B." Giọng nói của Sở Vân Kiêu càng lạnh lẽo hơn.
Trái tim của Giang Khâm cũng bị hơi lạnh trong giọng nói của Sở Vân Kiêu đóng thành băng, vội vàng bù đắp lỗi lầm: "Đúng đúng đúng, tôi rất rảnh. Cô lên xe đi, chúng tôi đưa cô về trường trước."
Cuối cùng Hướng Ca cũng không thể từ chối sự nhiệt tình của Giang Khâm, chỉ đành lên xe.
Trong xe có điều hòa, lúc này Hướng Ca mới nhận ra rằng không có gì lạ khi Sở Vân Kiêu không nóng. Dù anh đi đến đâu cũng có xe riêng đưa đón, những nơi anh đến cũng đều có điều hòa, căn bản không cần để tâm đến áo dài hay quần ngắn.
Chiếc Maybach dừng lại ở tầng dưới của ký túc xá.
Đúng lúc Tiểu Thu đang chuẩn bị đến phòng tự học, Hướng Ca và cô ấy tình cờ gặp nhau ở dưới lầu.
"Tiểu Ca, sao bây giờ cậu mới về? Có phải bà ngoại cậu tỉnh rồi không?" Tiểu Thu quan tâm hỏi.
Hướng Ca cười chua xót: "Không phải, bà ngoại vẫn vậy."
Tiểu Thu vỗ lưng cô an ủi: "Bà ngoại biết cậu đang chờ nên chắc chắn bà sẽ tỉnh lại thôi."