Một Bước Lên Tiên

Chương 1001: Không có khí phách



Như vậy có thể thấy, thực lực của Bạch Diệc Phi trên cả bọn họ.

Bắc lão đại vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, chỉ vào Bạch Diệc Phi, nói: “Mày là ai? Mày muốn làm gì?”

Bạch Diệc Phi nhún vai, nói: “Tao là người giúp mày kiếm được một trăm triệu đấy nhưng mày lại không muốn, vậy thì tao cũng hết cách, đành phải giết chúng mày thôi”, nói xong Bạch Diệc Phi đi về phía Bắc lão đại.

Đàn em của Bắc lão đại thấy thế thì liền xông về phía Bạch Diệc Phi.

Nhưng đám này cùng lắm cũng là cao thủ cấp 3 cao cấp, chênh lệch quá nhiều so với thực lực của Bạch Diệc Phi. Bạch Diệc Phi tùy ý vung tay một cái thì đám này đã bay ra ngoài rồi tắt thở rồi.

Bắc lão đại thấy vậy thì sắc mặt biến đổi, nhanh bước lùi về sau.

Những người còn lại cuối cùng cũng nhận ra, người này bọn chúng không dây vào được, khí thế suy giảm rồi ai nấy đều sợ hãi lùi về sau, trong mắt đều là sự sợ hãi.

Bắc lão đại cũng sợ, hắn ta cảnh giác nhìn Bạch Diệc Phi, giả bộ trấn tĩnh nói: “Mày nên biết, tao là người của đại công tước. Mày mà dám động vào tao, lẽ nào không sợ đại công tước tìm mày tính sổ sao?”

Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Đại công tước là ai? Tao không quen”.

“Nhưng, tất cả những kẻ dây vào tao thì tao đều không bỏ qua đâu”, Bạch Diệc Phi trầm giọng, ánh mắt cũng lạnh lùng khiến Bắc lão đại nhìn mà toàn thân run rẩy.

Bắc lão đại cũng không ngốc, từ thực lực của Bạch Diệc Phi thì hắn ta biết được, thực lực của Bạch Diệc Phi cao hơn mình. Vì vậy, ở đây họ có nhiều người hơn nữa thì cũng vô dụng.

Thấy vậy, trong lòng Bắc lão đại thấy nặng nề, nói: “Người anh em! Là tôi không phải! Chúng tôi đến bắt người nhưng chỉ bắt cô ta thôi, chứ không làm gì cô ta cả. Nếu như anh muốn có cô ta thì tôi lập tức cho anh”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi đã cho các người cơ hội rồi, hơn nữa tôi còn hỏi hai lần”.

Bắc lão đại sắc mặt khó coi, ngẫm nghĩ rồi nói: “Người anh em! Ban nãy chúng tôi chỉ đùa với anh thôi? Như này đi! Đại công tước là đại ca thật sự của chúng tôi, tôi lại là người bên cạnh đại công tước nên có thể tiến cử anh với ông ấy”.

“Có đại công tước mở đường cho anh thì nửa đời còn lại của anh hưởng không hết phú quý đâu. Anh thấy thế nào?”

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn Bắc lão đại, nói: “Đừng nhắc đại công tước với tôi, tôi căn bản không biết đó là ai, cùng đừng lấy ông ta ra dọa tôi. Trước mặt tôi thì ai cũng như ai thôi”.

“Cho các người cơ hội cuối cùng, người ở đâu?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Bắc lão đại dường như vẫn đang do dự, Bạch Diệc Phi thấy thế thì hừ lạnh một tiếng. Sau đó anh lại gần rồi cho tên đàn em bên cạnh một cái tát. Tên đó còn không kịp kêu hét mà đã ngã xuống tắt thở luôn.

Nhìn thấy cảnh này, Bắc lão đại thấy run rẩy, cũng không do dự nữa mà sợ đến mức quỳ trên đất, nói: “Đại ca tha mạng! Xin tha mạng! Là tôi có mắt như mù, mong đại ca giơ cao đánh khẽ”.

Những người còn lại thấy thế thì cũng quỳ theo.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn một cái rồi hỏi lại lần nữa: “Người ở đâu?”

“Ở… Ở đằng kia…”, Bắc lão đại chỉ vào một phòng trong đó, sau đó nhìn về phía tên đàn ông hèn hạ đã bắt Tùng Lệ Tư.

Hắn ta lập tức hiểu ý, vừa sợ hãi vừa cẩn thận bò dậy rồi đi đến trước cửa phòng và mở ra.

Bạch Diệc Phi đi vào trong mấy bước, trong phòng không có đèn nhưng đứng bên ngoài có thể nhìn rõ tất cả.

Thập Lỗ bị đánh sưng vù mặt mũi nằm trên đất bất động. Còn Tùng Lệ Tư toàn thân bị trói, trong miệng còn bị nhét vải rách. Sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì cô ta không ngừng giãy dụa.

Bạch Diệc Phi khi nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt âm trầm, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: “Kẻ nào đã đánh ông ta?”

Lời nói vừa dứt thì tên đàn ông hèn hạ toàn thân run rẩy. Hắn ta chột dạ sợ hãi. Trong lúc hoảng loạn, hắn ta chỉ về phía người đã bị Bạch Diệc Phi đánh chết, nói: “Là hắn đánh!”

Bạch Diệc Phi nhìn hắn ta, không nói hai lời mà tát một cái vào hắn ta.

“Bốp!”, tên đàn ông hèn hạ quay đầu sang bên rồi chết luôn.

Những người còn lại sợ đến mức cố nín thở.

Bạch Diệc Phi nhìn họ, lạnh lùng nói: “Một người ở cấp 3 cao cấp đánh một ông già, tôi tát một cái mà đã tắt thở, vậy thì còn có thể đánh được cái gì?”

“Các người nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?”

Tên đàn ông hèn hạ sợ bị giận lây sang mình nên mới đổ trách nhiệm lên người chết. Nhưng Bạch Diệc Phi cũng không phải kẻ ngốc, có nói dối hay không, anh nhìn cái là ra.

Bạch Diệc Phi sau khi nói xong thì đi vào phòng cắt đứt dây trói trên người Tùng Lệ Tư, sau đó hỏi: “Cô sao rồi? Không sao chứ?”

Tùng Lệ Tư không bị trói nữa, giờ lại nhìn thấy Bạch Diệc Phi ở trước mặt nên cô ta bổ nhào vùi đầu vào ngực anh.

Bạch Diệc Phi lập tức ngây người ra, toàn thân đơ cứng lại.

“Hu hu… Sao bây giờ anh mới đến? Tôi tưởng tôi không bao giờ được gặp anh nữa…”, Tùng Lệ Tư lớn tiếng khóc khiến Bạch Diệc Phi định thần lại rồi bất đắc dĩ thở dài một cái.

Nói thế nào thì Tùng Lệ Tư cũng là cô chủ của gia tộc hào môn. Thời gian này có thể nói là đã phải chịu rất nhiều cực khổ, hôm nay sợ hãi thế này chắc là đã dồn nén từ rất lâu rồi, hôm nay mới bùng phát.

Đợi sau khi an ủi Tùng Lệ Tư xong, Bạch Diệc Phi mới gọi Thập Lỗ dậy.

Nhưng đợi lúc họ đi ra ngoài thì trong sân chỉ còn lại mấy thi thể, còn Bắc lão đại và mấy người kia đều chạy cả rồi.

Cũng may Bắc lão đại chỉ bị thương ngoài da, ông ta vẫn có thể lái xe ba bánh đưa họ quay về.

Sau khi họ vào sới bạc thì Di Trà cũng đi cùng.

Lúc anh ta nhìn thấy Tùng Lệ Tư thì đã bị hút hồn bởi vẻ đẹp của cô ta, không hổ danh là người đẹp số một thủ đô.

Tùng Lệ Tư nhìn Di Trà với ánh mắt nghi ngờ.

Mấy người họ ở trong sới bạc rộng lớn và có vô số khách chơi, rõ ràng là không bị bại lộ nên không ai chú ý đến họ.

Chỉ có điều, lúc họ chuẩn bị rời đi thì dealer xinh đẹp đột nhiên bước lại, vừa nháy mắt với Bạch Diệc Phi vừa nói: “Anh này! Có muốn chơi hai ván không?”

Bạch Diệc Phi ngây người ra, nhìn dáng vẻ của cô ta dường như muốn nói với anh điều gì?

Là muốn bảo anh tạm thời đừng rời đi sao?

Chỉ có điều, anh chưa kịp nói gì thì Tùng Lệ Tư ở bên cạnh đột nhiên chỉ vào Bạch Diệc Phi, vừa giận vừa khóc, nói: “Sao… Sao anh có thể như vậy? Tôi bị người ta trói bên trong mà anh lại ở đây chơi rồi trêu ghẹo người khác…”.

Bạch Diệc Phi ngây người ra, chuyện gì vậy trời?

Vì Tùng Lệ Tư vô lý gây sự nên Bạch Diệc Phi cũng bực tức: “Vậy thì có liên quan gì đến cô? Cô phải hiểu rõ tôi và cô không có bất cứ mối quan hệ nào? Tôi làm gì thì không cần cô quan tâm?”

Lời nói khiến Tùng Lệ Tư không nói được gì.

Bạch Diệc Phi lại lạnh lùng nói: “Cô phải hiểu, không phải là tôi nhất định phải cứu cô đâu”.

Bạch Diệc Phi không có cảm tình gì với nhà họ Tùng, anh cũng không có quan hệ gì với Tùng Lệ Tư. Tùng Lệ Tư lấy thân phận gì mà oán trách anh?

Càng huống hồ, ban đầu anh cứu Tùng Lệ Tư chỉ vì cô ta đoán được chuyện này nhằm vào mình, Tùng Lệ Tư chỉ là người bị hại nên anh mới cứu cô ta.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng cảnh cáo: “Ở đây không phải là thủ đô, làm ơn thu lại tính cách cô chủ của cô đi. Nếu không thì tôi không dám bảo đảm, lần sau có cứu cô được nữa không?”

Tùng Lệ Tư đờ đẫn nhìn Bạch Diệc Phi. Mặc dù không nói gì nhưng những giọt nước mắt đã rơi xuống.

Những lời này của Bạch Diệc Phi cũng khiến Di Trà và cô gái kia kinh ngạc. Nhưng anh cũng không quan tâm mà chỉ cười nói với cô ta: “Cảm ơn ý tốt của cô nhưng tôi nghĩ là không cần đâu”.

Sau khi nói xong, Bạch Diệc Phi đi ra ngoài. Di Trà thấy thế cũng đi theo.

Chỉ có điều, lúc họ đi ra sới bạc thì bị một đám người bao vây.

Tên đứng ở giữa chính là gã béo thua Bạch Diệc Phi nhiều tiền nhất.

“Thằng nhóc! Thắng bao nhiêu tiền thế mà còn định chạy hả?”

Bạch Diệc Phi nhìn gã béo đó rồi thản nhiên đáp: “Trận địa lớn thế này là định tiễn tôi sao?”

“Mẹ mày chứ!”, gã béo lập tức phẫn nộ quát: “Lên cho tao!”

Gã béo khoát tay, mấy tên bên cạnh liền cầm gây rồi xông về phía Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Nhưng Di Trà lên trước một bước rồi đánh một quyền lên người của tên xông lên trước tiên, tên đó bị đánh bay ra ngoài.

Mấy tên sau cũng bị đánh bay ra. Di Trà dù gì cũng là cao thủ cấp 2, còn là hộ vệ bên cạnh Cát Xa, người bình thường không phải là đối thủ của anh ta.

Gã béo thấy thế thì kinh hãi, quỳ sụp xuống đất, nói: “Đại ca tha mạng, xin tha mạng”.

Bạch Diệc Phi thấy thế thì không bực tức mà chỉ hỏi: “Mỗi vậy đã xin tha mạng? Chả có tí khí phách nào”.

“Khí phách không thể lấy ra làm mạng sống được ạ”, gã béo vội nói.