Một Bước Lên Tiên

Chương 167: Diệp Ngải nổi giận



Sau đó Bạch Diệc Phi lại hỏi Lưu Đầu Trọc: "Có tin tức gì từ người mà tôi bảo anh tìm không?"

“Thưa sếp, chúng tôi đang tìm, vẫn chưa có tin tức gì”, Lưu Đầu Trọc trả lời qua điện thoại, gã sợ Bạch Diệc Phi sẽ tức giận: “Sếp đừng lo lắng, chúng tôi sẽ thay phiên nhau tìm người 24/24. Khi tìm được sẽ báo cho anh ngay”.

Bạch Diệc Phi ừ một tiếng rồi cúp máy, sau đó anh lại gọi điện thoại cho Tần Hoa, vẫn cùng một câu hỏi hỏi cũ, anh vẫn nhận được đáp án giống Lưu Đầu Trọc.

Hai bên đều không có tin tức gì, Bạch Diệc Phi thầm nóng nảy, anh thật sự rất sợ hãi, nếu Lý Tuyết không kiên trì được đến lúc tìm được người bỏ thuốc thì sao?

...

Trong biệt thự, Diệp Ngải rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, cô ta lấy điện thoại di động ra định liên lạc với người của mình, cô ta cũng không định sử dụng tên ngốc Lý Phàm này nữa, sử dụng người của mình vẫn yên tâm hơn.

Nhưng cô ta có muốn cũng không dùng được nữa, Lý Phàm bây giờ đã tàn phế rồi.

Nhưng cô ta vừa lấy điện thoại ra thì chuông cửa vang lên.

Diệp Ngải cất điện thoại đi rồi ra mở cửa.

“Sao anh lại tới đây?”, Diệp Ngải xoay người bước vào.

Liễu Vô Cùng cũng đi theo, hắn ta cười nói: "Tôi đã biết về chuyện Hầu Tước".

“Thế nên?”, Diệp Ngải ngồi trên sô pha, cô ta rót rượu vang cho cả hai.

Liễu Vô Cùng nhận lấy rồi nhấp một ngụm: "Thế nên bao giờ chúng ta hợp tác".

Diệp Ngải bật cười: "Tôi phải thừa nhận rằng anh có thể khiến cho cả sáu tập đoàn đều nghe theo thì đúng là có chút năng lực, nhưng chuyện của tôi không cần người khác xen vào".

Với tiền lệ của Lý Phàm thì bây giờ Diệp Ngải không tin bất cứ ai ngoài nhà họ Diệp.

Liễu Vô Cùng thở dài: "Cô Diệp, đừng vội từ chối, tôi nghĩ chúng ta cần thiết phải hợp tác đấy".

“Vậy anh thử cho tôi một lý do xem”, Diệp Ngải nhẹ giọng nói.

Liễu Vô Cùng lắc ly rượu rồi nói: "Tôi rất ngưỡng mộ cô Diệp".

"Cô Diệp không chỉ xinh đẹp mà còn rất có năng lực, phụ nữ bình thường nào có thể so sánh được với cô".

"Vậy cô có nên cân nhắc việc trở thành người phụ nữ của tôi không?"

Diệp Ngải trừng mắt: "Anh nằm mơ giữa ban ngày à?"

Cô ta không phải loại người bán mình để có thể đánh bại kẻ thù, chưa kể Bạch Diệc Phi mới là người cô ta muốn có nhất, hợp tác với Liễu Vô Cùng sẽ chỉ khiến cô ta ngày càng cách xa Bạch Diệc Phi thôi.

Liễu Vô Cùng liếc mắt nhìn Diệp Ngải: "Tôi biết cô đang nghĩ gì? Cô thích Bạch Diệc Phi đúng không?"

Diệp Ngải hào phóng thừa nhận: "Ừ, thì sao?"

Liễu Vô Cùng thản nhiên nói: "Tôi không ngại cô thích ai, nếu cô muốn Bạch Diệc Phi thì tôi còn có thể giúp cô có được anh ta".

Diệp Ngải nhìn Liễu Vô Cùng, cô ta không biết người này muốn gì, hắn ta nói muốn cô ta làm người phụ nữ của hắn, nhưng cũng có thể giúp cô ta có được Bạch Diệc Phi, điều này rất mâu thuẫn.

Liễu Vô Cùng nhìn ra vẻ nghi ngờ của Diệp Ngải: "Tôi khác với người bình thường. Hầu hết mọi người đều quan tâm đến địa vị, tiền bạc và quyền lực, nhưng tôi lại quan tâm đến người".

"Tôi rất ngưỡng mộ cô, vì vậy tôi muốn có được cô, mà tôi thì luôn thoải mái với người của mình. Tôi sẵn sàng kiên nhẫn và khoan dung với người phụ nữ của tôi".

Lời nói của Liễu Vô Cùng khiến Diệp Ngải cảm thấy có chút nguy hiểm, những người như thế này thường đáng sợ và điên cuồng hơn những người chỉ quan tâm đến địa vị tiền bạc.

“Thật sự xin lỗi, tôi từ chối”, trong tiềm thức Diệp Ngải không muốn liên quan đến Liễu Vô Cùng, nhưng cô ta không biết rằng từ khi Liễu Vô Cùng đến đây gặp cô ta, thì quan hệ giữa họ đã không tách ra được nữa rồi.

Liễu Vô Cùng nghe vậy cũng không tức giận, hắn ta chỉ cười nhạt: "Cô Diệp, tôi sợ cô từ chối cũng vô ích, bởi vì chỉ cần tôi muốn thì không gì là không được".

“Ý anh là gì?”, Diệp Ngải trở nên cảnh giác.

Liễu Vô Cùng mỉm cười: "Thả lỏng đi, nếu tôi muốn làm gì cô thì cô cũng không thoát được đâu? Cô có biết tôi đã khiến sáu chủ tịch của các tập đoàn nghe lời như thế nào không?"

Diệp Ngải không trả lời, đó chắc chắn không phải là thủ đoạn tốt đẹp gì.

"Bởi vì tôi đã bỏ thuốc bọn họ, cho dù con người có ham muốn tiền bạc và địa vị thế nào, thì cũng không ai muốn mất mạng phải không?"

Cơ thể Diệp Ngải run lên, Liễu Vô Cùng thật sự rất đáng sợ.

Liễu Vô Cùng uống thêm một ngụm rượu vang nữa rồi mới nói: "Gần đây cô có nóng nảy, tính tình trở nên cáu kỉnh không?"

Diệp Ngải lập tức phản ứng lại: "Anh bỏ thuốc tôi?"

Liễu Vô Cùng gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, cô Diệp có muốn xem xét lại không?"

Đôi mắt Diệp Ngải trầm xuống, cô ta không nói gì.

Liễu Vô Cùng cũng không vội, hắn ta uống nốt ngụm cuối cùng rồi đứng dậy nói: "Cô Diệp, tôi sẽ cho cô hai ngày để suy nghĩ. Hai ngày nữa tôi sẽ đến".

Nói xong thì hắn ta dặn dò hai vệ sĩ ở cửa: "Hai người nhớ bảo vệ cô Diệp cho tốt".

Đại Hắc và Tiểu Hắc gật đầu.

Đại Hắc và Tiểu Hắc được nhà họ Diệp đặc biệt cử đến để bảo vệ Diệp Ngải, không ngờ bọn họ lại phản bội cô ta!

“Mấy người vào đây cho tôi!”, Diệp Ngải rống lên.

Đại Hắc và Tiểu Hắc cúi đầu bước vào.

“Hai người biết phản bội nhà họ Diệp thì sẽ thế nào không?”, Diệp Ngải tức giận nói.

Đại Hắc và Tiểu Hắc là chị em sinh đôi, trông bọn họ rất giống nhau, hiện giờ cả hai đều cúi đầu xuống không dám nhìn Diệp Ngải.

Diệp Ngải hừ lạnh một tiếng: "Tốt lắm!"

Nói xong Diệp Ngải lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện.

Lúc này Đại Hắc đột nhiên giơ tay giật lấy điện thoại của Diệp Ngải: "Cô chủ, xin lỗi cô".

Diệp Ngải bị cướp mất điện thoại thì vô cùng tức giận: "Cút! Cút cho tôi!"

Trong lúc nói chuyện thì cô ta đã đập vỡ chai rượu vang trên bàn.

Mảnh vỡ của chai rượu vang bắn lên mặt Đại Hắc và Tiểu Hắc, hai người không hề né mà chỉ im lặng đi ra ngoài.

Diệp Ngải tức giận dùng tay quét sạch mọi thứ trên bàn xuống đất, tiếng đổ vỡ vang lên.

...

Trần Hạo để di động vừa trộm được lên trên bàn của Bạch Diệc Phi: "Sếp, đây là di động của người đó".

Bạch Diệc Phi liếc nhìn Trần Hạo, sau đó anh nói: "Tôi sẽ cố gắng không bảo anh đi trộm điện thoại quá nhiều".

“Hả?”, Trần Hạo sững sờ, sếp không cần hắn ta nữa sao?

Trước khi Trần Hạo lên tiếng thì Bạch Diệc Phi đã nói: "Trộm điện thoại không phải là chuyện hẳn hoi. Tôi đã bảo anh đi theo tôi, nhưng tôi không muốn anh làm mấy chuyện lén lút đó. Tôi muốn anh sống ngay thẳng và kiếm tiền bằng chính khả năng của mình, anh hiểu không?"

"Sếp..."

Ban đầu Trần Hạo cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn ta chỉ nghĩ đi theo Bạch Diệc Phi làm ăn, nhưng không ngờ anh lại suy nghĩ vì hắn ta nhiều đến thế, sếp thật sự rất quan tâm hắn ta.

Trần Hạo bỗng dưng cảm thấy không biết nói gì.

Bạch Diệc Phi cũng không nói thêm nữa: "Anh đi nghỉ ngơi đi!"

“Vâng sếp”, Trần Hạo cúi chào, sau đó bước ra ngoài.

Bạch Diệc Phi lắc đầu, anh cầm lấy điện thoại rồi mở khóa, Trần Hạo đã xử lý qua rồi, nên không cần mật khẩu cũng mở được khóa.

Sau khi mở ra thì Bạch Diệc Phi tìm nhật ký cuộc gọi, anh nhìn thấy một dãy số.

Đây là một dãy số lạ, có nghĩa là Bạch Diệc Phi không biết người này.

Suy nghĩ một lát thì Bạch Diệc Phi trực tiếp gọi điện thoại cho số đó, sau đó anh bật loa.

Cuộc gọi đã được kết nối, sau khi đổ chuông hai lần thì bên kia đã nhận máy, sau đó là một giọng nói khàn khàn vang lên: "Nói đi".

Bạch Diệc Phi không nói, hai bên đều im lặng.

Một phút sau, bên kia dường như nhận ra điều gì đó không ổn nên đã cúp máy.