Một Bước Lên Tiên

Chương 173: Uống thuốc độc



Gã đeo kính thấy Từ Lãng xuất hiện, hơn nữa lại thấy người đàn ông râu ria vẫn chưa thành công thì ánh mắt gã ta càng trở nên u ám, gã ta vừa chống trả vừa nói: "Không ngờ Bạch Diệc Phi có thể chiêu mộ được Từ Lãng, đúng là khiến người khác bất ngờ!"

Bạch Hổ hừ lạnh một tiếng, anh ta không nói gì nhưng ra tay càng mạnh mẽ hơn.

Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng an toàn, anh đi đến bên cạnh xe rồi dựa vào thân xe há miệng thở dốc: "Mẹ kiếp! Suýt nữa thì đi gặp ông bà ông vải rồi!"

Ba lần!

Thanh kiếm kia rơi xuống người anh ba lần!

Nếu không phải có Bạch Hổ và Từ Lãng thì sợ rằng anh đã chết từ lâu rồi!

Anh cảm thấy mình cần phải đi theo Bạch Hổ học mấy chiêu, đặc biệt là chiêu chạy trốn.

Bốn người chia làm hai phe đánh nhau quyết liệt, bọn họ đều là những sát thủ lợi hại, ra tay vô cùng tàn nhẫn, mỗi một chiêu đều vô cùng chí mạng, nhưng lại không thể hạ được đối phương, thậm chí cũng không khiến đối phương bị thương.

Bạch Diệc Phi nhớ lại thì thầm nuốt nước bọt, không hổ là những sát thủ lợi hại.

Nhưng lúc này điều khiến anh quan tâm nhất chính là thuốc giải!

Gã đeo kính đánh nhau với Bạch Hổ, gã ta thấy người đàn ông râu ria vẫn đang ngang tài ngang sức với Từ Lãng thì cảm thấy nếu đánh tiếp cũng không có ích lợi gì, vì thế nhanh chóng lên tiếng: "Dừng tay! Nếu không tao sẽ đập vỡ chai thuốc giải này!"

Bạch Hổ và Từ Lãng dừng tay, gã đeo kính và người đàn ông râu ria cũng dừng lại.

Bạch Diệc Phi đi tới đứng ở giữa Bạch Hổ và Từ Lãng, anh nói: "Đưa thuốc giải cho tao!"

"Đưa cho mày cũng được, nhưng tao có một điều kiện!", gã đeo kính lạnh lùng lên tiếng.

Bạch Diệc Phi hỏi lại: "Điều kiện gì?"

Gã đeo kính lấy ra hai cái bình sứ nhỏ, có một bình chứa viên màu trắng, bình còn lại thì có một viên thuốc màu đen.

"Viên màu đen là thuốc giải, viên màu trắng là thuốc độc, giống như loại độc trong người Lý Tuyết!"

Bạch Diệc Phi đảo mắt, anh đã đoán được yêu cầu của gã đeo kính là gì rồi.

Đúng như anh dự đoán.

"Nếu mày uống viên thuốc độc này thì tao sẽ đưa thuốc giải cho mày", gã đeo kính nhìn Bạch Diệc Phi rồi nói.

Gã ta vừa nói xong thì Bạch Hổ và Từ Lãng đồng thời quay đầu nhìn về phía Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi thản nhiên hỏi: "Tại sao tao phải uống nó? Sau khi chúng tao giết chết mày thì có thể lấy được thuốc giải rồi".

Gã đeo kính lơ đễnh cười: "Chúng mày có tin là trước khi giết được tao, thì tao sẽ có một trăm cách để phá hủy viên thuốc giải này không?"

Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì im lặng, gã ta nói đúng, có thể giết chết được hai người này, nhưng nếu muốn lấy được thuốc giải trước khi giết chết bọn họ là chuyện không thể.

"Mày yên tâm đi, chỉ cần mày ngoan ngoãn uống viên thuốc độc này thì mỗi tháng tao sẽ gửi thuốc giải theo đúng hẹn. Tao sẽ không để mày chết nhanh như thế đâu, chỉ cần mày ngoan ngoãn ở thành phố Thiên Bắc thì sếp tao có thể sẽ nhân từ, để mày sống thêm mấy năm nữa".

Bạch Diệc Phi nghi ngờ: "Hắn ta sẽ nhân từ sao?"

Nếu như nhân từ thật thì sẽ không cử người tới giết anh đâu.

Gã đeo kính cười: "Chỉ cần mày vĩnh viễn ở thành phố Thiên Bắc, không cản đường sếp, thì sếp tao sẽ cho mày một con đường sống!"

Vĩnh viễn ở lại thành phố Thiên Bắc sao?

Bạch Diệc Phi hừ lạnh: "Tao chưa bao giờ định rời khỏi đây!"

"Nói thế thôi chứ ai có thể đảm bảo được chuyện sau này chứ?", gã đeo kính nhún vai, gã ta quơ chiếc bình sứ trong tay: "Vì thế đây là cách đảm bảo duy nhất để chúng tao có thể tin tưởng mày".

Bạch Diệc Phi cau mày.

Gã đeo kính ném chiếc bình sứ về phía này, Bạch Hổ đưa tay nhận lấy.

"Mạng sống của vợ mày nằm ở trong tay mày, để xem mày sẽ lựa chọn thế nào?", vẻ mặt gã đeo kính giống như đang xem trò vui.

Bạch Hổ nhìn về phía Bạch Diệc Phi, anh ta không lên tiếng.

Ánh mắt âm trầm của Bạch Diệc Phi nhìn về phía gã đeo kính, anh đưa tay ra.

Bạch Hổ hiểu ý anh, anh ta không hỏi nhiều mà đưa thuốc độc trong tay cho Bạch Diệc Phi.

Từ Lãng thấy thế thì muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

Ngay cả tên sát thủ giết mình mà anh cũng muốn cứu, thì cho dù gã có khuyên thế nào cũng chẳng có tác dụng.

Nhưng có lúc gã thật sự không nghĩ ra Bạch Diệc Phi làm như thế để làm gì?

Nhưng cũng chính vì điều đó mà gã mới đột nhiên không muốn giết người nữa.

Gã đeo kính cười đắc ý, trong lòng gã ta thầm mắng Bạch Diệc Phi là thằng ngu!

Người đàn ông râu ria không có phản ứng gì, hắn ta chỉ làm theo lệnh của gã đeo kính, gã ta nói gì thì hắn ta làm như thế.

Đối với những người khác thì sự lựa chọn của Bạch Diệc Phi thật sự quá ngu ngốc, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của mọi người thôi.

Bạch Diệc Phi có sự cố chấp của riêng mình, anh biết mình đang làm gì, anh cũng biết rằng bản thân đã lựa chọn gì thì vĩnh viễn không hối hận.

Vì thế có ngốc hay không thì không ai có thể nói được.

Bạch Diệc Phi không chút do dự mở bình sứ ra rồi nuốt viên thuốc màu trắng.

Gã đeo kính cười: "Tốt lắm! Chuyện ngu ngốc như thế cũng chỉ có mày mới làm được. Nhưng mày yên tâm, nếu mày đã có thành ý như thế thì sếp tao đương nhiên sẽ giữ lời".

Bạch Diệc Phi không phản ứng gì: "Đưa thuốc giải cho tao".

Gã đeo kính thấy Bạch Diệc Phi đã uống viên thuốc độc thì cũng không dây dưa nữa, gã ta nhanh chóng ném bình thuốc giải tới, nhưng lần này Bạch Diệc Phi không đưa tay bắt lấy.

Bạch Diệc Phi liếc nhìn chiếc bình sứ, ánh mắt anh chợt lóe lên, anh thật sự không biết rốt cuộc đó có phải là thuốc giải không, vì thế....

Dường như Bạch Hổ và Từ Lãng đã phát hiện ra ý đồ của Bạch Diệc Phi, hai người họ cũng đã sẵn sàng ra tay.

Thế nhưng lúc này gã đeo kính lại nói: "Muốn giết tao sao?"

"Mày nên biết rằng nếu chúng tao chết thì mỗi tháng sếp sẽ không gửi thuốc giải đến cho mày đâu, khi đó mày chết chắc".

Bạch Diệc Phi sững người, đúng là thế thật.

Anh chọn uống thuốc độc để có thể lấy được thuốc giải cho Lý Tuyết, không phải anh vĩ đại gì, mà chỉ bởi vì trong lòng anh Lý Tuyết quan trọng hơn cả mà thôi.

Hơn nữa nếu bây giờ anh có được cơ hội thì anh cũng muốn sống tiếp, đây là lẽ thường mà thôi.

Gã đeo kính thấy Bạch Diệc Phi yên lặng thì quay sang nhìn người đàn ông râu ria, người đàn ông râu ria cũng hiểu ý, cả hai xoay người đi vào trong kho hàng.

Một lát sau bên trong vang lên âm thanh nổ máy.

Người đàn ông râu ria chạy xe máy ra khỏi đó, hắn ta dừng lại bên cạnh gã đeo kính, gã đeo kính bước lên xe, sau đó quay sang cười với Bạch Diệc Phi: "Nếu muốn sống thì tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ".

Nói xong thì người đàn ông râu ria khởi động xe máy, hai tên đó nghênh ngang rời đi.

Từ Lãng nhìn bọn họ, gã cau mày hỏi một câu: "Còn muốn tiếp tục nhiệm vụ không?"

Bạch Diệc Phi im lặng chớp mắt một cái, anh trả lời: "Vẫn tiếp tục, nhưng bây giờ không chỉ tìm hắn ta không thôi, mà còn phải giết chết hắn”.

Nhiệm vụ trước chính là tìm ra người đã bỏ thuốc, nhưng bây giờ không chỉ tìm được tên đó không thôi, mà còn phải giết chết hắn ta. Nếu như thế thì bọn họ sẽ lấy được thuốc giải, sau này cũng không bị hạn chế gì nữa.

Sau đó bọn họ nhanh chóng đến bệnh viện, Bạch Diệc Phi muốn tìm Ngưu Vọng để ông ta kiểm tra viên thuốc giải này, xem thử nó có thật sự là thuốc dùng để giải độc trong người Lý Tuyết hay không.

Hai tiếng sau Ngưu Vọng cầm kết quả xét nghiệm đưa cho Bạch Diệc Phi, vẻ mặt ông ta kích động nói: "Cái này thật sự có thể giải được độc trong người cô Bạch, chẳng qua là..."

"Chỉ là sao?", Bạch Diệc Phi hỏi.

Ngưu Vọng thở dài: "Chẳng qua tôi không thể nghiên cứu được thành phần của nó, nhưng may mắn chỉ có cô Bạch trúng độc này thôi, vì thế cô ấy uống nó là tốt rồi".

Bạch Diệc Phi do dự một chút rồi nói: "Bác sĩ Ngưu, ông có thể cố gắng nghiên cứu ra thuốc giải này giúp tôi không? Bởi vì..."

"Bởi vì sao?", Ngưu Vọng hỏi.

Bạch Diệc Phi mím môi: "Bởi vì tôi cũng trúng độc này".

"Cái gì?", Ngưu Vọng khiếp sợ trợn tròn mắt: "Chuyện này..."

Thuốc giải chỉ có một viên, thế nhưng Bạch Diệc Phi cũng trúng độc này, vậy thì...