Một Bước Lên Tiên

Chương 128: Xin xỏ



“Chỉ vì để Bạch Diệc Phi tin tưởng vào tôi mà phải liên lụy cả Liễu Thị, cậu không thấy đáng tiếc sao?”

Liễu Chiêu Phong cười khẽ, trong ánh mắt toàn sự khinh thường: “Không đáng tiếc! Vì tôi hoàn toàn chẳng coi Liễu Thị ra gì!”

“Người anh hai kia của tôi thích tự cho là đúng, còn sợ tôi tranh giành tài sản với mình nên luôn tìm cách để bố đuổi tôi ra khỏi Liễu Thị. Chậc, gài bẫy tôi hết lần này tới lần khác!”

Vương Lâu không khỏi rùng mình một cái: “Nói vậy là cậu chẳng có chút tình cảm nào với anh trai mình à?”

“Tình cảm? Tình cảm chó má ấy! Nếu anh ta coi tôi là người thân thì sẽ không tham lam muốn chiếm hết cả Liễu Thị, anh ta không có tình cảm thì sao tôi phải có?”, trong mắt Liễu Chiêu Phong đều là hận thù và lạnh lùng.

“Nếu một người không có tình cảm, kẻ đó rất đáng sợ!”

Liễu Chiêu Phong cười lạnh: “Anh cứ như đang nói mình ấy nhỉ?”

Hai người đều là tám lạng nửa cân thôi, ai nói ai được?

Vương Lâu không đáp.

Liễu Chiêu Phong cũng lười tám nhảm mấy chuyện này, gã nghiêm túc nói: “Nếu anh đã hoàn thành bước đầu tiên, có được lòng tin của Bạch Diệc Phi thì có thể bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch rồi, nếu không phía trên sẽ rất sốt ruột!”

Vương Lâu lại im lặng.

Trong giai đoạn đầu thành lập tập đoàn Thủy Tinh, người đầu tiên tiếp xúc với cậu ta là Liễu Chiêu Phong, gã cũng là người giới thiệu cậu ta cho người phía trên kia.

Sau đó không bao lâu, Liễu Thị bị tập đoàn Hầu Tước chèn ép, Liễu Chiêu Phong tự mình trù tính toàn bộ.

Sau đó, gã lại để tập đoàn Thủy Tinh bại lộ trước mặt Liễu Chiêu Dao từng chút một, dụ Liễu Chiêu Dao nhảy vào bẫy.

Buổi tối, Vương Lâu gọi điện cho Lý Cường Đông, kể hết cho ông nghe.

Người sau lạnh nhạt gật đầu: “Thời cơ chín muồi, mọi việc cứ làm theo lời cậu ta!”

Vương Lâu gật đầu, có vẻ muốn nói lại thôi: “Tôi...”

Lý Cường Đông cười: “Có gì thì cứ nói đi!”

Vương Lâu nhìn nụ cười của Lý Cường Đông, chẳng biết tại sao, cậu ta có cảm giác như mình bị người khác nhìn thấu, nhưng cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: “Ông có phải là người phía trên kia không?”

“Giờ ông ấy là chủ của tôi!”

Vương Lâu sửng sốt, cậu ta hiểu ra và không nói gì thêm.

Thật ra trong lòng cậu ta vẫn còn một câu hỏi, Lý Cường Đông dẫn Lý Tuyết đi có phải vì không muốn Lý Tuyết nhìn thấy bộ dạng chán nản của Bạch Diệc Phi?

Nhưng nghĩ tiếp thì dường như trong mắt Lý Tuyết, Bạch Diệc Phi chưa từng vinh quang bao giờ mà.

Từ lúc bắt đầu, Bạch Diệc Phi đã là kẻ tầm thường, vô dụng, thái độ của Lý Tuyết đối với Bạch Diệc Phi rất lạnh đạm nhưng vì vài chuyện vừa rồi, thái độ mới dần thay đổi, thậm chí còn chân thành chấp nhận Bạch Diệc Phi.

Nhưng từ đầu tới cuối, cô không hề biết thân phận của Bạch Diệc Phi, vì thế, trong mắt Lý Tuyết, Bạch Diệc Phi luôn chỉ là Bạch Diệc Phi, mà không phải là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước.

Nhà họ Lý.

Hiện giờ nhà họ Lý đang rơi vào tình trạng khủng hoảng, lúc trước, Lý Cường Đông cũng không giữ lại chút thể diện nào cũng là vì ông chắc chắn ông cụ Lý sẽ không đồng ý với những điều kiện kia.

Vốn dĩ Hầu Tước thu mua Lý Thị chính là lối thoát duy nhất của Lý Thị nhưng tập đoàn Thủy Tinh xuất hiện khiến người nhà họ Lý thay đổi suy nghĩ.

Lý Phàm không muốn đi cầu xin sở trưởng gì đó, thứ gã ta muốn là Lý Thị, là chức chủ tịch hội đồng quản trị của Lý Thị nên gã ta lập tức đi khuyên nhủ ông cụ Lý.

Ông cụ Lý cũng bị dao động, dù sao tập đoàn Thủy Tinh ra giá cũng rất cao, lợi ích mà họ có được càng nhiều nên ông ta gật đầu.

Nhưng đúng là họ suy nghĩ quá đơn giản.

Lý Thị là Lý Thị, không có Hầu Tước thu mua thì nó chẳng là gì cả.

Còn Hầu Tước, nếu họ không thu mua Lý Thị, họ vẫn là Hầu Tước.

Không chỉ thế, tập đoàn Thủy Tinh còn trêu đùa họ.

Ông cụ Lý đi tìm chủ tịch Vương Lâu của tập đoàn Thủy Tinh là để trao đổi về việc thu mua.

Khi cậu ta thấy ông cụ Lý thì lại cười hờ hững nói: “Tôi và Bạch Diệc Phi là bạn học, cũng là anh em, không có cậu ấy thì sẽ không có tôi”.

Giờ đây ông cụ Lý mới kịp phản ứng, lúc trước ông ta đã ra quyết định ngu ngốc cỡ nào.

Nhưng mọi thứ đã trễ.

Ông cụ Lý không cam tâm khi Lý Thị bị bỏ mặc sống chết mặc bây như vậy nên ông ta lại hạ mình dẫn đám quản lý của Lý Thị tới tập đoàn Hầu Tước.

Ông ta nghĩ, dù thế nào thì Bạch Diệc Phi cũng là chồng của Lý Tuyết, họ cũng có chút quan hệ nên giờ ông ta hạ mình, tiếp tục cầu xin thì có lẽ còn cứu vãn được.

“Chào cô, chúng tôi bên Lý Thị, muốn gặp chủ tịch của các vị!”, ông cụ Lý không nói ra được mấy lời khiêm nhường, nhưng cũng không có cảm giác cao ngạo như trước đây.

Tiếp tân cười đáp: “Chào ông, xin hỏi ông có hẹn trước chưa ạ?”

Ông cụ Lý khựng lại một chút: “Cô gọi điện cho cậu ta nói là ông cụ Lý muốn gặp”.

“Được, xin ông chờ một chút!”

Ai phút sau, tiếp tân vừa cười vừa nói: “Thư ký Long nói mời một mình ông cụ Lý vào”.

“Các người đợi ở đây đi!”, ông cụ Lý nhìn mấy người Lý Đại Hải sau lưng rồi tự mình đi vào.

Mấy người Lý Đại Hải nhìn theo bóng lưng ông cụ Lý, hơi giật mình, dường như ông ta già nua thêm rồi.

Nhưng Lý Phàm không quan tâm mấy việc này, gã ta chỉ chú ý thái độ của ông cụ Lý: “Bố, vì sao ông nội phải như vậy? Chúng ta là quản lý cấp cao của Lý Thị, lại nói với một tiếp tân...”

“Mày im miệng đi!”, Lý Đại Hải nhìn Lý Phàm, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Lý Phàm bất mãn; “Con nói sai gì à? Đâu phải không có Hầu Tước thì Lý Thị chúng ta sẽ chết!”

Lý Đại Hải trừng mắt với Lý Phàm: “Mày còn nói à, nếu không tại mày, ông nội mày cần phải làm vậy sao?”

Lý Phàm đành phải im lặng nhưng trong lòng vô cùng bất mãn.

Trong văn phòng.

Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn ông cụ Lý, trên mặt không có cảm xúc: “Mời ngồi!”

Ông cụ Lý không thể phán đoán được thái độ của Bạch Diệc Phi nên do dự mở miệng: “Chủ tịch Bạch, không phải trước đó cháu đã nói là muốn thu mua Lý Thị à? Hôm nay ông đến là vì...”

“Ông nội, hôm nay chúng ta không bàn chuyện này!”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.

Ông cụ Lý hơi gấp gáp: “Ông biết là bọn ông không đúng, cháu tức giận là đúng nhưng bọn ông...”

“Ông nội, tôi để ông vào không phải để nói cái này, nếu như ông cứ muốn nói chuyện này thì tôi đành mời ông ra khỏi đây”, Bạch Diệc Phi nói.

Ông cụ Lý nhìn Bạch Diệc Phi, không biết anh muốn nói gì nhưng lại vô thức mở miệng nói: “Bạch Diệc Phi, ông biết cháu rất thương Tuyết Nhi, cháu có thể nể mặt Tuyết Nhi...”

“Ông nội!”, giọng Bạch Diệc Phi hơi trầm, còn mang theo sự nghiêm khắc không được làm trái.

“Ông nội, tôi mời ông vào vì ông là bậc bề trên, không muốn làm khó ông, điều này không có nghĩa tôi sẽ nhượng bộ với các người”.

“Ông bảo tôi nể mặt Tuyết Nhi, tôi lại muốn hỏi ông là ông từng nể mặt Tuyết Nhi chưa?”

“Tuyết Nhi là cháu gái của ông, bị Lý Phàm tát mà ông lại không nói gì, tôi đánh Lý Phàm vì vợ mình, không phải ông đã ngăn tôi lại sao?”

“Với lại, đây không phải lần đầu tiên, lần trước Hầu Tước bơm thêm cho mấy người một trăm triệu, ông đổi ý ba phen mấy bận khiến Tuyết Nhi bị người khác mỉa mai, đều là cháu gái cháu trai mà sao ông thiên vị như vậy?”

“Thiên vị đến nỗi không coi Tuyết Nhi là cháu gái, không cho cô ấy mặt mũi, giờ ông lại muốn tôi nể mặt cô ấy sao?”

Trên mặt ông cụ Lý đều là vẻ xấu hổ và áy náy.

Phải, ông ta bất công, vì ông ta hoàn toàn không muốn thừa nhận đứa con trai Lý Cường Đông này, tất nhiên cũng không thừa nhận Lý Tuyết là cháu gái mình, hơn nữa Lý Phàm luôn làm ông ta vui lòng nên hậu quả là ông ta càng thêm bất công.