Lưu Hiểu Anh khoát tay: “Không cần khách sáo! Ai bảo tôi xui xẻo gặp phải chuyện này chứ?”
Diệp Ngải tự dưng nổi hứng bắt Lưu Hiểu Anh. Bởi vì cô ta là học trò của Liễu Vô Cùng, vậy nên Diệp Ngải nghĩ bắt Lưu Hiểu Anh thì có thể sẽ kiềm chế được Liễu Vô Cùng một chút.
Bạch Diệc Phi nói: “Linh Linh, đã trễ cả rồi, mọi người đi về nghỉ ngơi đi!”
Long Linh Linh nghe vậy thì gật đầu, nhưng khi cô ta nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Bạch Diệc Phi thì lại nói: “Chủ tịch, cơ thể của anh….”
“Tôi không sao”, Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng trả lời.
Lưu Hiểu Anh kéo tay Long Linh Linh rồi nói: “Được rồi, được rồi. Người ta cũng đã tỉnh lại rồi, chúng ta mau đi thôi. Đây cũng đâu phải nhà mình”.
Long Linh Linh khựng lại, vẻ mặt có chút xấu hổ, cô ta đành phải đi theo Lưu Hiểu Anh.
Khi bọn họ rời đi thì Lý Tuyết rất lưu luyến: “Chị ơi, chị không thể ở lại sao?”
Lưu Hiểu Anh bất đắc dĩ nói: “Tiểu Tuyết muốn ăn cơm cùng với bố mẹ thì chị cũng phải ăn cơm cùng với bố mẹ chị chứ!”
“Ồ…”, Lý Tuyết nháy mắt mấy cái, cô từ từ buông tay Lưu Hiểu Anh ra.
Bạch Diệc Phi không còn cách nào khác, anh đành nói: “Tuyết Nhi, ngày mai để chị ấy đến chăm sóc cho em được không?”
“Được ạ, được ạ”
Lưu Hiểu Anh nhìn về phía Bạch Diệc Phi, cô ta muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Lý Tuyết thì chỉ có thể đồng ý: “Được rồi, ngày mai chị đến chơi với em”.
“Dạ”, Lý Tuyết gật đầu cười.
Khi hai người rời đi thì Chu Khúc Nhi bĩu môi: “Thả thính lung tung! Hừ!”
“Tôi với Tuyết Nhi muốn đi ăn cơm với bố mẹ, cô….”, Bạch Diệc Phi do dự nói.
Chu Khúc Nhi đứng dậy: “Biết rồi, biết rồi. Bây giờ tôi đi được chưa?”
“Không phải….”, Bạch Diệc Phi cũng không muốn đuổi Chu Khúc Nhi đi, nhưng anh không thể làm gì khác.
Chu Khúc Nhi ngắt lời, cô ta dữ dằn nói: “Anh phải chăm sóc tốt cho Tuyết Nhi đấy, nếu như Tuyết Nhi còn xảy ra chuyện gì nữa thì tôi nhất định sẽ không tha cho anh”.
…
Trên đường đi Lưu Hiểu Anh liếc nhìn Long Linh Linh: “Mình nói nè, có phải cậu có ý với chủ tịch nhà cậu không?”
“Cậu nói linh tinh gì thế?”, Long Linh Linh bị hỏi như thế thì thầm giật mình.
Lưu Hiểu Anh ngắt lời: “Cậu xem phản ứng nhanh thế kia không phải do tự nhột hả? Nhưng mà ánh mắt cậu cũng không tệ lắm đâu, mình đồng ý với cậu”.
Long Linh Linh sửng sốt một lát: “Cậu…có ý gì?”
Lưu Hiểu Anh bĩu môi: “Không nói đến thân phận của Bạch Diệc Phi, chỉ riêng con người anh ta thôi thì đã vô cùng hấp dẫn rồi. Mình tin chắc mấy cô nàng xung quanh anh ta đều bị anh ta hớp hồn hết. Đương nhiên cũng không thể quơ đũa cả nắm. Dù sao thì mỗi người có một gu riêng!”
Long Linh Linh thấy thế thì dứt khoát nói: “Đúng thế. Nhưng mình cũng hiểu được địa vị của bản thân trong lòng anh ấy. Mình chỉ là cấp dưới của anh ấy, cùng lắm thì coi là bạn bè. Còn những thứ khác chắc chắn không có khả năng”.
“Haiz, cô bạn của số khổ của mình!”, Lưu Hiểu Anh chép miệng hai tiếng.
Long Linh Linh trừng mắt nhìn Lưu Hiểu Anh: “Nhưng mà cậu hỏi nhiều như thế làm gì? Chẳng lẽ cậu cũng…”
“Thôi thôi thôi, mình là ai chứ? Gu của mình không giống với các cậu đâu nha”, Lưu Hiểu Anh hất cằm nói.
Long Linh Linh cười một tiếng: “Thôi đi? Gu cậu là gì? Sao mình chưa bao giờ thấy vậy?”
Lưu Hiểu Anh hừ một tiếng: “Mấy năm nay mình đều ở nước ngoài nên cậu đương nhiên chưa nhìn thấy rồi. Cậu không biết chứ, mấy anh đẹp trai ở nước ngoài kia mới đúng là đàn ông thật sự!”
...
Bạch Diệc Phi dẫn Lý Tuyết đến nhà Lý Cường Đông. Chắc chắn không thể lừa gạt Lưu Tử Vân được rồi. Vậy nên tiếp theo anh chắc hẳn sẽ phải đối mắt với cơn thịnh nộ từ Lưu Tử Vân.
Lưu Tử Vân bước ra từ phòng bếp, bà ta nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đến thì nhân tiện nói: “Tới rồi à, đợi một lát, cơm sắp xong rồi”.
Nói xong thì bà ta lại đi vào bếp.
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Cường Đông, ánh mắt mang theo ý hỏi thăm.
“Bà ấy còn chưa biết, nhưng mà….”
Chắc lát sau sẽ biết ngay thôi, vậy nên…
Bạch Diệc Phi gật đầu tỏ ý đã hiểu, anh dẫn theo Lý Tuyết đi vào phòng khách ngồi xuống.
“Chú ơi…”
Bạch Diệc Phi muốn vào bếp để giúp đỡ nhưng lúc đứng dậy lại bị Lý Tuyết kéo lại.
Tuy nơi này là nhà của bố mẹ nhưng Lý Tuyết vẫn cảm thấy có chút lạ lẫm. Nếu Bạch Diệc Phi rời đi thì một mình cô sẽ cảm thấy sợ hãi.
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Cường Đông một lát, Lý Cường Đông nhẹ nhàng nói: “Con ở đây chăm sóc cho Tuyết Nhi đi, để bố đi!”
“Vâng ạ”, Bạch Diệc Phi lại ngồi xuống.
Lý Cường Đông đã đứng dậy, ông đột nhiên quay lại nói: “Cẩn thận Vương Lâu”.
Nói xong thì ông đi vào nhà bếp.
Bạch Diệc Phi khựng lại một lúc, Vương Lâu?
Lý Tuyết kéo tay Bạch Diệc Phi: “Chú ơi, sao cháu thấy bọn họ không giống bố mẹ cháu chút nào thế?”
Bạch Diệc Phi vỗ trán một cái, anh nói: “Bởi vì em luôn ở bên cạnh anh, nên em mới không có ấn tượng sâu sắc với họ. Nhưng mà bọn họ thật sự là bố mẹ em”.
“Ồ….”
Bạch Diệc Phi nghĩ đến chuyện một lúc nữa sẽ xảy ra thì nói: “Tuyết Nhi, một lát nữa có thể mẹ sẽ tức giận, nhưng mà em đừng sợ. Bà ấy chỉ tức giận với anh thôi, không hề liên quan đến em, nhớ chưa?”
“Tại sao lại tức giận ạ?”, Lý Tuyết không hiểu.
Bạch Diệc Phi Cũng không thể giải thích rõ ràng, anh chỉ có thể nói: “Bởi vì anh đã làm sai một vài chuyện”.
“Làm sai thì phải nhận lỗi. Nhận lỗi rồi sẽ là đứa trẻ ngoan”.
Lát sau, đồ ăn đã làm xong, cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn.
Lúc này Lưu Tử Vân mới có cơ hội nhìn ngắm con gái mình: “Mẹ nói này Tuyết Nhi, có phải con quên bố mẹ rồi không? Sao lâu vậy rồi mới sang thăm bố mẹ?”
Lý Tuyết nhìn Lưu Tử Vân, cô chớp mắt mấy cái rồi nói: “Mẹ?”
“Con bé này sao lại giống như hồi còn bé thế?”, Lưu Tử Vân không phát hiện ra có gì đó không đúng.
Lý Cường Đông và Bạch Diệc Phi yên lặng không nói.
Lý Tuyết nhìn về phía Bạch Diệc Phi, cô muốn mở miệng gọi chú ơi.