"Đi cũng tốt! Ở đây chỉ tổ chướng mắt!", Lý Phàm xoay người định vào biệt thự, nhưng tình cờ gặp được Lý Hiểu.
Còn Lý Hiểu cũng nhìn thấy rõ tất cả cảnh tượng vừa rồi.
Lý Hiểu cùng tuổi với Lý Tuyết, nhưng nhỏ hơn Lý Phàm ba tuổi, cậu ta là con trai của ông hai nhà họ Lý, Lý Thu Đường, cậu ta biết Lý Phàm được yêu quý nhất nên luôn cun cút theo đuôi Lý Phàm.
“Anh à, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”, Lý Hiểu hỏi.
Lý Phàm hừ lạnh một tiếng: "Không có chuyện gì, chỉ vừa đuổi được bọn ruồi bọ đi thôi! Không ngờ da mặt lũ ruồi bọ này lại dày như vậy? Còn dám tới nhà họ Lý nữa chứ?"
Nghe thấy thế thì sắc mặt Lý Hiểu lập tức thay đổi.
Gia đình Lý Tuyết được ông cụ Lý gọi tới, hơn nữa chính cậu ta là người báo với nhà bọn họ.
Lý Phàm không để ý đến vẻ mặt của Lý Hiểu, gã ta đi thẳng vào.
Lý Hiểu không quan tâm nữa, cậu ta cũng đi theo.
Trong xe Lý Tuyết có chút tò mò: "Không ngờ bố cũng giống như anh, nói đi là đi luôn".
Bạch Diệc Phi nở nụ cười: "Người ta đã đuổi như thế rồi, nếu chúng ta không đi thì lại mặt dày quá".
Sau khi trở về biệt thự thì Lý Cường Đông gọi Bạch Diệc Phi lên ban công tầng cao nhất, còn Lý Tuyết đi theo Lưu Tử Vân vào bếp nấu ăn.
Trên ban công, Lý Cường Đông đang ngồi trên chiếc ghế đan bằng mây, ông nhìn phong cảnh xa xăm rồi nhẹ giọng nói: "Phải tranh thủ thời gian".
“Gì cơ?”, Bạch Diệc Phi khó hiểu.
Lý Cường Đông nói một cách bình tĩnh: "Lý Thị".
Bạch Diệc Phi nghe thấy Lý Cường Đông nói thế thì khựng lại, anh cười khan nói: "Bố, bố đang nói cái gì vậy? Con không hiểu".
Lý Cường Đông nhìn Bạch Diệc Phi, ông nói: "Không hiểu cũng không sao, không hiểu cũng có lợi".
Lý Cường Đông lại nói: "Mưa gió tới rồi, chúng ta phải chuẩn bị sớm".
Lúc này Bạch Diệc Phi thật sự có chút không hiểu: "Ý của bố là?"
Lý Cường Đông không nói nữa.
...
Biệt thự nhà họ Lý.
Trong phòng ăn kê mấy cái bàn, bàn nào cũng đủ người, nhưng chỉ duy nhất một bàn còn trống.
Đúng bảy giờ mọi người đều ngồi xuống bàn, sau đó nhìn về phía ông cụ Lý.
Ông cụ Lý là người có địa vị cao nhất trong gia đình, nếu ông ta chưa nói gì thì không ai dám động đũa?
Tuy nhiên đã nửa giờ trôi qua mà ông cụ Lý vẫn không lên tiếng.
Đám người trong nhà họ Lý cũng không ngồi yên được nữa.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi không biết!"
"Có vẻ như đang đợi ai đó!"
"Đang đợi ai vậy? Đây không phải là bữa cơm gia đình sao?"
"..."
Lý Phàm chờ tới mức đói lả, gã ta lại ỷ bản thân được ông cụ Lý yêu thích, nên đã mở miệng hỏi: "Ông nội, mọi người đều ở đây, chúng ta bắt đầu bữa tối thôi!"
Lý Đại Hải lườm Lý Phàm một cái, rồi lại nhìn xuống đồng hồ.
Ông cụ Lý nhìn sang mấy ghế trống, ông ta nhẹ giọng nói: "Chờ đã".
Lý Phàm muốn nói thêm gì đó, nhưng bị Lý Đại Hải nhìn chằm chằm thì đành phải ngồi đợi.
Một giờ trôi qua.
Hai giờ trôi qua.
Mọi người đều sốt ruột, đã qua giờ ăn cơm rồi.
Lý Phàm càng thảm hơn, gã ta có hơi mập mạp, lúc này dường như bụng đã dính vào lưng rồi.
"Ông nội, đã đến giờ này rồi...", Lý Phàm không khỏi nói.
Ông cụ Lý nhìn đồng hồ, lông mày ông ta hơi nhíu lại: "Chuyện gì vậy hả? Thu Đường, không phải đã bảo con thông báo cho bọn họ sao?"
Lý Thu Đường nghe thấy thế thì nhanh chóng trả lời: "Chúng con đã thông báo rồi!"
Thấy vậy thì Lý Nhị Sơn nói: "Chẳng lẽ là bọn họ không muốn tới?"
“Chắc không phải đâu?”, Lý Đại Hải đoán.
Ông cụ Lý nhíu mày, nếu như bọn họ thật sự không muốn tới, vậy nhà họ Lý...
"Sao có thể chứ? Đều là người một nhà cả, sao bọn họ lại không tới được?", Lý Thu Đường vội vàng nói.
Mọi người nghe xong thì lập tức nhớ tới việc gì đó, sắc mặt ai nấy đều thay đổi, sau đó cúi đầu không dám xen vào.
Lúc đầu mọi người đều không hiểu ông cụ Lý đang đợi ai, bây giờ đã biết rồi nhưng cũng không ai dám nói ra.
Ban đầu chuyện đó rất ồn ào, nhưng bây giờ ông cụ Lý tổ chức bữa cơm gia đình, hơn nữa còn đợi gia đình Lý Cường Đông tới, không cần nói ra cũng hiểu được ý trong đó.
Một lúc sau Lý Phàm lại nói: "Ông nội, giờ này sao còn không ăn cơm thế?"
“Bố, bố có muốn ăn cơm trước không?”, Lý Đại Hải cũng hỏi.
Mọi người gật đầu, ai cũng đói.
Nghe đến đây thì ông cụ Lý quả quyết: "Chờ đã! Không đến thì không ăn".
Ông ta vừa dứt lời thì không ai dám ho he gì.
Tuy nhiên những người ngồi gần nhau lại xì xào bàn tán.
"Lâu như vậy rồi còn không tới, bọn họ chắc chắn không đến đâu!"
"Ừ! Cứ chờ thế này thì đến sáng mai mất!"
"..."
Nửa giờ nữa trôi qua.
Lý Nhị Sơn không khỏi tức giận nói: "Gia đình Lý Cường Đông thật sự quá đáng. Tất cả mọi người đều đang chờ bọn họ, cũng đã muộn thế này rồi, không tới cũng không biết bảo một câu!"
“Câm miệng!”, ông cụ Lý vỗ bàn: “Hôm nay nhất định phải chờ!”
Lý Nhị Sơn không dám nói nữa.
Lúc này cả người Lý Phàm run lên.
Sự chú ý của gã ta đều đổ dồn vào việc ăn uống, thậm chí gã ta còn không nghĩ đến việc ông cụ Lý đang đợi ai?
Tuy nhiên sau khi nghe ba từ "Lý Cường Đông", thì gã ta đột nhiên hiểu ra.
Ông cụ Lý nói đây là bữa cơm gia đình, đương nhiên người có mặt đều là người nhà họ Lý, hiện giờ người nhà họ Lý đều ở đây rồi, ngoại trừ đám người Lý Cường Đông bị gã ta đuổi đi thôi.
Lúc này Lý Hiểu liếc nhìn Lý Phàm, cậu ta do dự một lúc.
Lý Đại Hải đột nhiên nói: "Bố, chúng ta gọi điện thoại cho bọn họ nhé?"
Ông cụ Lý trầm mặc một lát, sau đó gật đầu nói: "Ừ".
Lý Đại Hải nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Cường Đông.
Nhưng cuộc gọi chưa kêu được bao lâu thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
Sắc mặt của ông cụ Lý và Lý Đại Hải trầm xuống.
Lý Đại Hải lại gọi tiếp.
Lần này cuộc gọi đã được kết nối.
"Có chuyện gì sao?"
Lý Đại Hải nghe thấy thế thì cười nói: "Cường Đông, sao chưa đến bữa cơm gia đình hôm nay thế? Có chuyện gấp sao?"
Lý Cường Đông vừa nghe điện thoại đã biết là chuyện gì, vì vậy ông thờ ơ nói: "Không có chuyện gấp".
"Vậy...", Lý Đại Hải xấu hổ.
Lý Cường Đông mỉa mai: "Tôi nhớ khi đuổi chúng tôi đi thì mấy người đã nói không bao giờ cho phép chúng tôi đặt chân vào nhà họ Lý nữa, bây giờ lại gọi điện bảo chúng tôi tham gia bữa cơm gia đình, đúng là lật mặt nhanh như bánh tráng".