Một Bước Lên Tiên

Chương 175: Cứ đưa tiền cho tôi là được



Thuốc giải thật sự có tác dụng. Lý Tuyết vén cái chăn lên, lộ ra bàn chân nhỏ trắng nõn dưới chiếc váy ngủ, Bạch Diệc Phi nhìn thấy mà đờ đẫn người.

Sau đó Bạch Diệc Phi cảm thấy choáng váng, lập tức quay lưng lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói: “Anh xuống xem đồ ăn gọi ngoài đã đến chưa?”

Lý Tuyết vẫn không để ý gì mà cứ vậy cởi váy ngủ ra rồi ngang nhiên thay đồ, sau khi thay đồ xong mới đi ra khỏi phòng.

“Chồng à, đồ ăn gọi bên ngoài đã đến chưa?”

Bạch Diệc Phi nghe thấy giọng nói của cô thì tim đập loạn nhịp, đột nhiên cảm thấy có gì đó khó tả nhưng không nói nổi đó là gì.

“Sắp rồi”.

Lý Tuyết đáp lại một tiếng rồi mở ti vi ra xem. Sau đó thức ăn được mang đến, hai người ăn xong rồi lại ngồi xem ti vi với nhau.

Buổi tối, Bạch Diệc Phi không ngủ cùng phòng với Lý Tuyết nhưng Lý Tuyết đột nhiên chạy sang bên chỗ anh: “Chồng à, sao anh lại phải ngủ phòng bên thế?”

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì thở hổn hển, nói: “Tuyết Nhi, em…”.

Lý Tuyết chớp chớp mắt, hỏi: “Chúng ta không phải vợ chồng sao? Lẽ nào vợ chồng không được ngủ chung phòng à?”

Bạch Diệc Phi kìm nén trái tim kích động của mình, nói: “Vợ à, em vừa mới khỏe lại, không phải lúc đâu, đợi qua một thời gian nữa đi”.

Lý Tuyết nghe thấy thế thì chớp mắt, nói: “Ngủ cùng nhau thì liên quan gì đến sức khỏe? Hơn nữa, em cảm thấy sức khỏe mình đang rất tốt”.

Bạch Diệc Phi ngây người ra, có phải anh nghĩ nhiều quá không?

Nhìn đôi mắt long lanh trong trẻo của Lý Tuyết, đúng là không có ý muốn làm ‘chuyện ấy’ nên Bạch Diệc Phi cũng thấy rầu rĩ.

“Vậy thì ngủ cùng nhau đi”, Bạch Diệc Phi cười đáp lại. Thế là hai người chung giường chung chăn gối. Nhưng đúng thật sự chỉ là chung những thứ đó thôi chứ không làm bất cứ gì cả.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Bạch Diệc Phi thức dậy thì Lý Tuyết cũng dậy cùng. Nhưng sau khi cô tỉnh dậy thì tinh thần có chút không tỉnh táo.

“Em sao thế?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi, giọng nói có chút phòng vệ: “Sao anh lại ở phòng của em? Tối qua anh đã làm gì rồi?”

Lúc này Bạch Diệc Phi cạn lời luôn: “Tuyết Nhi! Chẳng phải tối qua em bảo anh ngủ cùng em sao? Với lại, anh cũng không làm gì cả”.

Lý Tuyết chau mày hỏi: “Thật thế không?”

Bạch Diệc Phi thấy thế thì cảm giác kỳ lạ lúc trước lại dâng lên nhưng anh vẫn không thể diễn tả được.

“Thôi được rồi, anh đi mua đồ ăn sáng cho em, sau đó anh lại đến công ty”, Bạch Diệc Phi nói xong rồi đi ra khỏi phòng.

Giờ đây Lý Tuyết mới lẩm bẩm: “Bạch Diệc Phi có việc làm từ khi nào vậy?”

Bạch Diệc Phi mua xong đồ ăn sáng đặt ở nhà ăn, dặn dò Lý Tuyết mấy câu rồi lái xe đến công ty.

Đến tập đoàn Hầu Tước, Bạch Diệc Phi xem một lượt tài liệu ở ngoại ô phía nam rồi đưa cho Long Linh Linh.

“Cô đi liên lạc với người này, nói là tôi nhờ cô ta giúp, sau đó liên lạc tiếp với chủ tịch của năm tập đoàn này bảo họ đến tìm tôi”.

Long Linh Linh nhận lấy cách thức liên lạc mà Bạch Diệc Phi đưa cho nhưng không nhìn kỹ mà cứ thế gật đầu cầm ra bên ngoài.

Sau khi đi ra, cô ta dùng điện thoại công ty gọi đi, sau đó liền cảm thấy số máy này rất quen.

Điện thoại vừa gọi được thì truyền đến giọng nói quen thuộc của Lưu Hiểu Anh.

“Alo, ai vậy?”

“Hiểu Anh?”

“Linh Linh? Sao cậu lại dùng điện thoại công ty gọi cho mình thế này? Rảnh ghê nha”.

Hiện giờ Long Linh Linh mới nhớ lại chuyện mà ban nãy Bạch Diệc Phi dặn cô, lập tức hiểu ra, năm vị chủ tịch kia đều trúng độc và Lưu Hiểu Anh là người có thể giải độc. Chỉ có điều, sao Bạch Diệc Phi lại biết Lưu Hiểu Anh?

“Chuyện này… Chủ tịch của mình muốn nhờ cậu giúp”.

“Gì cơ?”, Lưu Hiểu Anh có chút khó hiểu, hỏi: “Mình có quen chủ tịch của các cậu đâu, anh ta tìm mình giúp cái gì chứ? Cậu nói đi, có phải cậu nói với anh ta không?”

Long Linh Linh nói với vẻ bất lực: “Làm sao mình biết được, dù sao thì chủ tịch nhờ cậu đến giúp, chắc là giải độc giúp mấy người thì phải”.

“Giải độc?”, Lưu Hiểu Anh lập tức nhớ ra điều gì đó: “Người ở bệnh viện hôm đó chính là chủ tịch của các cậu à?”

“Hả?”, Long Linh Linh ngây người ra, nhớ lại những lời Lưu Hiểu Anh nói với mình ngày hôm qua, đột nhiên hiểu ra. Hôm qua Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết đi viện, chẳng trách không nhận điện thoại và cũng không đến tập đoàn Hầu Tước.

“Thôi được rồi, anh ta cũng được đấy, vậy thì tớ miễn cưỡng đồng ý vậy, anh ta có nói khi nào đến không?”

“Thời gian cụ thể mình sẽ báo với cậu sau”, Long Linh Linh định thần lại, nói.

Hai người nói chuyện một lúc rồi mới cúp điện thoại. Long Linh Linh đột nhiên thấy cảm xúc phức tạp. Hóa ra người mà Lưu Hiểu Anh gặp hôm qua lại là Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết, nhưng Lý Tuyết đã đến mức nghiêm trọng vậy rồi sao?

Ngẫm nghĩ hồi lâu, Long Linh Linh lấy lại tinh thần rồi liên lạc với năm chủ tịch kia.

Buổi chiều, Lưu Hiểu Anh và năm chủ tịch đều có mặt đông đủ tại tập đoàn Hầu Tước.

Văn phòng chủ tịch rất rộng nên năm người, cộng với Lưu Hiểu Anh và Long Linh Linh mà vẫn không kín phòng.

Tiêu Đằng- chủ tịch tập đoàn Nguyệt Nha cười hỏi Bạch Diệc Phi: “Chủ tịch Bạch gọi chúng tôi đến đây là…”.

Bạch Diệc Phi nhìn Lưu Hiểu Anh một cái, nói: “Cô đây là bác sĩ, mọi người hãy để cô ấy xem qua độc tố trên người mình”.

Năm người đều kinh ngạc, đồng thời lúc này mặt cũng tươi cười.

Đều là những nhân vật số một số hai của thành phố Thiên Bắc, có ai muốn mình bị độc tố khống chế đâu? Nếu như có thể giải độc thì họ sẽ không bị chịu sự kiểm soát của Liễu Vô Cùng nữa.

Lưu Hiểu Anh liếc mắt nhìn Bạch Diệc Phi, nhếch miệng nói: “Anh nói cứ như kiểu tôi là cấp dưới của anh ý nhỉ”, miệng thì không muốn làm theo nhưng hành động của cô lại khác: “Nào, đưa tay cho tôi”.

Tiêu Đằng thấy thế thì nhìn Bạch Diệc Phi một cái, sau đó giơ tay ra. Lưu Hiểu Anh bắt mạch cho Tiêu Đằng, vẻ mặt bình tĩnh như thường.

Bốn người còn lại thấy thế thì đều vô cùng kinh ngạc.

“Đây là bắt mạch chăng?”

“Bác sĩ Đông y?”

“Bác sĩ Đông y trẻ thế này sao?”

Lưu Hiểu Anh mặt không biến sắc nhưng chau mày lại, sau đó đặt tay xuống rồi nhìn về phía người khác. Người đó thấy thế thì lập tức giơ tay ra cho Lưu Hiểu Anh bắt mạch.

Khám xong cho năm người, Lưu Hiểu Anh nói: “Loại độc này trước đây thầy giáo của tôi nghiên cứu rồi, tôi giải được”.

“Tốt quá rồi”.

“Tốt quá rồi”, năm chủ tịch đều vui mừng khôn xiết.

Bạch Diệc Phi cũng thở phào một cái, chỉ cần có thể giải độc cho năm chủ tịch này thì tập đoàn Hầu Tước sẽ không phải chịu chế tài của năm tập đoàn nữa. Điều này cũng là một tin tốt lành với anh.

“Vất vả cho cô rồi”, Bạch Diệc Phi khẽ nói.

Lưu Hiểu Anh hừ một cái, nói: “Trả tiền tôi là được”.

“Không vấn đề, bao nhiêu nhỉ, cô cứ nói trực tiếp với Linh Linh là được”.