Một Bước Lên Tiên

Chương 399



Bạch Diệc Phi sáng sớm tỉnh dậy đã bị đưa lên xe cảnh sát, anh lại một lần nữa phải ngồi lên chiếc xe có khung sắt. Anh bị đưa tới trại giam ở Bắc Hải. Lương Ngọc vẫn ngồi đối diện với Bạch Diệc Phi, còn Cổ Vinh thì ngồi bên cạnh anh. Chỉ có điều, lần này là từ thành phố Thiên Bắc đến thành phố Bắc Hải, hướng đi khác nhau.

Trên đường đi, Lương Ngọc nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt phức tạp, dường như cô ta muốn nói gì nhưng lại không lên tiếng.

Bạch Diệc Phi có thể nhìn ra cô ta có nhiều điểm hoài nghi và tò mò. Nhìn từ biểu hiện hôm nay thì cô ta đã nói rõ rồi, như vậy thì cũng không có gì lo lắng cả, tất nhiên anh cũng không nói thêm gì nữa.

Đi được nửa đường, Lương Ngọc cuối cùng không kìm nổi, nói: “Trông anh không giống kẻ giết người”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì sững người ra một lát, sau đó cười, nói: “Nhìn cô cũng không giống cảnh sát”.

“Anh nói cái gì vậy?”, Lương Ngọc cảm thấy không vui. Mơ ước của cô ta là một cảnh sát giỏi tiêu diệt cái xấu. Giờ đây lại bảo cô ta không giống cảnh sát, vậy có khác nào sự phủ định?

Bạch Diệc Phi nhún vai, nói: “Không có chi”.

Lương Ngọc bĩu môi rồi nghĩ lại tập tài liệu mình đọc được thì cảm thấy cũng không đến nỗi khó chịu lắm. Tiếp đó cô ta lại lên tiếng: “Trong chuyện này có phải còn chỗ nào anh chưa nói rõ ra không?”

Lời nói vừa dứt thì Cổ Vinh cũng nhìn lại, anh ta cũng vô cùng hiếu kỳ với câu hỏi này. Nhưng Bạch Diệc Phi không nói gì mà chỉ lắc đầu.

Lương Ngọc cảm thấy có chút bất lực, nói: “Không nói thì thôi vậy”.

Cổ Vinh cũng thở dài một tiếng. Anh ta biết nhiều hơn Lương Ngọc một chút nên cũng nghĩ nhiều hơn cô ta. Sau khi trầm ngâm một lát thì anh ta lại nói: “Tôi sẽ đi thăm anh ta”.

Bạch Diệc Phi trầm giọng xuống đáp: “Ừm”.

Cổ Vinh lại nhìn anh, nói: “Thật ra anh không cần giết người”.

Tần Hoa thành người thực vật, dù sao cũng giữ được tính mạng rồi. Nhưng anh ta không hiểu tại sao Bạch Diệc Phi lại giết nhiều người thế?

Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên, khẽ cười nói: “Tôi không giết Tùng Vưu Duy thì gã ta cũng sẽ giết tôi”.

Đúng vậy! Tần Hoa vẫn còn sống nhưng có khác gì với đã chết không? Hơn nữa, người mà tên Tùng Vưu Duy phái đến vốn là giết Bạch Diệc Phi, lẽ nào anh không được phản đòn sao? Lẽ nào cứ để bọn chúng giết vậy sao? Rồi lại còn liên lụy đến anh em bạn bè của mình nữa?

Cổ Vinh và Lương Ngọc liếc mắt nhìn nhau, Lương Ngọc nói: “Gã ta phái người đến giết anh thì anh có thể báo cảnh sát”.

Bạch Diệc Phi không nghĩ thế. Lúc đó báo cảnh sát có tác dụng không? Chỉ e lúc cảnh sát đến thì người cũng chết rồi.

Lương Ngọc sầm mặt xuống, nói: “Tôi biết, có những lúc cảnh sát đến không kịp nhưng chúng tôi đều cố gắng hết sức”.

“Nửa năm nay tôi học được một câu nói”, Bạch Diệc Phi đột nhiên nói: “Dựa vào người khác chi bằng dựa vào chính mình”.

Khi mới tốt nghiệp xong, anh thật sự hy vọng người khác sẽ cho anh cơ hội để thể hiện tài năng của mình, có thể thực hiện được ý tưởng của mình. Nhưng những gì người khác nhìn không phải là tài năng của anh mà là thân phận và địa vị. Mỗi lần anh không có được cơ hội thì anh lại oán trách và cảm thấy xã hội không công bằng.

Nhưng sau này anh không mơ mộng người khác cho mình cơ hội nữa, anh cũng từ bỏ cái gọi là hoài bão của bản thân, đến khi anh trở thành chủ tịch tập đoàn Hầu Tước.

Hơn nửa năm nay, anh đã phải trải qua quá nhiều chuyện, khiến anh hiểu rằng chỉ khi mình có sức mạnh, có thân phận địa vị thì vấn đề gì cũng giải quyết được.

Mỗi lần bị ám sát, mỗi lần gặp âm mưu nào đó, anh đều nhận thức rõ một điều ‘Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình’.

Lương Ngọc và Cổ Vinh ngây người ra nhưng cũng không phản bác lời của Bạch Diệc Phi. Lời của anh rất đúng nhưng có những lúc không phải chỉ dựa vào mỗi bản thân là có thể làm được.

Đoạn đường sau đó không ai nói thêm câu gì nữa.

Khi đến trại giam ở thành phố Bắc Hải, Cổ Vinh và Lương Ngọc dẫn Bạch Diệc Phi đi vào giao lại cho đồng nghiệp ở bên trong. Bạch Diệc Phi bị một người khác dẫn đến nơi mới.

Ở đây không khác trong phim là mấy, hàng dài các phòng, mỗi phòng đều là khung sắt, ở bên cạnh có một cửa nhỏ đủ để một người ra vào.

“Vào đi”, Bạch Diệc Phi bị một người canh gác đẩy vào trong, sau đó xùy một tiếng rồi đóng chặt cửa và khóa lại.

Sau khi Bạch Diệc Phi bước vào thì nhìn thấy toàn bộ hai bên đều là giường xếp hàng dài, ở góc trong cùng là WC ngồi xổm, bên cạnh đó có vòi nước, còn có mấy chậu nhựa. Hai bên giường đã chật kín người. Chỉ có góc trong cùng, chính là vị trí sát WC là còn trống.

Bạch Diệc Phi không còn cách nào khác, đành phải đến chỗ trống đó. Trên người anh có vết thương nên cần nghỉ ngơi. Lúc này cũng không nghĩ nhiều đến môi trường xung quanh nữa.

Những người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi, thấy anh ngoan ngoãn đi đến đó ngồi xuống và cũng không có dáng vẻ hống hách nên mọi người đều tưởng rằng dễ bắt nạt. Tất nhiên trước đó vẫn phải hỏi tại sao anh lại vào đây.

Vì thế, khi Bạch Diệc Phi ngồi xuống liền có một người đàn ông trung niên mắt to lông mày rậm lên tiếng hỏi: “Người anh em, phạm tội gì đấy, xử mấy năm?”

Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên nhìn rồi thản nhiên đáp: “Giết người! Tử hình”.

Vừa nói xong mọi người đều kinh ngạc, tiếp đó người đàn ông kia xùy một tiếng, nói: “Giết người? Dựa vào mày mà giết được sao? Mày tưởng ông đây tin à?”

Lời này dường như một tín hiệu, gã vừa nói xong thì đám người đang nằm trên giường lập tức xuống giường và vây Bạch Diệc Phi lại.

Không bao lâu, người đàn ông râu rậm kia bước lại, mọi người tự giác nhường một vị trí cho gã.

Bạch Diệc Phi thấy thế thì chau mày, cảnh này lẽ nào giống như trong phim, người mới phải ‘xử lý’ gọn gàng mọi thứ thì mới ở lại đây được?

Người đàn ông đó đứng trước mặt Bạch Diệc Phi rồi kéo tóc anh bắt anh ngẩng đầu lên: “Nói! Ông đây cho mày một cơ hội, nói xem mày phạm tội gì?”

“Nghĩ kỹ rồi hãy nói, nếu dám hù dọa tao thì tao sẽ dạy mày cách làm người đấy”, những kẻ khác cũng hung dữ nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi không giơ tay ra nhưng miệng vẫn nói: “Giết người”, anh không muốn gây chuyện mà chỉ muốn nghỉ ngơi.

“Mẹ kiếp”, người đàn ông phẫn nộ quát: “Mẹ mày chứ, không nghe lời đúng không? Hôm nay ông đây sẽ cho mày biết, ở đây nên nghe lời của ai”.

“Đánh cho tao, đánh đến khi nó phải cầu xin thì thôi”, lời vừa dứt thì người đàn ông xoay người rời đi rồi ngồi trên sập giường xem.

Những người khác vây Bạch Diệc Phi lại, đồng thời giơ tay lên với ý Bạch Diệc Phi hãy quỳ xuống.

Bạch Diệc Phi không muốn gây sự nhưng đối phương chủ động gây phiền phức với anh. Lúc tên thứ nhất giơ nắm đấm lên, anh nắm chặt rồi đứng phắt dậy đá cho hắn một cái. Tên đó bị đá ngã, vì phía sau vẫn có người nên kéo theo ba tên cùng ngã nhào trên đất.

Cùng lúc đó, tay trái của Bạch Diệc Phi nắm chặt cánh tay một tên bên cạnh rồi kéo mạnh. Tên đó mất thăng bằng và nắm đấm của Bạch Diệc Phi cũng tới mặt hắn.

“A…”, tên đó hét lên một tiếng rồi bị Bạch Diệc Phi đánh bay ra.

Những người khác đồng loạt xông lên, Bạch Diệc Phi ứng phó liền một lúc. Không bao lâu, tất cả đều ngã trên đất kêu gào thảm thiết.

Trong ánh mắt Bạch Diệc Phi tràn đầy vẻ hung dữ, kèm với sát khí lúc giết người khiến mọi người không dám lên trước.

Người đàn ông râu rậm kia xùy một tiếng, nói: “Đúng là đám vô dụng”, nói xong gã xông lên.

Bạch Diệc Phi nhanh chóng nghiêng người sang một bên tránh được nắm đấm của người đàn ông đó, đồng thời anh giơ chân ra đạp lên đầu gối của gã. ‘Phụp’ một tiếng, tên đó quỳ sụp xuống đất.

Bạch Diệc Phi lại bẻ cánh tay của gã về sau rồi ấn chặt gã xuống, nói với giọng lạnh lùng: “Tao không muốn gây chuyện, nếu không… Giết thêm mấy người nữa tao cũng không để ý đâu”, lời nói khiến người đàn ông kia cảm thấy sợ hãi. Người này thật sự bị vào đây là vì giết người sao?

Bạch Diệc Phi buông người đàn ông đó ra, dạy dỗ chúng như vậy là đủ rồi. Ban nãy vì đánh đấm một trận nên vết thương trên người càng đau, lúc này anh cần nghỉ ngơi. Nhưng trong lúc anh buông tay ra thì người đàn ông kia đứng dậy, nắm chặt nắm đấm với ý đánh lại Bạch Diệc Phi một cái.

Bạch Diệc Phi từng giết người thì đã làm sao? Ở đây gã mới chính là đại ca, hơn nữa trong phòng này không có thứ gì, không ai tin Bạch Diệc Phi có thể giết người ở đây?