Một Bước Lên Tiên

Chương 192: Phiên đấu giá



Nói xong, người đàn ông đối diện nhìn chằm chằm Lưu Hiểu Anh, lý do là vì cô ta rất xinh đẹp lại có vẻ nhanh nhẹn hoạt bát khác hẳn với những người phụ nữ hắn thường gặp.

“Người đẹp, chúng ta đều là người văn minh mà, phải nói lý lẽ chứ, rõ ràng là chúng tôi tới trước nên chỗ này phải là của chúng tôi”.

Lưu Hiểu Anh trừng mắt: “Anh có giỏi thì dịch xe của chúng tôi ra đi!”

Bạch Diệc Phi không muốn đôi co với bọn họ nên quay sang Lưu Hiểu Anh: “Phiên đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi”.

“Mấy người không tự xem lại bản thân mình đi, có tư cách gì mà đến phiên đấu giá vậy? mấy người có tiền không?”

“Đúng vậy, nghèo kiết xác mà cũng muốn tham gia buổi đấu giá, không biết ngượng hả?”, người phụ nữ đi cùng nói thêm vào.

Lưu Hiểu Anh nhìn Bạch Diệc Phi bằng ánh mắt phức tạp.

Nếu như chủ tịch tập đoàn Hầu Tước là tên khố rách áo ôm, thì không biết mấy người là cái gì nhỉ?

Bạch Diệc Phi cau mày, phiên đấu giá đã bắt đầu rồi nên anh rất vội: “Tôi có tới phiên đấu giá hay không thì liên quan gì đến mấy người? Đừng ở đó chõ mũi vào chuyện người khác!”

“Hiểu Anh, chúng ta đi thôi”.

Lưu Hiểu Anh bật cười thành tiếng rảo bước đi cùng Bạch Diệc Phi.

Nhưng sau khi bị chửi vỗ mặt như vậy, đôi nam nữ kia sao có thể để họ đi dễ dàng thế chứ?

“Hai người đứng lại!”, gã đàn ông tiến lên mấy bước chắn trước mặt Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh, lại còn đánh mắt với Lưu Hiểu Anh nữa.

Cô ả sexy cũng tiến đến, nhìn ánh mắt của hắn ta thì tỏ thái độ không hài lòng: “Vạn Đại Bảo, anh nhìn cái gì thế hả?”

Vạn Đại Bảo đánh mắt đi không trả lời câu hỏi mà nói với Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh: “Hai người chiếm mất chỗ để xe của tôi mà còn định đi vào hả? Đừng có hòng!”

“Hôm nay tôi sẽ cho hai người biết, đừng có mơ tới được buổi đấu giá nhé!”

Cô ả cũng lên tiếng đồng tình: “Đúng vậy, với thân phận của hai người thì nên ở đúng chỗ của mình đi, những nơi như thế này không phải là chỗ các người có thể đến đâu!”

Lưu Hiểu Anh phát cáu: “Chúng tôi là thân phận gì? Mấy người là thân phận gì? Có phải hai người chưa được học giáo dục công dân không? Không biết bây giờ là thời đại mới, người người bình đẳng rồi à?”

Bạch Diệc Phi sau khi nghe thấy cái tên Vạn Đại Bảo thì chợt giật mình nhớ lại, bảo sao anh thấy người này quen đến vậy, hóa ra đó là Vạn Đại Bảo con trai của Vạn Hâm.

Trước đây khi xem hồ sơ về Vạn Hâm, anh có xem qua bức ảnh chụp con trai của ông ta, thế nên khi nhìn thấy Vạn Đại Bảo cũng thấy có chút quen quen.

Vạn Đại Bảo và cô ả kia nghe xong câu nói của Lưu Hiểu Anh thì vẻ mặt vô cùng khó chịu, cô ả lớn tiếng: “Người người bình đẳng cái nỗi gì? Nếu bình đẳng thì cô thử mang tiền ra đây!”

“Cô có tiền không?”, Vạn Đại Bảo hừ một tiếng.

Bạch Diệc Phi kéo Lưu Hiểu Anh về phía sau rồi nói: “Chúng tôi không có thời gian để lãng phí với hai người, nếu có tổn thất gì thì cả cậu và bố cậu cũng không đền nổi đâu!”

Nói xong, Bạch Diệc Phi kéo Lưu Hiểu Anh bước vào thang máy.

Bạch Diệc Phi cũng không cần thanh minh về thân phận của mình.

Ba năm trước, khi công ty thương mại Vạn Hưng rơi vào khủng hoảng chính Hầu Tước đã ra tay giúp đỡ Vạn Hưng. Thế nhưng gần đây Thương mại Vạn Hưng lại vong ân phụ nghĩa, liên kết với tập đoàn khác thực hiện chế tài trừng phạt Hầu Tước.

Bạch Diệc Phi đã cho Vạn Hâm một cơ hội thế nhưng ông ta không biết trân trọng nắm bắt, nên cũng đừng có trách anh vô tình. Chính vì lẽ đó nên dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, Bạch Diệc Phi cũng không nể mặt người của Vạn Hưng.

Do đó, Bạch Diệc Phi cũng không cần phải nói rõ thân phận với Vạn Đại Bảo.



Bước vào sàn đấu giá, Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh lần lượt ngồi vào vị trí. Khi đó, phiên đấu giá đã bắt đầu được một lúc rồi.

Sau khi ngồi xuống, Long Linh Linh báo cáo tình hình với Bạch Diệc Phi: “Đã đấu giá xong ba món đồ rồi, đều là các bức tranh chữ cổ”.

Mấy mảnh đất đó sẽ được giữ đến cuối phiên đấu giá, đặc biệt là mảnh đất ở ngoại ô phía Nam.

Ngồi cách mấy hàng ghế dịch sang dãy bên một chút là chỗ của Liễu Vô Cùng, hắn ta quay lại nhìn Bạch Diệc Phi cười đầy vẻ tự tin.

Bạch Diệc Phi cũng nhìn lại hắn, nhưng không để lộ bất cứ biểu cảm gì.

Đúng lúc này, Vạn Đại Bảo và cô ả sexy cũng vào tới nơi, vừa hay lại ngồi đúng hàng ghế sau lưng Bạch Diệc Phi.

“Sao hắn lại ngồi ở chỗ đó nhỉ?”

Khi đó Long Linh Linh đang nói chuyện với Bạch Diệc Phi, Vạn Đại Bảo thấy vậy liền lập tức nảy số: “Người kia chắc không phải là bạn của trợ lý Long đâu nhỉ?”

Cô ả sexy không biết Long Linh Linh và cũng chưa từng nghe tới trợ lý Long Linh Ling của tập đoàn Hầu Tước.

Vạn Đại Bảo đã từng gặp Long Linh Linh một lần, những cũng chỉ nghĩ rằng Bạch Diệc Phi là bạn của Long Linh Linh chứ không hề nghĩ rằng chức chủ tịch tập đoàn Hầu Tước có thể liên quan đến anh.

Chủ tịch của một tập đoàn hàng đầu thành phố Thiên Bắc chắc chắn không thể tùy tiện như vậy được!

Nhưng vấn đề là người ta cứ thích tùy tiện thế đấy!

Phía hàng ghế trước, đột nhiên Lưu Hiểu Anh nói với Bạch Diệc Phi: “Nếu như không vì phiên đấu giá đã bắt đầu, thì tôi có thể đại chiến với họ cả trăm trận cũng được”.

Bạch Diệc Phi giật mình: “Cô là phụ nữ đấy”.

“Tôi biết chứ!”, Lưu Hiểu Anh nhìn anh một cách kỳ quặc: “Phụ nữ thì làm sao?”

Bạch Diệc Phi hết cách: “Phụ nữ thì nên dịu dàng một chút”.

“Dịu dàng cái con khỉ!”, Lưu Hiểu Anh hậm hực: “Bị người ta cưỡi lên đầu rồi còn ở đấy mà dịu dàng!”

Long Linh Linh thấy hai người như vậy liền hỏi: “Vừa rồi có chuyện gì sao?”

Lưu Hiểu Anh phẩy tay: “Gặp hai kẻ đần độn”.

“Hả?”, Long Linh Linh có chút bất ngờ.

Vừa hay, Long Linh Linh quay đầu nhìn về phía sau thì bắt gặp Vạn Đại Bảo và bạn gái của hắn ta.

Vạn Đại Bảo nhìn thấy Lưu Hiểu Anh thì cười tít mắt chào hỏi: “Người đẹp, chúng ta có duyên quá!”

Cô ả sexy thấy thế vội kéo Vạn Đại Bảo: “Anh làm cái gì đấy? Bạn gái anh đang ở đây này!”

Nghe giọng đay nghiến của bạn gái mà Vạn Đại Bảo nổi hết cả da gà: “Tôi chào hỏi thì làm sao?”

“Anh!”, cô ả sexy không làm gì được Vạn Đại Bảo đành quay đầu lại trừng mắt nhìn Lưu Hiểu Anh: “Hồ ly tinh!”

Long Linh Linh chú ý đến câu chuyện phía sau, nghe thấy câu nói vừa rồi trong lòng cô thầm nghĩ: “Cô mới đúng là hồ ly tinh”.