Một Bước Lên Tiên

Chương 411



Tùng Vưu Duy bị anh giết chết, trên toà Tùng Thảo Giác lại không thể trả thù, sau này chắc chắn nhà họ Tùng sẽ không buông tha cho anh dễ dàng như vậy! Trần Ngạo Kiều gật đầu: "Có yêu cầu gì?”

“Đáng tin là điều quan trọng nhất”, Bạch Diệc Phi nói: “Những điều còn lại thì anh tự xem xét, tôi tin tưởng ở anh”.

Vừa dứt lời, Bạch Diệc Phi lại bổ sung thêm: “Người không quan trọng về số lượng mà quan trọng ở chất lượng”.

“Đã hiểu”, Trần Ngạo Kiều gật đầu, lại hỏi: “Cần đặt tên?”

“Cái gì?”, Bạch Diệc Phi chớp chớp mắt: “Ý anh là đặt tên cho thế lực của chúng ta?”

“Chứ không thì sao?”, Trần Ngạo Kiều nhún vai: “Không thể lần nào cũng gọi là thế lực chứ? Nghe chẳng ra làm sao cả”.

Khoé miệng Bạch Diệc Phi hơi giật giật, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hay gọi là Cuồng Sa đi!”

Trần Ngạo Kiều lặp lại cái tên này một lần nữa, thấy cũng khá hay nên gật đầu.

...

Sau khi Bạch Diệc Phi và Trần Ngạo Kiều bàn xong việc thì đi thẳng đến nhà xác dưới tầng hầm.

Tô Đại Lưu một mình ngồi trên ghế tựa ôm ipad, cũng không biết ông ta đang xem cái gì mà vẻ mặt ông ta khi nhìn vào màn hình vô cùng dung tục, cảm giác như nước miếng của ông ta sắp rớt ra đến nơi rồi.

“Tô Đại Lưu!”, Bạch Diệc Phi gọi ông ta.

Tô Đại Lưu giật mình sợ hãi quăng luôn cái ipad đi, “bộp” một tiếng đập trên nền đất sau đó trượt đến dưới chân Bạch Diệc Phi.

"Chủ… chủ tịch đến rồi ạ…”, Tô Đại Lưu trông thấy Bạch Diệc Phi thì lập tức thở phào một hơi rồi nịnh nọt chào hỏi.

Bạch Diệc Phi liếc xéo Tô Đại Lưu một cái, sau đó từ tốn mở miệng hỏi: “Cả tháng nay ông đều làm gì vậy? Có từng vào trong kia hưởng thụ không đấy?”

Tô Đại Lưu lắc đầu, trong lòng thầm kêu khổ không thôi: "Không có, tôi không có làm cái gì hết!"

“Ừm”, Bạch Diệc Phi gật đầu rồi bước vào bên trong.

Bởi vì người đã bị nhốt trong này rất lâu cho nên Bạch Diệc Phi dặn dò phải chăm sóc người đó thật tử tế, do vậy nếu như đây không phải là nhà xác dưới tầng hầm của bệnh viện thì khi mới bước vào người ta sẽ cho rằng ở đây là một căn phòng vô cùng ấm cúng.

Mọi thứ cần thiết đều có đủ: đồ ăn, đồ uống, sô pha, giường, ti vi, tủ lạnh.

Lúc này Diệp Ngải đang ngồi trên sô pha xem ti vi, nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức xoay đầu lại nhìn, vào giờ này mà có người đến thì nếu không phải là mang đồ ăn đến cho cô ta thì chính là Tô Đại Lưu.

Diệp Ngải quay đầu, nhìn thấy Bạch Diệc Phi đứng ở cửa, ánh mắt chợt lạnh đi.

“Đã lâu không gặp”, Bạch Diệc Phi bước vào trong phòng, ngồi xuống đầu bên kia của ghế sô pha, Tô Đại Lưu không dám ngồi chỉ ngoan ngoãn đứng phía sau ghế sô pha.

Diệp Ngải quay đầu tiếp tục xem ti vi, không thèm để ý đến Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi cũng không tức giận, dù sao thì trước đó anh cũng gây ra tương đối nhiều việc không vui vẻ gì lắm với cô ta, hơn nữa anh còn nhốt cô ta ở đây mãi chưa chịu thả ra, như vậy chỉ cần là người thì chắc chắn sẽ không trưng bô mặt dễ chịu ra được.

"Cô định xem hết chương trình ti vi rồi đi hay là đi luôn bây giờ?”

Lời vừa dứt Diệp Ngải ngẩn ra: “Ý anh là gì? Muốn thả tôi đi?”

Bạch Diệc Phi gật đầu: "Đúng, hôm nay sẽ đưa cô về, anh trai cô sẽ đến đón cô”.

Diệp Ngải dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh: “Trước đó tôi nói anh thả tôi đi nhưng anh không chịu, bây giờ nghĩ thông rồi nên muốn đến thả tôi đi à?”

“Tôi chưa từng có ý định giam giữ cô ở đây cả đời”, Bạch Diệc Phi trả lời.

Diệp Ngải cười khẩy nói: “Nói đi, anh muốn làm gì? Tôi không tin anh lại có lòng tốt thả tôi đi như vậy”.

“Cô không tin cũng chẳng sao, đi theo tôi!”, Bạch Diệc Phi đứng dậy.

Diệp Ngải hơi híp mắt lại: "Anh thực sự thả tôi đi sao?”

"Có phải là anh tôi đã tìm được tôi rồi không? Anh ấy đang trả thù anh? Anh không chịu đựng được nữa cho nên mới phải thả tôi đi?”

Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Không phải, nói một cách đơn giản là tôi chỉ thực hiện một giao dịch với anh trai cô, điều kiện chính là cô”.

Diệp Ngải hơi ngây ra, cô ta bị nhốt ở đây hơn một tháng trời nên hầu như không biết được tình hình bên ngoài hiện giờ ra sao, cho nên cô ta nghĩ không ra Bạch Diệc Phi và anh trai cô ta có thể giao dịch gì với nhau.

Mối quan hệ của anh trai cô ta và Bạch Diệc Phi hẳn nên là mối quan hệ đối địch mới phải chứ?

Bạch Diệc Phi thấy cô ta như vậy đành phải giải thích thêm một câu: “Việc này rất phức tạp, đại khái chính là liên quan đến Tùng Vưu Duy, còn bây giờ thì tất cả mọi chuyện đã kết thúc rồi, tôi tuân thủ lời hứa giữa chúng tôi nên đưa cô về nhà”.

"Bây giờ, cô có thể đi được chưa?”

Diệp Ngải nghe xong câu này liền cho rằng Tùng Vưu Duy đã gây khó dễ cho Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi không chịu nổi nên mới đàm phán với Diệp Hoan để gã giúp anh và điều kiện chính là cô ta.

Càng nghĩ Diệp Ngải càng cảm thấy chuyện này đúng là như vậy, bởi vì Bạch Diệc Phi chắc chắn không thể đấu lại được với Tùng Vưu Duy.

“Ồ, tôi biết rồi”, Diệp Ngải gật đầu: “Anh ra ngoài trước đi, thôi thay quần áo xong rồi ra”.

Một lúc sau, sau khi Diệp Ngải thay quần áo xong, Tô Đại Lưu lái xe, Bạch Diệc Phi ngồi ở ghế lái phụ, Diệp Ngải ngồi hàng ghế sau.

"Tới thành phố Bắc Hải".

Tô Đại Lưu gật đầu.

Quãng đường đi tương đối dài, Diệp Ngải đã lâu lắm rồi mới được đi ra ngoài nên có vẻ hiếu kỳ nhìn phong cảnh bên ngoài, một lúc sau lại cảm thấy vô vị nên quay qua hỏi Bạch Diệc Phi: “Kể cho tôi nghe xem anh làm thế nào mà chọc vào Tùng Vưu Duy Vậy?”

"Tùng Vưu Duy chính là người của một trong tứ đại gia tộc, anh hẳn là biết điều này chứ? Anh trêu chọc vào gã ta thì chắc chắn sẽ chẳng có được kết cục tốt, cho dù anh có đưa tôi về đi nữa, tôi cũng sẽ không giúp anh đâu!”

Bạch Diệc Phi cười cười: "Cô cảm thấy là tôi không đối phó được với Tùng Vưu Duy à?”

"Không phải sao? Anh chỉ có mỗi tập đoàn Hầu Tước, ở thành phố Thiên Bắc cũng coi như có danh tiếng, nhưng mà nhà họ Tùng lại là một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, anh làm sao mà so sánh được?”

“Nói cũng phải”, Bạch Diệc Phi không phản đối.

Diệp Ngải thấy vậy thì càng cho rằng suy đoán của mình là đúng nên lại nói: “Anh tôi đã đồng ý với anh cái gì rồi? Giúp anh đối phó với nhà họ Tùng? Không thể nào, mối quan hệ giữa nhà họ Diệp và nhà họ Tùng trước giờ vẫn rất khăng khít, cho nên chúng tôi tuyệt đối không thể đối phó với nhà họ Tùng”.

Bạch Diệc Phi không nói gì.

Diệp Ngải càng ngày càng thấy tò mò, rốt cuộc là Diệp Hoan đã đồng ý với Bạch Diệc Phi cái gì, không đúng: “Anh trai tôi biết tôi ở trong tay anh?”

“Đúng”, Bạch Diệc Phi gật đầu.

Diệp Ngải có chút tức giận: "Vậy sao anh ấy lại không đến cứu tôi?”

Chẳng lẽ bởi vì suy cho cùng thì cô cũng chỉ là con gái, không có giá trị quá lớn cho gia tộc, nên cho dù bọn họ là anh em ruột đi nữa thì cũng không có tình cảm?

"Cô nghĩ nhiều quá rồi”, Bạch Diệc Phi nhìn Diệp Ngải qua gương chiếu hậu, trả lời: “Anh của cô vốn không biết điều này, là tôi chủ động nói cho anh ta, lần trước…”.

Lời còn chưa nói hết thì Diệp Ngải đã hiểu ra vấn đề, lần trước Bạch Diệc Phi đến rồi bảo Tô Đại Lưu cưỡng hiếp cô ta nhưng vẫn chưa làm đến bước cuối cùng, cô ta cũng biết Bạch Diệc Phi đã quay video lại, hoá ra là dùng để uy hiếp anh trai cô.

Bạch Diệc Phi lại nói: "Anh ta biết cô ở chỗ tôi nhưng anh ta không tìm được cô”.

Rất nhanh xe của bọn họ đã đến bờ sông của thành phố Bắc Hải nơi mà bọn họ hẹn gặp nhau.

Xe của Bạch Diệc Phi vừa đến nơi thì Diệp Hoan đã tức khắc bước từ trên xe xuống.

Cả hai bên xuống xe gần như cùng một lúc.

“Anh!”, sau khi Diệp Ngải nhìn thấy Diệp Hoan thì không kiềm chế được chạy qua bên đó.

Dù gì thì cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ, bị người ta nhốt lâu như vậy nên sau khi nhìn thấy người thân thì khó tránh khỏi kích động, cũng khó tránh khỏi cảm thấy tủi thân.

Đã thả người về rồi nên Bạch Diệc Phi chuẩn bị rời đi: “Người, tôi đã trả về rồi, gặp lại sau nhé”.

Tiếp đó, lời vừa mới dứt.

“Đứng lại!”, Diệp Ngải đột nhiên hét lên: “Không được đi!”