Một Bước Lên Tiên

Chương 145: Đối chọi gay gắt



Bạch Diệc Phi nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: “Ồ? Thế à?”

Liễu Vô Cùng thấy Bạch Diệc Phi không quan tâm thì vô cùng điên tiết: “Bạch Diệc Phi! Mày đừng cho rằng mày có Hầu Tước thì không sợ gì cả. Tao nói cho mày biết, Hầu Tước chỉ là một tập đoàn, có mạnh đến đâu cũng không chống lại được một lúc mười mấy tập đoàn!”

Bạch Diệc Phi híp mắt, nghĩ đến gì đó lại ngẩng đầu nói: “Nói vậy tức là mấy người đã ra tay rồi? Vậy thì tôi muốn xem xem, kết quả sẽ thế nào?”

“Hừ! Bạch Diệc Phi, mày cứ đợi đấy!”, Liễu Vô Cùng ép sát vào anh: “Bọn tao bắt đầu từ mảnh đất vùng ngoại ô phía Nam trước, xem xem cuối cùng lọt vào tay ai?”

Mảnh đất vùng ngoại ô phía Nam?

Bạch Diệc Phi nhớ lại hình như Long Linh Linh đã từng nhắc đến. Ban đầu vốn là tập đoàn Hầu Tước và ông chủ Tào sẽ cùng khai thác nhưng bây giờ hình như bị đem bán đấu giá rồi.

Gần đây anh mải lo chuyện thuốc giải cho Lý Tuyết, Hầu Tước xảy ra chuyện gì anh hoàn toàn vào tai này ra tai kia. Nhưng anh cũng biết, gần đây tập đoàn bị rất nhiều khách hàng cũng như đối tượng hợp tác từ chối, gặp phải đủ các loại vấn đề.

Hóa ra là do hắn ta giở trò!

“Vậy thì chúng ta cứ chờ xem!”

Bạch Diệc Phi không có hứng thú ở lại nữa, trực tiếp rời đi. Nhưng anh chưa đi được bao xa thì đã thấy Lý Tuyết mặc chiếc váy liền màu trắng tiến vào.

Vì sao cô lại đến đây?

Mà Lý Tuyết cũng nhìn thấy anh, trong lòng cũng khó hiểu. Sao Bạch Diệc Phi lại ở đây?

“Tuyết Nhi”.

Tiếng gọi này không phải của Bạch Diệc Phi mà là của Liễu Chiêu Phong.

Thực chất, chính Liễu Chiêu Phong đã gọi Lý Tuyết đến.

“Anh gọi tôi đến làm gì?”, sắc mặt Lý Tuyết không được tốt.

Liễu Chiêu Phong chỉ cười nói: “Đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn nói với em”.

Gã nhắn tin cho Lý Tuyết báo rằng muốn nói với cô chuyện về Bạch Diệc Phi. Lý Tuyết lo lắng cho chồng nên mới đến.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì sây sẩm mặt mày, là Liễu Chiêu Phong gọi Lý Tuyết đến?

“Tôi cảm thấy chuyện này mọi người nên cùng nhau ngồi xuống nói chuyện, đứng mãi cũng không hay”, Liễu Chiêu Phong cười nói.

Bạch Diệc Phi đi đến bên cạnh Lý Tuyết, kéo tay cô: “Bà xã, chúng ta về nhà”.

Lý Tuyết do dự một lát, đang định gật đầu thì Liễu Chiêu Phong lại nói: “Bạch Diệc Phi, anh sợ tôi nói gì với Lý Tuyết ư? Vội đưa cô ấy đi như vậy à? Có tật giật mình?”

Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn cô nói: “Tôi là chồng của Tuyết Nhi, cô ấy muốn biết gì thì tôi sẽ tự nói với cô ấy, không cần một người ngoài như anh xen vào”.

“Anh vốn cố ý giấu cô ấy thì làm sao dám nói với cô ấy?”

Liễu Chiêu Phong lại nói với Lý Tuyết: “Tuyết Nhi, em đừng tin lời anh ta. Anh ta đang lừa em, anh ta hoàn toàn không như những gì em thấy đâu”.

Lý Tuyết nghe vậy thì nhìn Liễu Chiêu Phong: “Bạch Diệc Phi là chồng tôi, tôi tự biết anh ấy là người như thế nào, không cần anh phải nói. Hơn nữa tôi cũng đã nói rõ ràng rồi, tôi sẽ không thích anh!”

Nói xong, Lý Tuyết kéo Bạch Diệc Phi rời đi.

Lúc này, Liễu Vô Cùng đột nhiên lên tiếng: “Bạch Diệc Phi, mày rất quan tâm vợ mình?”

Bạch Diệc Phi quay phắt đầu lại, kéo Lý Tuyết ra sau mình: “Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là đựng động vào cô ấy, nếu không tôi có hàng ngàn cách khiến anh phải hối hận!”

Liễu Vô Cùng không hề sợ hãi: “Đừng có nói chắc chắn như vậy, đến lúc đó ai hối hận còn chưa biết đâu”.

Nhưng có Bạch Hổ ở đây, Bạch Diệc Phi hoàn toàn không lo lắng hắn ta có thể làm gì Lý Tuyết.

Nhưng giây tiếp theo, Liễu Vô Cùng đột nhiên bước lên một bước, trong tay cầm một vật đen sì, chĩa vào thắt lưng anh.

“Tao khuyên mày bây giờ tốt nhất là đừng chọc tao điên nếu không tao sẽ giết mày luôn!”

Bạch Diệc Phi không cử động, cả người đột nhiên toát mồ hôi hột.

Anh cảm giác được chĩa vào người anh là một khẩu súng.

Bạch Diệc Phi thừa nhận anh sợ hãi.

Mẹ nó, bị súng chĩa vào người ai mà chả sợ!

“Đây là nơi công cộng, trong này cũng có camera, anh dám ra tay?”, Bạch Diệc Phi bề ngoài vẫn bình tĩnh.

Liễu Vô Cùng không quan tâm: “Tao giết mày xong sẽ lập tức xuất ngoại, cảnh sát hoàn toàn không bắt được ta!”

Bạch Diệc Phi không nói gì.

Đúng lúc này, Liễu Vô Cùng đột nhiên cứng đờ. Bởi vì cũng có vật gì đó chĩa vào lưng hắn ta, nếu hắn ta đoán không nhầm thì hẳn là một khẩu súng.

Tiếp đó một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Mày còn cử động thì tao sẽ giết mày”.

Bạch Diệc Phi nhìn phía sau hắn ta, Từ Lãng?

Gã đến lúc nào? Vừa rồi ngoài cửa không có ai tiến vào.

Cơ thể Liễu Vô Cứng ngắc, không dám cử động: “Mày bỏ “hàng” xuống, tao cũng bỏ”.

Từ Lãng không bỏ, nói: “Mày trước”.

Liễu Vô Cùng hết cách, dù sao mạng mình vẫn quan trọng. Vì thế hắn ta thu đồ lại, đút vào trong túi mình nhưng vẫn không dám quay người. Hắn cảm nhận được người phía sau rất nguy hiểm.

Bạch Diệc Phi nghi hoặc nhìn Từ Lãng: “Anh đến cứu tôi?”

Lời vừa dứt, Lý Tuyết ở phía sau đã phát run, bởi vì cô nhận ra Từ Lãng chính là sát thủ ngày đó.

Bạch Diệc Phi mau chóng xoay người giải thích: “Không sao, anh ta tạm thời sẽ không giết anh”.

Lý Tuyết không hiểu nhưng vẫn gật đầu, không hỏi nhiều, nhưng sắc mặt cô trắng bệch, có lẽ là vì chất độc, cũng có lẽ vì lý do khác.

Từ Lãng lại lạnh lùng nói: “Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn tự tay giết anh rồi lĩnh tiền thưởng thôi”.

Liễu Vô Cùng nghe thấy tiền thì mắt sáng lên: “Anh trai, anh cần tiền? Tôi có, anh muốn bao nhiêu cứ ra giá”.

Vẻ mặt Bạch Diệc Phi như đang đợi xem trò hay. Lúc trước anh cũng từng thấy được người này tuân thủ công việc đến mức nào.

Quả nhiên như anh dự liệu.

Từ Lãng lạnh lùng nhìn Liễu Vô Cùng: “Tao có đạo đức nghề nghiệp của tao. Nếu mày còn dám lôi tiền ra, tao sẽ lập tức giết mày”.

Liễu Vô Cùng cạn lời.

Cho tiền còn không muốn? Sao người này lại ngu như vậy? Đạo đức nghề nghiệp là cái mẹ gì, ăn được chắc?

Lúc này, ngoài cửa có một giọng nói vang lên: “Xảy ra chuyện gì?”

Hóa ra Tần Hoa mang theo vài cảnh sát tiến vào.

Trái tim căng thẳng của Bạch Diệc Phi cuối cùng buông lỏng, sau đó lập tức chỉ vào Liễu Vô Cùng: “Cảnh sát, vừa nãy anh ta nói muốn giết tôi! Trong tay còn có súng!”